*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạc Sậu ôm quạt sưởi sang nhà Duyệt Chiêu, cắm phích điện xong, luồng khí ấm áp tuôn ra.
Duyệt Chiêu ngồi cạnh quạt sưởi, giơ hai tay đón hơi ấm, lòng bàn tay nhanh chóng trở nên ấm áp. Một lát sau, cô đứng dậy quay đầu lại, trông thấy Mạc Sậu đang quan sát nhà mình. Bằng trực giác, Duyệt Chiêu khá tin tưởng anh, cô nghĩ Mạc Sậu hẳn không phải là người xấu nên cũng không quá đắn đo khi để anh vào nhà lúc này.
Nhà cô thuê rất nhỏ, gồm phòng ngủ, phòng khách và nhà tắm, tổng cộng bốn mươi mét vuông, riêng nhà tắm cực kỳ nhỏ, lúc tắm gần như phải áp sát vào tường được lót bằng gạch men.
Mạc Sậu hỏi tiền thuê nhà cô là bao nhiêu. Duyệt Chiêu nói giá ban đầu là một ngàn tám (~6,1 triệu VND), nhưng vì đồ điện gia dụng vừa cũ vừa hỏng nên chủ nhà lấy rẻ còn một ngàn tư (~4,8 triệu VND).
Cô hỏi lại anh: “Thế nhà anh là bao nhiêu?”
Mạc Sậu nói: “Tôi thuê chung với một người nữa, tổng cộng một tháng hai ngàn tám (~9,5 triệu VND), nhà tôi có hai phòng ngủ, phòng khách và nhà tắm cũng rộng hơn nhà cô một chút.”
Duyệt Chiêu nhẩm tính so sánh giá cả đôi bên.
Mạc Sậu nói: “Chỗ này coi như là rẻ lắm rồi, trừ làng đô thị ra, một tháng hai ngàn tám còn không thuê nổi căn mười sáu mét vuông.”
Cô nghĩ cũng đúng, lịch sự hỏi: “Ở đây gần chỗ làm của anh hả?”
Anh nói: “Không hẳn, phải đi mấy trạm tàu điện ngầm.”
Duyệt Chiêu gật đầu, không định hỏi nữa, lại nghe Mạc Sậu nói tiếp: “Hiện tại tôi đang làm thiết kế trò chơi cho một công ty nhỏ, thu nhập không cao lắm nên mới thuê trọ ở đây.”
Cô cười: “Hẳn anh còn rất trẻ nhỉ? Mới tốt nghiệp đại học? Rồi sẽ kiếm được nhiều tiền thôi.”
Mạc Sậu ngước mắt, chậm rãi nói: “Hồi năm ba đại học, tôi nghỉ học đi làm, muốn xem thử mình có đủ sức nuôi sống bản thân hay không, nhưng khó khăn quá.”
Duyệt Chiêu nhìn đôi mắt điềm tĩnh của anh, trong thoáng chốc, cô nhận ra ánh mắt ấy cũng cô đơn giống mình. Cô cười chua chát, giọng nói nhỏ nhẹ mang nặng lo âu: “Tôi không khác anh là mấy, hiện cũng đang trong giai đoạn khó khăn.”
Mạc Sậu đưa mắt nhìn căn nhà đơn sơ của cô, hầu như không có cái gì bắt mắt hay phong cách bài trí nào để thể hiện tính cách của cô, chỉ có chậu cây trồng mấy mầm hoa thủy tiên* đặt trên bệ cửa sổ là có nét nữ tính. Nhưng thoạt trông cô không giống người từng sống trong cảnh khổ cực, trong số những cô gái trẻ tuổi mà anh từng gặp, không ai có thần thái như cô.
*Hoa thủy tiên
Vì phòng khách và phòng ngủ thông nhau, Mạc Sậu nhìn thấy trên giường cô chỉ có cái chăn rất mỏng, tầm mắt anh dừng lại chốc lát nhưng không hỏi nhiều.
Chờ Mạc Sậu về, Duyệt Chiêu cẩn thận giơ cánh tay trái lên để cởi áo khoác và áo len dệt kim, sau đó mở nắp chai dầu nóng, đổ lên lòng bàn tay phải rồi xoa lên chỗ bầm trên cánh tay trái và gáy cổ vì hơi mỏi.
Vì quá mệt, cô định uống xong ly nước ấm là đi ngủ ngay, tất nhiên không quên nhấc cái quạt sưởi tới cạnh giường.
Trong lúc Duyệt Chiêu quỳ gối duỗi tay cố lấy ổ cắm điện bên dưới giường thì nghe thấy tiếng gõ cửa khẽ khàng đều đặn. Cô ngồi thẳng người, quay đầu lại, hoảng sợ nhìn bóng đêm.
Duyệt Chiêu dè chừng đứng lên, đi ra cửa nhìn qua mắt mèo, là Mạc Sậu. Cô khẽ nhíu mày, không định mở cửa ngay mà cẩn thận hỏi qua cánh cửa: “Ai đó? Có chuyện gì vậy?”
Giọng nói bên ngoài cánh cửa trầm và rõ ràng hệt như dòng suối lạnh chốn sơn cốc vào mùa đông, có hơi hướm giọng kim (ý chỉ giọng vang như tiếng kim loại).
Mạc Sậu nói: “Tôi dư một cái chăn bông, có lẽ cô cần. Tôi để ngoài bậc thềm nhé, tôi về đây.”
Duyệt Chiêu nghe thấy có tiếng gì đó rơi xuống đất. Một lát sau, cô mới mở hé cửa, nhìn thấy trên bậc thềm có cái túi to đựng một cái chăn bông màu trắng.
Tuy Duyệt Chiêu rất ngại nhưng cái chăn bông này sẽ cải thiện chất lượng giấc ngủ của cô hơn rất nhiều, vì vậy cô không từ chối.
Có quạt sưởi và tấm chăn dày, nằm trên giường, Duyệt Chiêu thoải mái hơn đôi chút.
Cô loáng thoáng ngửi thấy mùi hoa bèn kéo chăn lên mũi ngửi thử, quả nhiên là mùi từ chiếc chăn mà ra.
Cái chăn này là của anh ta? Hay của bạn anh ta? Bạn trọ của anh ta là nữ à? Có khi nào là bạn gái của anh ta? Cô nghĩ mãi cũng chẳng biết câu trả lời, bèn nhắm mắt ngủ.
Đêm nay, Duyệt Chiêu nằm mơ những giấc mơ khác nhau nhưng đều là cảnh tượng bố cô mắng mỏ cô hết lần này tới lần khác.
“Thế giới ngoài kia rất phức tạp, từ bé đến lớn con luôn được bảo vệ chu toàn, có một số việc con không ứng phó được đâu.”
“Bố chỉ muốn tốt cho con, muốn con luôn sống tốt chứ không phải chịu khổ sở.”
“Con là con gái, không thể nối nghiệp bố. Không phải bố chối bỏ con mà là cho dù con có giỏi giang hơn nữa cũng vô ích, tương lai gặp phải chuyện gì cũng vẫn phải để đàn ông ra mặt xử lý.”
“Qua xem ảnh nào, đây là anh chàng mà bố chọn cho con. Bố đã khảo sát cậu ta rồi, tổng thể rất tốt, có điều gia cảnh tương đối khó khăn, nhưng không sao, nhà mình không thiếu tiền. Cậu ta là đứa cầu tiến, xử lý quyết đoán, tính tình ôn hòa, rất hợp với nhà mình. Quan trọng nhất là bố có dò la thì được biết cậu ta không bài xích việc ở rể. Con sắp xếp thời gian đi gặp cậu ta nhé, đừng kháng cự quá.”
“Cái gì? Con không thích cậu ấy? Con gặp được mấy lần hả? Tại con không bỏ công tìm hiểu thôi!”
“Con phải kết hôn, và chồng con phải được được bố chấp nhận.”
“Chị dám cãi lời bố?! Từ nhỏ đến lớn chị có kiếm được đồng nào không? Tưởng nuôi thân dễ lắm chắc? Ăn sung mặc sướng quen rồi nên đầu óc nông cạn quá! Chị làm gì biết bố mẹ chị trước kia chịu khổ chịu sở nhường nào! Chị đừng bao giờ chê bai tôi cổ hủ, tất cả những gì chị hưởng thụ giờ này là thành quả hai mươi năm phấn đấu của tôi đấy. Nếu hồi xưa tôi không nghiến răng đánh cược một lần thì giờ chị đang ở quê, hai mươi tuổi đã phải cưới chồng rồi đấy!”
…
Duyệt Chiêu mở mắt, tim đập mạnh, xoay người nhìn thời gian trên điện thoại, còn chưa tới bốn giờ.
Kể từ khi đến làng đô thị, cô thường xuyên giật mình tỉnh giấc, sau đó phải thật lâu mới ngủ lại được. Duyệt Chiêu mặc thêm áo len dệt kim, tóc tai rối bù ngồi thờ thẫn.
Một lát sau, cô cúi đầu đọc tin nhắn trên điện thoại.
Cô thay số điện thoại, trừ mẹ ra, cô không chủ động cho số ai nữa.
Mẹ nhắn tin vào ba ngày trước, hỏi cô còn tiền không, cô trả lời “Thẻ con còn tiền”, sau đó thì không ai nói gì nữa. Có lẽ mẹ cô cũng thất vọng về cô, đây là lần đầu tiên cô nổi loạn, kéo vali ra khỏi nhà, vượt khỏi tầm mắt của bố mẹ.
Duyệt Chiêu lại nằm xuống, tầm mắt vô tình rơi lên chiếc quạt sưởi. Quạt chạy khá ổn, hơi lạnh trên quần áo của cô hầu như bốc hơi theo từng luồng khí ấm áp mà nó phát ra. Cô bất chợt nghĩ có vẻ như cảm giác đầu tiên đã đúng, Mạc Sậu là người tốt.
Cô thức dậy làm sandwich, chiếc sandwich nóng hổi vừa được làm xong thì Duyệt Chiêu lại nghe tiếng “cạch” quen thuộc, cô canh giờ thò đầu ra ngoài cửa sổ, trông thấy Mạc Sậu mặc cái áo khoác trắng, đội mũ đen đang đi tới.
Duyệt Chiêu gọi anh, Mạc Sậu dừng lại trước cửa sổ nhà cô.
“Cảm ơn anh đã cho tôi mượn chăn, nó ấm lắm.” Cô mỉm cười hỏi anh, “Anh ăn sáng chưa?”
Mạc Sậu nói: “Vẫn chưa, tôi đang định ra đầu hẻm mua.”
Duyệt Chiêu cười: “Để tôi mời, anh chờ chút nhé.”
Cô nhanh chóng đem sandwich nóng hổi ra, thò tay ra ngoài cửa sổ để đưa cho anh: “Mới làm xong đó, kẹp rau và thịt bằm, mùi vị chắc ổn, anh ăn thử nhé.”
Mạc Sậu nhận lấy, nhìn qua rồi cắn một miếng, bình luận: “Ngon đó.”
Duyệt Chiêu nói: “Thật không? Tôi chỉ làm đại thôi.”
Anh nhìn cô và hỏi: “Cô đưa cái này cho tôi rồi, vậy cô ăn gì?”
Duyệt Chiêu nói: “Còn nguyên liệu, tôi làm thêm một cái là được ấy mà.”
Mạc Sậu lại cắn thêm một miếng, nói “Tạm biệt”, vừa ăn vừa đi ra đầu hẻm.
Duyệt Chiêu đi tới mở tủ lạnh, thịt bằm mà cô mua mấy hôm trước đã hết rồi, tủ lạnh chỉ còn mấy quả trứng gà và một bó rau cải.
Cô lấy rau cải ra, đóng tủ lạnh, vừa đi vừa lấy cốc mì trên bàn. Thế là bữa sáng từ sandwich thịt bằm biến thành mì rau cải.
Duyệt Chiêu vừa ăn mì vừa nhớ lại trại đông vào đầu tháng ba năm nọ. Cuối tuần nọ, cô và mấy đứa bạn lén chạy tới trại đông, chơi đùa bên hồ, tới khi đói lả bèn mượn du khách đi cắm trại cái nồi to, mọi người cùng nhau nhóm lửa nấu nước, đổ mì gói vào nồi, lại cho thêm rau cải, ăn rất thỏa mãn.
Sau này, cô rất ít khi được ăn mì ăn liền, lâu lắm rồi cô không ăn.
Duyệt Chiêu mở nắp hộp mì nhìn thoáng qua, thầm nghĩ hộp mì mua bừa ở cửa hàng giá rẻ nhưng trông cũng ngon phết.
Tối đó, Duyệt Chiêu làm việc xong, trên đường về gặp phải ông chú say rượu. Ông ta lảo đảo tới gần, luôn miệng mắng nhiếc, cô rất sợ, hầu như chạy chậm suốt dọc đường. May là con ma men không đuổi theo, cô thở phào nhẹ nhõm.
Duyệt Chiêu rẽ vào hẻm, từ xa trông thấy Mạc Sậu đang đứng trước nhà chuẩn bị mở cửa. Cô cảm thán, anh cũng là người làm công vất vả, tới giờ này mới về.
Mạc Sậu nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu nhìn, thấy rõ là ai, gương mặt tỏ ra suy ngẫm chốc lát rồi buông tay nắm cửa ra.
Duyệt Chiêu chào anh, đi lên bậc thang, định mở cửa thì thình lình nghe đằng sau nói: “Quần áo cô lấm bẩn rồi.”
Không có gương, không tài nào nhìn đằng sau bẩn ra sao, Duyệt Chiêu hỏi anh: “Bẩn lắm hả?”
Mạc Sậu nói: “Chắc là cọ trúng cái gì rồi, nhìn gần thấy rõ lắm.”
“Thế à?” Duyệt Chiêu lẩm bẩm, nghĩ bụng phiền phức rồi đây, cô chỉ đem theo mỗi cái áo lạnh này thôi.
“Về giặt đi nhé.” Mạc Sậu rất tự nhiên kết thúc đề tài này, cúi xuống xách cái túi giấy lên, vừa mở túi vừa thoải mái hỏi Duyệt Chiêu, “Cô ăn kẹo hồ lô không? Tôi mới mua nè.”
Duyệt Chiêu đang suy nghĩ chuyện ngày mai có cần giặt đồ bẩn không thì thoắt cái ánh mắt hiện rõ niềm vui, khiến người ta ấm áp giữa đêm đông buốt giá.
Cô nhìn kẹo hồ lô trong tay anh.
Mạc Sậu đưa tới và nói: “Tôi mua đúng hai xâu cuối cùng. Có điều hôm nay có nắng, để tới bây giờ nó hơi chảy nước rồi.”
Duyệt Chiêu chớp mắt, đúng là kẹo hồ lô thật kìa.
Mạc Sậu nói: “Không chê thì lấy về ăn đi.”
Duyệt Chiêu do dự chốc lát rồi cũng nhận, khẽ cảm ơn.
Mạc Sậu nói “Tôi đi ngủ đây” rồi xoay người đi ngay.
Duyệt Chiêu hơi lúng túng cầm xâu kẹo hồ lô, đưa mắt nhìn sang, trông thấy tấm lưng rộng rãi và thân hình cao ráo của anh, sau đó ánh mắt chuyển sang cửa sổ, thấy nhà tối thui bèn hỏi: “Bạn cùng nhà của anh chưa về hả?”
Mạc Sậu nghe cô hỏi thì giải thích: “À, tuần này cậu ấy không ở đây, đi thăm bạn gái ở xa rồi.”