Gửi Cho Em Mùa Hạ

Chương 37: Nơi để về (2)



Chiếc ô tô dừng lại trước một tòa nhà cao lớn, Duy Minh hạ kính cửa xe xuống, đưa mắt nhìn quang cảnh phía trước. Cũng đã mấy năm anh không đặt chân đến đây, ngoài hàng cây đã cao vượt bậc thì hầu như mọi thứ đều không khác trước kia là bao. Đắn đo một lúc lâu, Duy Minh cũng quyết định sẽ lái xe vào trong.

- Anh có đặt lịch hẹn trước không ạ? - Cô nhân viên mở lời hỏi anh.

- Không có, nhưng chủ tịch nhờ tôi đem tài liệu đến đây, bảo tôi mang thẳng lên phòng làm việc của ông ấy.

Duy Minh cố tìm một lí do nào đó để có thể được lên gặp bố mà không phải làm lộ thông tin. Anh biết rằng bố anh sẽ không vui nếu anh dùng cụm từ "con trai của chủ tịch" trong mọi trường hợp. Ngay từ thuở bé, bố đã dạy anh phải tự lực, không được dựa dẫm vào người khắc, đặc biệt là cậy vào quyền thế của bố mẹ. Đây có lẽ đây là lời dạy duy nhất của bố khiến anh nhớ đến và làm theo cho đến tận bây giờ. (2)

Sau một màn tra hỏi, cuối cùng Duy Minh cũng được cho lên gặp "ông chủ tịch". Anh cứ thế mà bấm thang máy lên đến tầng cao nhất, tuy không hay đến đây nhưng mọi thứ anh đều nhớ rất rõ.

Ting...

Cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra ngay tầng lầu cao nhất, Duy Minh nhanh chân đi về phía phòng làm việc của bố anh. Nhưng không may lúc này bố anh đã đi họp, cậu trợ lý vì biết mặt anh nên cũng mời anh vào phòng chủ tịch ngồi

đợi.

Duy Minh mở cửa bước vào phòng, vẫn là cách bố trí ấy. Chỉ là bộ bàn ghế dùng để tiếp khách đã phai màu theo năm tháng, chiếc bàn làm việc đơn sơ như dáng vẻ ban đầu của nó. Duy Minh lặng lẽ quan sát mọi thứ, cuối cùng lại chú ý ngay chồng tài liệu trên chiếc bàn cũ kia. Anh tiến lại gần xem thử, bất giác lại ngạc nhiên không ít.

Đúng lúc này, cánh cửa lại mở ra, Duy Minh giật mình quay lại, cũng đã kịp thời chộp lấy sấp giấy đặc biệt trên bàn mà giấu ra sau lưng.



- B... bố...

- Làm gì đấy?

- Con... con vừa đi thăm bệnh người bạn về, tiện đường nên muốn ghé đợi bố để cùng về ăn cơm. - Anh gượng cười, đáp lại bằng một cách rất miễn cưỡng.

Nhìn thấy bộ dạng ấp úng kèm với gương mặt lấm la lấm lét đầy của anh, ông ngay lập tức nhận ra là có vấn đề. Ông nhíu mày nhìn thẳng vào con trai, nhận thấy ánh mắt của con né tránh mình, ông trầm trọng lên tiếng: - Đừng để bố mạnh tay, đưa ra đây!

Duy Minh tặc lưỡi, đúng là không thể giấu được bất kì điều gì với người bố này. Dù không cam tâm nhưng anh vẫn giao nộp thứ đã giấu sau lưng nãy giờ.

- Bố cũng biết sao ạ?

Ông vội nhận lại sấp giấy, chỉ liếc nhìn qua một cái rồi đặt nó lại lên bàn làm việc. Duy Minh không thấy bố trả lời nên anh đã hỏi lại một lần nữa: - Bố cho người điều tra con, đúng không?

- Con nghĩ vậy, cứ cho là vậy. Bố không muốn đôi co với con vì biết... - Ông ngưng lại vài giây, di chuyển ánh mắt nhìn về phía anh rồi lại nói tiếp. - Biết rằng con sẽ mãi không hiểu được, thứ con cảm nhận được luôn là sự kiểm soát và bố cũng đã không đủ kiên nhẫn để giải thích thêm với con.

- Khương, con điên rồi đúng không?

- Mẹ, mẹ đừng xen vào chuyện này, ý con đã quyết.



- Cớ gì con phải lấy bản thân mình ra kia chứ?

- Vì đó là em gái con.

Vũ Khương đanh giọng đáp lời. Người hiến tặng gan cho lẫn ghép gan này cho Vũ Phương chính là cậu. Đây có lẽ là cách duy nhất mà cậu có thể làm cho đứa em gái đáng thương này của mình. Và cũng là lời hứa của cậu đã hứa với bố trước lúc bố lâm chung. (2)

Cậu chính là nguồn sống duy nhất của cô lúc này, chỉ có mẫu gan của cậu mới phù hợp ghép sang cho cô, vì cả hai có cùng huyết thống. Chính điều này cũng đã làm cậu thức tỉnh. Phải, Vũ Phương chính là em gái cậu. Và cậu phải bảo vệ đứa em này bằng mọi giá.

- Nếu con có mệnh hệ gì thì làm sao hả?

- Chứ mẹ nghĩ, công ty và gia sản này còn là của con sao mà con còn phải bận tâm? Tất cả mọi thứ mẹ đều hai tay dâng hết cho nhà ngoại rồi. Mẹ còn kêu con giữ, rốt cuộc là giữ cái gì đây?

Cậu lớn giọng quở trách, bất mãn những năm qua đã tích tụ cũng nhân cơ hội ngày hôm nay mà dâng trào. Suốt những năm qua, cậu luôn phải chịu áp lực từ người mẹ mà cậu luôn yêu thương nhất, nhưng thứ cậu nhận lại không phải là tình yêu thương mà chỉ là sự đòi hỏi. Vũ Khương cũng muốn một lần muốn hỏi mẹ mình rằng "rốt cuộc trong lòng mẹ thì cậu là gì?".

- Mẹ không cần giấu giếm, từ lâu con đã biết Vũ Phương không phải là con ruột của mẹ. Bố có lỗi vì đã lừa dối mẹ nhưng Vũ Phương vô tội, suốt những năm qua nó đã sống không bằng chết, mẹ còn chưa hài lòng sao?

- Con...

- Nó cũng gọi mẹ một tiếng mẹ suốt 30 năm nay, mẹ không có bất kì tình thương gì với nó sao? Nhưng con thì có, con là anh hai của nó, là con trưởng trong nhà, con có trách nhiệm phụng dưỡng bố mẹ thì cũng có nhiệm vụ phải bảo ban các em. Và con cũng tin rằng, tâm nguyện lớn nhất của bố là cả gia đình mình, đặc biệt là Vũ Phương có một cuộc sống yên bình chứ không phải là để giữ khư khư đống tài sản đó đâu mẹ à.