- Loại độc giết người như chớp mắt – Shi.
Jin run bần bật, hối hận vì đã uống li nước ấy.
- Nhưng sẽ chỉ phát tán khi tôi ra lệnh – Shi.
Jin thở phào nhẹ nhõm, tức là chỉ cần Jin nghe lệnh Shi, thì bản thân sẽ không chết.
- Đi về phòng ! – Shi.
Jin và Yu chuẩn bị rời ra khỏi phòng Shi thì…
- Yu ! Ở lại – Shi.
Jin buồn bã nhìn Shi, chẳng lẽ, sự tin tưởng dành cho Jin chỉ dừng lại ở con số không thôi sao? Thật sự, Shi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Jin.
Bởi vì Shi vốn là vậy, chưa từng tin tưởng ai ngoài chính mình.
- Chuyện gì vậy? – Yu mừng rỡ vì cuối cùng cũng được giao cho 1 nhiệm vụ.
Chỉ cần giúp được Shi thì chuyện gì thì cô cũng sẽ làm.
- Điều tra số cổ đông nắm giữ cố phần – Shi.
- Ừ - Yu.
Rồi Yu cũng lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Còn lại mình Shi trong căn phòng lạnh lẽo này.
Lúc này, Shi nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh mắt hướng về 1 vùng trời xa xăm, trên tay còn đang cầm 1 cốc café nóng hổi.
Chợt, 1 kí ức ùa về nơi đầu não…
Ngày mẹ cô nằm trong bệnh viện, còn đang đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết. Ông ta – bố của Shi chưa từng tới thăm mẹ cô 1 lần nào.
Ngồi cạnh giường bệnh của mẹ, cô chỉ hồn nhiên hỏi…
- Mẹ ơi ! Tại sao ba chưa đến vậy? – Shi.
Mẹ Shi vuốt má Shi, ánh mắt hiện rõ nỗi buồn.
- Ba nhất định sẽ đến mà !
Nụ cười của bà như xua đi bao thắc mắc của Shi.
Mẹ Shi, hiền hậu mà thật thà, nhưng bà mang trong mình căn bệnh tim quái ác.
Sau khi sinh Shi được vài năm, bà mới bắt đầu bị bệnh tim.
Nhưng cha cô chưa 1 lần đến thăm, nhiều lúc chỉ gửi hoa và thức ăn đến ẹ cô.
Thoạt đầu, Shi còn nghĩ rằng ông ta bận bịu mà không quan tâm.
Sự việc như 1 cuốn băng quay chậm lại, Shi mới nhận ra, ông ta chỉ gửi hoa và thức ăn ẹ hàng tháng, chưa từng đến thăm mẹ, cũng chưa từng quan tâm mẹ Shi.
Ông ta không hề thương mẹ Shi.
Năm Shi 4 tuổi, mẹ cô qua đời.
Shi hận người cha của Shi, ông ta chẳng đến thăm mẹ Shi lấy 1 lần, để bà nằm trong bệnh viện chết trong đơn độc.
Ấy vậy mà mẹ Shi vẫn còn nói…
- Shi à ! Con đừng giận ba con nha? – Bà cười với Shi, ánh mắt hiền từ nhìn Shi.
Trong ánh mắt ấy, Shi biết, người mẹ của mình đang dằn vặt đau khổ, chỉ biết chờ đợi, chờ đợi mỏn mòi trong đơn độc.
Dù ẹ Shi có nói như vậy, Shi cũng không quan tâm đến ông ta.
Vậy mà khi mẹ Shi vừa qua đời, ông ta mới vội vàng đến thăm.
Nét mặt ông ta ánh nên nét cười.
Thật không giống như hình ảnh của 1 ông chồng đã mất vợ.
Nghĩ đến đây, cốc café nóng hổi trên tay Shi rơi xuống đất.
Café lan khắp nền nhà cùng với vô số mảnh thủy tinh rơi vỡ.
Ánh mắt Shi lạnh lẽo, vô hồn.
Phía ngoài cửa, Jin và Yu đang sóng bước đi bên cạnh nhau.
- Chị Yu nè, tại sao Shi không tin tưởng em cơ chứ? – Jin.
Yu đột ngột đứng lại, diễn biến quang cảnh 11 năm trước tua chậm lại.
Năm đó, Yu nhìn thấy Shi đứng trên 1 đỉnh đồi.
Ánh mắt dáo dác nhìn quanh.
- Em đợi ai à? – Yu tiến đến và hỏi.
Trước mắt Yu là 1 cô bé đáng thương, dáo dác đợi 1 người, đôi mặt long lanh như pha lê, nhưng lại ánh sâu nét buồn bã. Cô bé ấy nhìn thấy Yu, nấp sau cây đa, ngó đầu nhìn Yu 1 cách sợ hãi.
Trong mắt Yu, cô bé như 1 con mèo hoang nhỏ, bị mọi người đánh đập, nên tự xù lông bảo vệ bản thân.
- Chị không phải là người xấu. Chị muốn giúp em – Yu.
- Sao tôi biết chị tốt hay xấu, dù có tên cướp ở đây hắn cũng tự nói hắn là người tốt – Shi.
Yu đành bó tay với lí luận sắc bén của cô bé 5 tuổi.
- Gia đình em đâu? – Yu.
- Không có ! – Shi.
- Em đang ở đây đợi ai vậy? – Yu.
Ánh mắt Shi lại hướng về phía xa xăm, không thấy được điểm dừng, hẳn cô bé đã chờ ở đây lâu, nhưng người cô bé tìm vẫn chưa thấy, nét mặt cô bé buồn bã.
- Không đợi ai ! – Shi.
Yu muốn giúp đỡ cô bé, nhưng cô bé cảnh giác quá cao, khiến Yu phải bó tay.
Yu đành quay đầu về biệt thự, vừa định bước đi thì.
- Chị kia ! Chị tói đây làm gì vậy? – Shi.
- Chị có ý định giúp em. Nhưng có vẻ như em không cần, cũng không tin chị - Yu.
- Có thật chị sẽ giúp tôi? – Shi.
- Đúng vậy – Yu.
- Được ! Tôi tin chị lần này, đằng nào thì tôi cũng không có nơi để đi – Shi.
Yu bụm miệng cười.
Tưởng đâu cô bé trưởng thành trước tuổi, nhưng nào ngờ cô bé cũng đáng yêu quá.
Từ lần gặp đầu tiên, ánh mắt con bé đã mang đầy nét đau khổ.
Hẳn mảnh vỡ kí ức đã trở thành 1 con dao găm đâm sâu vào sự tin tưởng, để rồi, bây giờ Shi không còn tin tưởng bất kì 1 ai, ngoại trừ chính bản thân mình.
- Có lẽ đó là lí do con bé không tin tưởng ai – Yu.
- Lí do gì cơ. Nãy giờ em thấy chị nói gì đâu – Jin.
Yu chỉ mỉm cười, đặt ngón tay trước miệng.
- Bí mật ! – Yu.
Ngày hôm sau, tại trường Yuri.
- Vợ ơi, đợi anh – Jin.
- Biến ! – Shi cầm balo đi đằng trước, Jin đuổi đằng sau.
- Cần anh xách cặp hộ vợ không? – Jin.
- Thích thì cầm – Shi ném balo về phía Jin.
Jin cười hì hì.
Vừa hay lại gặp Kun, Ken, Jim, Sam.
- Chào em ! – Kun.
- Ờ chào ! – Shi.
- Sao mới sáng ra đã chào vợ tôi rồi? – Jin.
- Vợ cậu á? Đừng đùa với tôi – Kun.
Tưởng đâu Shi sẽ oánh Jin 1 cái, nhưng nào ngờ Shi chẳng thèm đoái hoài tới.
- Đừng bán bơ cho anh mà vợ - Jin lại lon ton chạy theo Shi.
Kun nhìn theo bước đi của Shi, khuôn mặt bình lặng, không mang theo bất cứ 1 cảm xúc nào.
Nhưng đôi tay thì nắm thành nắm đấm, từng ngón tay ghim chặt vào da thịt, bật máu.