- Có một mình nên ở đâu mà không được. – Cô cười đáp.
Lúc đầu cô cũng định sẽ thuê một căn chung cư nhỏ để ở nhưng sau khi mua mặt bằng và xây cửa hàng thì tiền của cô cũng đã bay gần hết. Thế cho nên Vũ Phương đã quyết định là sẽ xây thêm một căn phòng nhỏ trong cửa hàng rồi xem nơi đây là nhà luôn. Tuy có hơi nhỏ một tí nhưng tiện lợi cho công việc và thoải mái hơn khi thuê căn hộ.
- Khi nào em sẽ dọn đi?
- Sắp xếp đồ đạc lại cho gọn rồi em sẽ đi tìm chỗ ở, tìm được rồi em sẽ chuyển đi ngay.
- Hay là em sang ở với anh đi, chỗ của anh cũng không tệ. – Anh ngỏ ý.
Vũ Phương đang xếp đồ bỗng dừng tay lại, khẽ liếc anh. Duy Minh nhìn thấy ánh mắt sắc như dao đấy cũng rơi rén một chút. Nói thật thì anh không hề thích cái tính nóng nảy này của cô chút nào.
- Anh... anh... chỉ là muốn kêu em sang ở tạm cho đến khi nào em tìm được chỗ ở mới thôi. Em cũng cần tìm công việc nữa mà. – Anh gượng cười. Duy Minh hiểu con người của cô, nhất định sẽ không dựa dẫm vào ai dù đó là lúc bản thân cảm thấy yếu mềm nhất.
Cô im lặng không trả lời, thật ra thì hoàn cảnh của cô bây giờ chính là kẻ vô gia cư, không nhà không công việc. Vũ Phương cũng rất đau đầu, chưa tìm được cách giải quyết nhưng cô không thể nói anh nghe. Mọi thứ đều không dễ dàng.
- Nhưng mà.. có thể anh luôn muốn em có thể về ở cùng anh. Thật đấy! – Anh nhỏ giọng nói.
Vũ Phương nghe rất rõ nhưng lại vờ như không nghe thấy gì, trong lòng lại như gợn sóng. Chuyện năm xưa cô không quên được thì vẫn không thể nào hoàn toàn có thể mở lòng với anh. Cô không phải không tin anh mà chính là không muốn làm khó anh. Ngày trước, bố anh đã không dồng ý chuyện của hai đứa thì với hoàn cảnh hiện tại của cô, để sánh vai cùng anh chỉ có thể là giấc mơ. Nhưng cô không cam tâm để buông tay, lý trí của cô đã không thể nào lấn át tình cảm trong cô nữa rồi.
“Anh đã biết khi xưa bố anh đã gặp em và nói những gì. Nhưng đó đã là chuyện quá khứ rồi, nó không đúng cho thực tại. Và anh bây giờ cũng không phải là Duy Minh lúc trước. Anh biết bản thân mình nên và không nên làm gì. Đó là nên cho em hạnh phúc và không nên để cho em uất ức, muộn phiền.”
Suy nghĩ mãi, cô mới dám lên tiếng: - Vậy thì em đành tá túc nơi anh một thời gian vậy!
- Thật không? – Anh hỏi lại.
- Em sẽ trả tiền nhà cho, anh không cần hỏi như vậy đâu. – Cô trêu.
- Anh.. nào đó, oan thật đấy. Anh thề! – Duy Minh với vẻ mặt hoảng hốt mà nói một cách thật nghiêm túc.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc một cách thái quá đấy của anh mà cô không nhịn dược cười. Cái tên đầu đất này vẫn ngốc như ngày nào. Không bao giờ phân biệt được cô giận dỗi là thật hay giả, vẻ mặt lúc nào cũng ngố ngố trông rất buồn cười.
- Thật lòng mà nói, anh là người tốt đấy Duy Minh! – Cô nhẹ nhàng nói. – Chỉ là...
- Là thế nào? – Anh mong đợi.
- Là... là... Không nói anh nghe đâu.
- Ôi trời ơi, con nhỏ này, dám trêu cả anh cơ đấy.
- Sao lại không chứ? Không thích sao?
Duy Minh khẽ cười, nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ nhàng nói: - Sao có thể không thích, em thế nào anh cũng thích, nhìn thấy dáng vẻ này của em, anh càng thích hơn.
Không dễ gì mới nhìn thấy nụ cười ấy của cô, anh làm sao lại không mong nó sẽ được kéo dài mãi mãi chứ. Dù rằng cả đời này anh luôn bị cô đem ra làm trò đùa thì anh cũng tình nguyện. Không phải đó là sự ngu muội khi yêu mà đó còn là sự tin tưởng của anh dành cho cô. Anh biết Vũ Phương sẽ không bao giờ làm tổn thương anh dù chỉ là một chút.
- Mà anh thấy em ở chung với anh sẽ không có vấn dề gì hay sao?
- Có làm sao? Hay em sợ anh làm gì em hả?
Nghe lời đấy của anh, Vũ Phương không khách khí liền liền đánh vào vai anh một cái.
- Nghiêm túc chút đi. Anh biết ý em không phải vậy mà.
Duy Minh đương nhiên biết cô đang lo lắng điều gì, nhưng đối với anh đó chỉ là sự lo lắng vô nghĩa. So với trước đây, một con người yếu đuối thiếu quyết đoán đã dần trở thành một con người độc lập, mạnh mẽ và có chính kiến. Những chuyện anh đã quyết định thì chắc chắn anh đã có tính toán kỹ lưỡng. Anh làm sao có thể để cô tiếp tục chịu ấm ức kia chứ. Sẽ không bao giờ.
- Em yên tâm đi. Anh không phải là kẻ bám váy mẹ, dựa vào ba để sống. Huống chi bây giờ anh cũng đã tự chủ được mọi thứ rồi, anh mà không thể tự quyết được chuyện của bản thân vậy thì còn sống để làm gì. Em đừng lo vấn đề ở bố mẹ anh nữa. Họ cứ để anh lo, phần em thì chỉ nên lo cho em và anh. Có biết không?
Nhìn vào ánh mắt của anh, Vũ Phương biết anh không hề nói đùa, càng không phải nói vì để có sĩ diện và làm cô vui. Nhưng lẽ ra anh cũng nên biết rằng cô yêu anh do đó cô cũng không muốn anh sẽ xung đột với bố mẹ, nhất là vì cô.
- Được rồi, em thu xếp đồ đi, chiều anh sang đón em về. Em muốn ở tạm hay ở luôn cùng anh đều được. Chỉ cấm em trốn tránh anh.
Vũ Phương chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu như một đứa trẻ để thôi phải nghe anh hát bài ca ai oán đó nữa. Khỏi nói cô cũng biết thừa là anh đang rất muốn trói, xích, nhốt cô lại một chỗ không rời tầm mắt của anh thôi. Nghe hơi cực đoan nhưng cô dám chắc, nếu được thì anh sẽ không ngại.
Duy Minh dặn dò cô thêm một lúc lâu nữa mới chịu rời đi quay về bệnh viện. Anh vẫn có chuyện cần phải xử lý. Đó là một ca hội chẩn quan trọng.