Gửi Nỗi Buồn Bay Theo Cơn Gió

Chương 54: Chương 53



Hình ảnh 2 anh em đang chơi đuổi bắt trong sân nhà. Vi Tuyết chạy lên phía trước. Chạy được 1 đoạn xa thì mới 1 quay đầu lại, gọi với Jim.
- Anh Hai ! Chạy nhanh lên ! – Tiếng của Vi Tuyết trong trẻo như tiếng leng keng của 1 chiếc chuông gió.
Jim đang chạy thì dừng lại. Quệt quệt mồ hôi trên trán, miệng còn thở hổn hển. Nhưng Jim chưa dừng lại, vẫn tiếp tục đuổi theo cô em gái nhỏ của mình. Chạy lên đến nơi, lại lau lau mồ hôi thêm 1 lần nữa. Nhìn ngó xung quanh, nhưng chẳng thấy Vi Tuyết đâu.
Nhìn thấy thân ảnh nhỏ đột ngột lao ra trước mặt Jim. Jim ban đầu có chút ngạc nhiên. Vi Tuyết vẫy vẫy ngón trỏ. Jim cúi xuống, tiến sát về phía Tuyết. Đôi tay nhỏ ngắn đó đặt lên cổ Jim.
Cổ như bị ai đó bóp chặt, hô hấp khó khăn. Jim sợ hãi nhìn về phía Vi Tuyết, nhưng cô bé chỉ lườm lạnh Jim 1 cái. Mấy giây sau mới cất lên tiếng nói :
- Chết đi ! Tên phản bội ! – Vi Tuyết gào lên, trên khóe mắt đọng lại 1 giọt nước mắt trong suốt, long lanh như đá lưu ly.
Jim bật dậy. Trên khóe mắt cũng vương lại 1 giọt nước mắt. Nhịp tim đập nhanh 1 cách bất thường. Gọi là gì nhỉ?...À..là sợ. Jim ôm lấy đầu, đôi mắt trân trân nhìn vào chiếc ga giường màu trắng không rời.
- Vi Tuyết…Rốt cuộc em ở đâu? – Jim luôn hỏi câu hỏi này suốt bao nhiêu năm qua. Nhưng chưa bao giờ có được 1 câu trả lời xứng đáng.
Thay xong bộ đồng phục, chậm rãi bước xuống nhà. Liền thấy Emi & Emy – người mà biết bao năm nay Jim đều muốn tránh và Na. Nhìn thấy Na, mặt Jim không thể hiện bất cứ 1 cảm xúc nào mang tên “hạnh phúc” mà chỉ lạnh tanh.

Mất vài phút để thưởng thức bữa sáng, Jim leo lên chiếc BMW đỗ sẵn ở cổng. Nhìn về phía ngôi biệt thự vài giâytrước khi cửa kính xe đóng hẳn. Jim cố tình đi trước, mặc kệ 3 cô gái nhỏ hớt hải gọi với theo phía sau.
Vừa đến cổng trường, đã thấy Jin bám theo Shi. Đúng là lâu rồi mới có thể nhìn thấy bộ dáng nhí nhảnh của Jin. Tự dưng nhìn thấy Shi, lại nhớ lại bộ dáng đáng yêu hôm qua. Trên môi bất giác nở 1 nụ cười hiền. Có lẽ lâu rồi, Jim mới cười ấy nhỉ?
Cứ ngồi yên trong xe, chống cằm nhìn Shi đùa giỡn với thái độ trẻ con của Jin. Khuôn mặt lúc này cũng kute không khác gì ngày hôm qua. Đúng là ẩn sâu bên trong là 1 con người ngây thơ hồn nhiên, ẩn chứa 1 tâm hồn trẻ thơ được che giấu bởi lớp băng lạnh.
Chợt thấy chiếc BMW đen đỗ ngay đằng trước mũi xe mình. Bước xuống là 1 cặp đôi nam thanh nữ tú, làm biết bao người ghen tị. Shi nhìn về phía 2 người, đôi mặt vui vẻ lúc nãy đâu mất, chỉ còn thấy khuôn mặt lạnh như băng.
Tự dưng Jim cảm thấy lồng ngực mình nhoi nhói. Bước xuống xe, Shi nhìn thấy Jim. Tự dưng nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua. Mặt mũi đỏ lựng lên như trái cà chua. Lúng túng…mãi mới nói xong 1 câu.
- Chào…Chào….buổi…buổi…sáng – Shi lúng ta lúng túng, nói xong thì chạy mất dạng, còn chưa kịp để ai nấy ú ớ câu gì.
Jim nhìn theo bóng lưng đang chạy của Shi. Tự dưng lại bật cười. Không muốn để ai nhìn thấy nụ cười này, Jim lấy tay che miệng mà cười. Kun nhìn Jim và Shi với ánh mắt kì lạ, càng không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì.
Không hiểu sao ngày hôm nay, chẳng ai nói ai câu gì. Thi thoảng cứ nhìn nhau mà cười, càng chẳng biết cười vì lí do gì. Cảm thấy không khí gượng gạo, Shi tìm cách chuồn trước.
Shi chán nản không khí gượng gạo ấy. Cảm thấy nhiều con mắt đều nhìn về phía Shi bởi 1 lí do gì đó. Nhưng Shi cơ bản chẳng để tâm lắm, nên có gì tìm cách rút trước. Mới chính là thượng sách.
Ngồi trên sân thượng, trên nền đất lạnh, nhưng đối với Shi, thế này vẫn còn ấm áp. Nhìn khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp từ trên cao, thì lạnh lẽo cũng chẳng hề gì. Bầu trời trong xanh vời vợi, vài dải mây trắng lượn lờ xung quanh như thể tìm thú vui xóa tan đi buồn chán trong cuộc sống đơn điệu này.
Cơn gió heo may khẽ thổi qua, làm từng mảnh da thịt khẽ rung lên, da gà nổi lên hết. Shi dù lạnh vẫn ngồi đây. Xào xạc…Xào xạc…Lá cây cọ nhẹ vào nhau, tạo nên 1 tiếng động chẳng biết là êm tai hay là ghê tai nữa.
Cạch…Tiếng cửa mở ư? Liệu lần này là ai đây? Tiếng gót giày chà mạnh xuống nền đất. Shi quay mặt ra nhìn người đó. Thật ngạc nhiên khi biết rằng đó là Kun. Kun cũng lộ vẻ mặt ngạc nhiên không kém.
Định quay lưng bước đi, nhưng 1 giọng nói hờ hững như lôi kéo Kun đứng lại.
- Chờ đã – Shi.

- Bây giờ tôi với cô không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Đơn giản chỉ là bạn cùng lớp mà thôi. Có gì không? – Không ngờ thanh âm lạnh lùng này lại từ chính miệng Kun phát ra.
Lồng ngực Shi đau nhói. Vẫn cố lạnh lùng nói với Kun.
- Cũng không có gì. Chỉ muốn bên cạnh cậu 1 lúc. Sau đó đoạn tuyệt cũng không muộn – Shi hờ hững đáp lại. Kun tay bắt mặt mừng, như vớ được vàng. Kun ngồi xuống, ngay bên cạnh Shi. Không khí im lặng đến lạ, cuối cùng Kun lại là người bắt chuyện trước.
- Tôi đã từng thích 1 người. Người đó làm tim tôi nhảy lên mừng rỡ, cũng làm tim tôi đau đớn vô cùng – Kun lại nói về 1 chủ đề rất chi liên quan. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Kun chẳng để tâm mà tiếp tục nói tiếp.
- Cô có biết người tôi thích là ai không? – Kun cố tình ngắt quãng. Shi vẫn chỉ im lặng, sự im lặng này làm tim anh đau nhói.
- Người tôi thích là 1 cô gái lạnh lùng, mạnh mẽ lại đơn độc. Người đó chính là cô đấy – Kun nhìn Shi hiền từ.
Shi đột nhiên đứng dậy, cúi xuống nhìn Kun, mở giọng lạnh lùng.
- Anh nói đúng đó. Tôi và anh không nên có bất cứ quan hệ và tình cảm nào khác nữa. Tôi khuyên anh, nên bảo vệ Na thật kĩ vào. Cũng nên xóa tan thứ tình cảm không cần thiết ấy thôi – Shi định quay gót bước đi.
“Không cần thiết” ư? Lời nói của Shi thật cay độc. Nhìn Shi quay đi, Kun níu lấy tay Shi, như níu lại 1 lần cuối cùng.
- Tại sao? – Ánh mắt Kun đau khổ.

- Bởi nếu yêu tôi, anh sẽ chỉ có đau khổ mà thôi – Shi lấy tay còn lại, hất tay Kun đi lạnh lùng. Từ đây, có lẽ sẽ thật sự chấm dứt rồi. Kun ngồi thẫn thờ nhìn lên trời. Còn Shi, bước từng bước xuống cầu thang. Bước được thêm mấy bước, Shi chựng lại. Thân ảnh bé nhỏ ấy dựa vào tường, cơ thể run lên từng hồi.
Thụp xuống đất, từng giọt lệ trong suốt, nóng hổi lên đều trên 2 gò má. Tưởng chừng cắt đứt dễ dàng, nhưng ai mà biết được. Chỉ chấm dứt cũng đau lắm rồi. Lại có thêm 1 thân ảnh cao ráo bước chầm chậm lên từng bậc thang.
Nghe thấy tiếng khóc nấc lên, Jim cố đi nhanh lên phía trước. Nhìn Shi đang úp mặt xuống, cơ thể run lên từng đợt. Đến bên cạnh Shi, để Shi tựa nhẹ vào lồng ngực mình. Kun lúc này cũng đi xuống. Và vô tình thấy được vẻ thân mật của 2 người đó.
Đành nhắm mắt cho qua. Vì bây giờ, Shi và Kun cũng chỉ coi nhau như người dưng mà thôi. Đi lướt qua Jim. Tự dưng lại dừng bước, quay ra nhìn Jim.
- Tình tứ gớm nhỉ? – Giở giọng châm chọc.
- Nhờ phúc của ai đây? – Jim phản bác lại mạnh mẽ.
Kun và Jim nhìn nhau, như thể đang ác ý cắn xé nhau. Đúng là luẩn quẩn mãi trong 1 cuộc tình tam giác thật sự rất khó khăn. Nhưng Shi không thể chọn cả 2 người được.