Gửi Đến Chúng Ta

Chương 9



Mấy ngày sau tuyết ngừng rơi, mặt trời ló dạng, thời tiết ấm áp khiến Duyệt Chiêu cảm thấy đây có lẽ là trận tuyết cuối cùng của mùa đông năm nay.

Cho dù ngày nào cũng thức dậy và nghĩ rằng “Mệt mỏi quá, làm xong ngày hôm nay mình sẽ rời khỏi đây”, nhưng Duyệt Chiêu vẫn đi làm vào ngày hôm sau.

Gọi món cho khách, dọn bàn, rửa từng chậu bát đĩa lớn, đẩy xe đi đổ rác…… Mỗi ngày ở Lão Nguyệt Hoa, cô đều làm y như vậy, ngày nào cô cũng đau lưng, vết bầm tím thường xuyên xuất hiện trên cánh tay. Cuối cùng Duyệt Chiêu cũng không còn ngạc nhiên khi nhìn thấy những vết bầm tím trên người mỗi khi đi tắm.

Những ngày này, ông bà chủ quán vì chuyện của con gái mà tâm trạng rất tệ.

Trịnh Nhược Liên hiện không đi học, biếng ăn và mất ngủ hằng đêm. Ông bà chủ đã đưa con gái đến gặp bác sĩ tâm lý nhưng cô bé đi một lần rồi nhất quyết không chịu đi lần thứ hai. Bố mẹ không thể ép buộc nên họ đành cố gắng dành thời gian ở bên con gái, dỗ dành cô bé.

Duyệt Chiêu từng nghe bà chủ nói với người thân qua điện thoại rằng: “Con bé không muốn đi học nữa cũng không sao, cùng lắm thì tôi nuôi nó cả đời, tôi có thể kham được.”

Đêm đó, Duyệt Chiêu đổ rác xong, đẩy xe về. Cô vô tình nhìn thấy Trịnh Nhược Liên đang ngồi xổm một mình trong góc tường cạnh cửa sau. Thời gian đã muộn, Trịnh Nhược Liên lẽ ra phải đi ngủ từ lâu rồi, nhưng lúc này cô bé đang mặc bộ đồ ngủ lông cừu san hô*, lẳng lặng ngồi xổm trong góc như con mèo con, không nói lời nào.*lông cừu san hô (tên tiếng Anh: coral furce/coral velvet). Như cái tên đã cho thấy, nó là một loại vải dệt có màu sắc giống như san hô với độ che phủ tốt. Là loại vải mới, có độ mịn, sờ tay mềm, không dễ rụng lông, không vón, không phai màu, không kích ứng da, không dị ứng. Hình thức đẹp và màu sắc phong phú.Duyệt Chiêu lại gần gọi cô bé, người sau ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ hoe.

Cô nhẹ nhàng hỏi: “Đã muộn như vậy, sao em lại ngồi xổm ở chỗ này?”

Trịnh Nhược Liên nói: “Em không ngủ được nên ra ngoài hít thở không khí.”

Cô nói: “Em cứ ngồi như vậy? Ngồi lâu sẽ bị tê chân đó.”

Trịnh Nhược Liên cúi đầu, dùng ngón tay cậy dép.

Duyệt Chiêu đưa xe đẩy trở lại sân, sau khi sắp xếp cẩn thận thì đi rửa tay, cô bước ra ngoài rồi ngồi xổm bên cạnh cô bé.

Trịnh Nhược Liên khẽ liếc Duyệt Chiêu, hỏi với vẻ hoảng hốt: “Tại sao chị cũng ngồi xổm?”

Duyệt Chiêu cười nói: “Chị cũng muốn hít thở không khí, ngồi ở đây sẽ cản trở em sao?”

Cô bé chậm rãi lắc đầu.

Duyệt Chiêu cảm thấy mình đã được cô bé cho phép ngồi ở đây, vì vậy cô quyết định cùng Nhược Liên ngồi yên lặng một lúc.

Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng khóc của người bên cạnh.

Cô thấy thương cho cô bé, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy em? Em cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào sao?”

Trịnh Nhược Liên nghẹn ngào nói: “Gần đây em chẳng muốn làm gì cả, cũng không dám đi học. Em biết ở trường bọn họ đều bàn tán về em, em không cần họ thương hại mình.”

Duyệt Chiêu nhất thời không biết nên nói gì.

“Điều khiến em sụp đổ là cậu ấy đã bỏ em lại và bỏ chạy vào hôm đó. Rõ ràng cậu ấy đã nói rằng sẽ bảo vệ em mà.” Trịnh Nhược Liên nói một cách nóng vội, sau đó bật khóc.

Cô hiểu rằng cô bé đang ám chỉ cậu bạn trai, liền an ủi: “Lúc đó cậu ta cũng rất sợ hãi, dù sao cũng chưa từng gặp phải tình huống như vậy, nhất thời không biết phải giải quyết thế nào, bản năng của cậu ta chính là bỏ chạy. Nhưng sau đó cậu ta đã nhanh chóng báo cảnh sát, cũng không phải hoàn toàn bỏ qua sự an toàn của em đâu”

“Nếu cậu ấy không chạy, hai người bọn em có thể cùng nhau đối phó với tên biến thái đó.” Trịnh Nhược Liên vùi mặt vào đầu gối, cố gắng làm cho tiếng khóc của mình bớt chói tai, “Nhưng cậu ta lại bỏ chạy, khiến em cảm thấy mình chỉ là một trò đùa.”

Duyệt Chiêu vươn tay vỗ về Nhược Liên, hy vọng có thể xoa dịu cảm xúc khiến cô bé không quá kích động.

“Nhược Liên ơi!” Có tiếng bước chân và giọng nói lo lắng từ ngoài hiên, như thể họ đã nghe thấy tiếng khóc của cô bé và đang đuổi theo nguồn phát ra âm thanh đó.

Cô quay lại, thấy ông bà chủ đã xuất hiện ở cửa, khi nhìn thấy hai chị em đang ở cạnh nhau, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt họ mới hòa hoãn.

“Sao con lại ngồi ở đây? Sẽ bị cảm lạnh đó.” Bà chủ nhanh chóng bước tới, cẩn thận kéo con gái lên, giống như đang dỗ dành trẻ con, “Sao lại khóc rồi? Khóc nhiều sẽ bị đau mắt. Mẹ dẫn con lên lầu, có chuyện gì thì tâm sự với mẹ nhé.”

Vẻ mặt của ông chủ cũng đầy lo lắng, thấp giọng giục hai mẹ con: “Mau vào nhà đi, có chuyện gì thì lên lầu nói.”

Bà chủ ôm con gái, bước nhanh vào nhà.

Duyệt Chiêu đứng dậy gật đầu với ông chủ, ông ấy cũng tỏ ra khách sáo: “Giờ cũng muộn rồi, cháu mau về nhà đi. Trên đường về nhớ chú ý an toàn.”

Cô bước ra khỏi nhà hàng, không ngạc nhiên khi thấy Mạc Sậu đang đợi mình ở cách đó không xa.

Hôm nay Mạc Sậu diện áo khoác bomber phong cách retro và quần jeans tối màu khiến chân anh trông càng dài hơn ngày thường. Quả thực cô liếc mắt nhìn qua chỉ thấy toàn chân là chân.

Duyệt Chiêu tiến lại gần, anh cởi chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống rồi trực tiếp chụp lên đầu cô: “Đang có gió lớn, cô đội vào cho ấm.”

“Anh chu đáo quá.” Duyệt Chiêu cười nói.

Cả hai đi dạo và trò chuyện như thường lệ, nội dung của cuộc trò chuyện không gì khác hơn là ngày hôm nay của họ như thế nào.  

Cô nói với anh câu được câu không về chuyện của Trịnh Nhược Liên, trong giọng nói là sự lo lắng: “Cô bé nên tiếp tục đến gặp bác sĩ tâm lý, nếu không thì em ấy không thể giải tỏa cảm xúc của mình.”

“Ừm.” Mạc Sậu cũng đồng tình với ý kiến của cô.

Xa xa có tiếng chó sủa, Duyệt Chiêu trầm mặc một lát, vểnh tai lên nghe kỹ, dường như vẫn còn nghe thấy tiếng cãi vã ngắn ngủi trong khu dân cư ở đằng xa. Giọng nói quen thuộc như vậy, cô đã từng nghe hồi còn rất nhỏ.

Suy nghĩ của Duyệt Chiêu dần trôi xa, cô như đang hồi tưởng những ký ức xa xôi thông qua âm thanh ấy.    

Sau khi đi gần hết quãng đường, Duyệt Chiêu nói với Mạc Sậu: “Thật ra khi còn nhỏ tôi đã gặp phải chuyện tương tự, nhưng tôi khá may mắn vì đã tự bỏ chạy được.”

Mạc Sậu giảm tốc độ khi nghe những lời đó, hỏi cô: “Chuyện tương tự gì?”

Cô không nghĩ nhiều, kể cho anh nghe chuyện mình đã từng trải qua.

Đó là năm học piano đầu tiên của Duyệt Chiêu, năm đó gia đình họ vẫn sống trong một khu dân cư bình thường. Gia sư được người thân giới thiệu là một thanh niên còn đang học Cao đẳng âm nhạc, tính tình hòa nhã, không nghiêm túc quá, rất thích hợp dạy đàn cho các em nhỏ. Vì vậy, hắn đã hẹn sẽ đến nhà dạy đàn vào chiều Chủ nhật hàng tuần.    

Nhưng một ngày nọ, hắn ta lại đến nhà vào ngày thứ Bảy. Trong nhà chỉ có Duyệt Chiêu, khi cô kiễng chân lên, nhìn qua mắt mèo là một người quen, cô đã mở cửa cho hắn mà không cảnh giác.

Hắn ta mang theo một hộp đồ ăn vặt đến cho Duyệt Chiêu uống trà chiều, còn nhìn quanh phòng khách trống trải và giải thích: “Chiều mai thầy có việc phải làm, nên hôm nay thầy đến sớm. Bố mẹ em không ở nhà sao?”

“Dạ phải, bọn họ không ở nhà.” Duyệt Chiêu nhận lấy đồ ăn vặt, lễ phép nói cảm ơn.

Hai người ngồi xuống luyện đàn với nhau như thường lệ.

Lúc đó là mùa hè, Duyệt Chiêu đã quen với việc mặc quần áo mát mẻ ở nhà, hôm đó cũng vậy, cô mặc một chiếc áo mỏng và quần đùi, ngồi thẳng lưng nhìn thẳng vào bản nhạc phổ, tập trung bấm từng phím một.   

Mọi suy nghĩ của cô đều dồn vào nhạc phổ và phím đàn, đến nỗi cô không để ý người đàn ông bên cạnh mình càng lúc càng gần, lòng bàn tay thô ráp cũng chầm chậm áp vào lưng cô.

Khi Duyệt Chiêu nhận ra có gì đó không ổn, cô nhìn xuống và thấy một bàn tay người lớn đang vòng qua eo mình. Xuyên qua lớp quần áo, Duyệt Chiêu nhìn chằm chằm hình dáng của bàn tay kia, không hiểu sao cô lại thấy nó giống như một con rắn, những ngón tay kia như chiếc lưỡi rắn mổ mạnh vào làn da của mình.

Trong vài giây đầu óc Duyệt Chiêu hoàn toàn rơi vào trạng thái trắng xóa, cho đến khi lưỡi rắn lại mổ mạnh vào khiến cô đau nhói, cô rất sợ hãi, theo bản năng vươn tay dùng sức đẩy hắn ra. Duyệt Chiêu nhảy khỏi băng ghế, trực tiếp chạy ra cửa, mở vội cửa rồi hộc tốc chạy ra ngoài. 

Từ phía sau, một giọng nói sốt sắng gọi “Học trò Duyệt Chiêu, em chạy đi đâu thế”. Duyệt Chiêu không dám ngoái lại, chạy càng lúc càng nhanh, vượt ra khỏi khu dân cư.

Cô kể cho Mạc Sậu nghe: “Sau đó đến gần tối tôi mới về nhà. Mẹ tôi đang ở nhà, người kia đã đi từ lâu. Mẹ mắng tôi tùy hứng, đang tập đàn được nửa chừng thì kiếm cớ chuồn đi. Tôi đoán là hắn nói vậy với bà. Tôi nói với mẹ rằng tôi không muốn học đàn nữa nhưng mẹ tôi không hiểu, hỏi tôi lý do. Tôi nói nó quá tẻ nhạt, mẹ tôi không đồng ý, bà nói bỏ dở giữa chừng là biểu hiện của sự hèn nhát. Cuối cùng tôi đành phải đồng ý tiếp tục học đàn nhưng yêu cầu đổi thành giáo viên nữ dạy, vì nữ giáo viên dịu dàng và kiên nhẫn hơn. Cuối cùng mẹ tôi cũng chấp nhận lý do này và giúp tôi tìm một giáo viên nữ khác.”

Mạc Sậu hỏi: “Tại sao cô không nói thật cho bác ấy?”

Duyệt Chiêu đáp: “Lúc đó tôi cảm thấy rất xấu hổ, tôi không muốn đề cập trước mặt mẹ và cũng không dám nghĩ đến việc mẹ tôi sẽ phản ứng như thế nào khi biết chuyện. Bây giờ nghĩ lại, tôi mới thấy hồi nhỏ mình thật ngu ngốc.”

Sau một hồi suy ngẫm, Mạc Sậu hỏi: “Vậy từ đầu đến cuối, mẹ cô không đoán ra được nguyên nhân thực sự sao?”

Cô lắc đầu: “Không. Bởi vì gã đàn ông đó còn rất trẻ, nhìn bề ngoài có vẻ là một người lịch sự và có học thức. Nếu chuyện đó không xảy ra, tôi cũng sẽ nghĩ hắn là một người tốt.”

Mạc Sậu nói: “Tôi cho rằng đó là lỗi của bố mẹ cô. Họ chắc hẳn chưa bao giờ dạy cô về điều đó hoặc nhắc nhở cô những điều cần chú ý khi cô ở một mình với một người khác phái xa lạ vào độ tuổi đó. Vì vậy cô mới lầm tưởng rằng thật đáng xấu hổ khi mình bị một người đàn ông trưởng thành quấy rối.”      

Duyệt Chiêu nhìn anh, có phần bất ngờ khi anh nói vậy, đồng thời cũng cảm thấy điều đó là đúng. Trong quá trình cô trưởng thành, cha mẹ cô chưa một lần nói với cô những chuyện cần phải chú ý và đề phòng.

Mạc Sậu dường như luôn hiểu được mình.

“Trên đời này có rất nhiều kẻ biến thái, nhiều khi một mình cô không thể tự bảo vệ bản thân.” Anh nói.

Duyệt Chiêu hiểu những gì anh đang nói, cô cũng thấy lực bất tòng tâm.

Khi họ cùng nhau đi đến đầu hẻm, Mạc Sậu hỏi cô: “Trước đây cô đã yêu bao giờ chưa?”

Duyệt Chiêu hơi ngạc nhiên, sau đó hỏi lại: “Hay là anh nói trước đi, anh yêu chưa?”

Mạc Sậu nói thẳng: “Chưa.”

Nghe được câu trả lời chắc chắn từ anh, Duyệt Chiêu nhận định rằng Mạc Sậu không nói dối, vì vậy cô cũng trả lời một cách chân thành: “Giống anh thôi, tôi cũng như vậy.”

Không cho anh thời gian để nói thêm bất cứ điều gì, cô lập tức quyết định chiếm quyền chủ đạo, tiếp tục hỏi anh: “Vậy người anh từng thích chắc là có nhỉ?”

Tầm mắt Mạc Sậu dừng trên mặt cô: “Giai đoạn hiện tại có tính không?”

Duyệt Chiêu: “……”

Cô nói: “Không tính, ý tôi là trong quá khứ.”

“Quá khứ à.” Mạc Sậu suy nghĩ rồi tiến đến gần cô một chút: “Tôi không muốn nói cho cô biết.”

Con hẻm không quá rộng, khi hai người đi vòng qua một chiếc xe điện đang đậu, Duyệt Chiêu có cảm giác cánh tay anh như vừa lướt qua mình.

“……” Duyệt Chiêu cảm thấy ngượng ngùng, vươn tay sờ lên lỗ tai mình, giờ phút này cô không tránh được việc làm ra hành động có phần cố ý này.

Điều lúng túng hơn là Mạc Sậu đã chọc thủng hành vi của cô: “Tôi cách cô quá gần khiến cô thấy lúng túng à?”

Cô quay mặt đi, chậm rãi nói: “Có sao đâu, có gì mà xấu hổ.”

Chỉ là cô đột nhiên cảm thấy hơi khó xử.

Duyệt Chiêu bước tới cửa, đang định nói lời tạm biệt Mạc Sậu thì nghe thấy anh hỏi rõ ràng rành mạch: “Lúc ở bên cạnh tôi, cô có cảm giác muốn yêu đương không?”

Vành tai Duyệt Chiêu như bị nhiệt độ do lời nói của anh nướng chín, cô kiềm chế cảm xúc bất chợt ập đến, nói thật cẩn thận: “Mạc Sậu, tôi thích cái cảm giác khi được ở bên anh, nó tự tại thoải mái giống như chúng ta là những người bạn tốt của nhau vậy.”

“Bạn tốt.” Trong mắt Mạc Sậu có nét trầm tư, nhìn Duyệt Chiêu thật chăm chú rồi lơ đãng nói: “Có thể làm bạn tốt của cô cũng là một chuyện không tồi.”

Duyệt Chiêu vào phòng, đóng cửa lại, đứng yên tại chỗ.

Thật ra lúc nãy cô chỉ muốn nói với anh rằng từ nhỏ bản thân đã không có nhiều bạn khác giới, nó chỉ giới hạn trong học thêm hoặc tham gia hoạt động ngoại khóa của trường. Bạn tốt mà cô nói đã là kiểu có mối quan hệ cực kỳ thân thiết với nhau rồi.

Dù sao cô cũng chưa bao giờ để một người đàn ông đến đón mình mỗi đêm, và cô cũng chưa từng kể cho bất kỳ ai nghe về những gì đã xảy ra với mình hồi nhỏ.

Sau khi Mạc Sậu vào nhà thì nghe thấy Du Đằng đang ở trên sô pha cười nói nhỏ: “Vậy ngày mai tôi mang bữa sáng cho chị được không?”

Khi Du Đằng nhìn thấy Mạc Sậu về, anh ta uể oải đứng dậy khỏi ghế sô pha, trở về phòng mình và tiếp tục cuộc điện thoại.

Mạc Sậu thu dọn đống vỏ hạt vương vãi trong góc sô pha, sau đó xoay người nhìn về phía cửa sổ đối diện, nơi đó vẫn còn sáng đèn, bóng dáng cô như đang di chuyển sau cửa sổ.

Thực ra anh tưởng rằng cô sẽ nói ra những lời tàn nhẫn, nhưng thực tế, khi cô nói “Tôi thích cảm giác được ở bên anh”, trong khoảnh khắc đó anh thực sự cảm thấy thỏa mãn, anh có xúc động muốn níu tay cô, thậm chí là hôn cô một cái.

Nhưng rất có thể anh sẽ bị ăn tát nếu làm như thế, mà da mặt anh cũng không dày như vậy.

Anh chưa bao giờ theo đuổi cô gái nào, cũng không biết làm thế nào để người mình thích nảy sinh tình cảm với mình.

Trước mắt, anh chỉ có thể mỗi ngày đưa đón cô, đảm bảo mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt cô để cô ghi nhớ mình.

Còn có thể làm gì khác nhỉ?

Mạc Sậu đứng lặng một lúc, sau đó anh lấy điện thoại trong túi ra, mở Wechat và tìm thấy tài khoản của La Thu Hạo – bạn cùng phòng của mình thời đại học.

Chỉ phút chốc, La Thu Hạo đã trả lời: Ông không nói dối tôi chứ? Ông thật sự đang thích một người?

Mạc Sậu: Lừa ông làm gì.

La Thu Hạo: Hai người quen nhau bao lâu rồi?

Mạc Sậu: Bao lâu cái gì? Chúng tôi chưa hẹn hò với nhau.

La Thu Hạo:??? Thế ông thổ lộ với người ta chưa?

Mạc Sậu: Nói rồi.

La Thu Hạo: Vậy thì tại sao lại thất bại? Với vẻ ngoài đó của ông, chỉ cần ông vừa ngỏ lời là đã thành công rồi.

Mạc Sậu: Mã ngoài của tôi không giá trị đến vậy. Đừng nói ba láp ba xàm nữa, gửi cho tôi địa chỉ trên mạng của tiệm hoa mà ông mua lần trước đi.

La Thu Hạo: …… Cũng được, nhưng tôi phải nhắc ông trước, hoa hồng ở đó rất đắt, đã mua là không thể trả hàng. Tốt hơn hết là ông nên đảm bảo rằng 90% cô ấy sẽ đồng ý rồi hẵng đặt hàng.

Hoa hồng? Lúc này Mạc Sậu bỏ qua loài hoa này, thầm nghĩ nó quá xốc nổi sẽ làm cô sợ.