Gửi Quãng Đời Còn Lại Vào Biển Cả

Chương 17: Bởi vì đây là thứ mà cô nợ tôi, cô vẫn luôn nợ tôi!



Chẳng mấy chốc đã đến sinh nhật của Nhiếp Tử Huyên, đã lâu lắm rồi cô không được gặp Diệp Đình Viễn, thậm chí đến ngay cả gọi điện thoại cũng không được.

Vào sinh nhật ngày hôm đó Nhiếp Tử Huyên tùy tiện tìm một nhà hàng KFC, một mình gọi cả đống đồ ăn, món gì cũng gọi hai phần. Đây là lần đầu tiên sau từng ấy năm tới nay cô phải ăn KFC một mình, đón sinh nhật một mình.

Nhiếp Tử Huyên chỉ ăn một miếng khoai tây chiên đã ăn không nổi nữa, một mình ngồi ăn KFC cô nuốt không nổi.

Vừa trở về nhà họ Đặng đã trông thấy Đặng Tùng Tiều đang bày ra vẻ mặt vô cùng hứng thú nhìn một tờ giấy A4, hình như là một bức vẽ hay gì đó.

Nhiếp Tử Huyên vội vàng đi qua nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lần đầu tiên cô chủ động mở miệng nói chuyện cùng anh ta: "Anh đang xem cái gì đấy?"

"À, đúng là hiếm thấy mà, con nhỏ câm cũng biết mở miệng vàng ngọc ra rồi à." Đặng Tùng Tiều mỉm cười nói, anh ta chỉ vào túi chuyển phát nhanh đặt ở bên cạnh nói: "Quà sinh nhật của em."

Quả nhiên là anh gửi tới, Nhiếp Tử Huyên đi qua: "Đưa cho tôi."

Đặng Tùng Tiều không đưa ngược lại còn đứng lên giơ bức vẽ lên cao hỏi: "Thế hôm nay là sinh nhật em à?"

"Ừm." Nhiếp Tử Huyên gật đầu, hiếm khi ăn nói khép nép: "Xin anh đấy, đưa cho tôi đi."

Đây là bức tranh mà anh vẽ cho cô, đã lâu như vậy cô không đi gặp anh mà anh vẫn còn nhớ sinh nhật của cô.

"Xin anh." Cô lại cầu xin một lần nữa.

Đặng Tùng Tiều nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, anh ta cau mày suy nghĩ một lúc lâu mới phát đại từ bi nói: "Được thôi, thế cho em liếc mắt nhìn một chút."

Anh ta thả bức vẻ xuống cầm nó trên tay cho cô xem.

Nhiếp Tử Huyên không dám giật lấy, cô sợ nếu như không cẩn thận thì nó sẽ bị xé nát. Người trong bức vẽ vẫn là cô, chắc hẳn anh dựa vào bức ảnh mà Đặng Tùng Tiều gửi lần trước rồi vẽ lại. Lúc đó cô nhìn vào màn ảnh hơi mỉm cười, mặt mày có chút ưu thương, nụ cười có hơi miễn cưỡng.

Đây là lần đầu tiên anh vẽ cô trông bi thương như vậy, Nhiếp Tử Huyên tham lam nhìn hàng chữ trên bức vẽ kia, Diệp Đình Viễn viết: Huyên Huyên, sinh nhật vui vẻ. Anh rất ổn đừng nhớ mong, em phải chăm chỉ học tập đấy.

Vẫn là những câu nói cũ kỹ như vậy, anh đúng là không lãng mạn một chút nào. Khoé mắt Nhiếp Tử Huyên đã ươn ướt, cô vô thức duỗi tay muốn chạm vào chữ ký tên trên đó. Chữ viết của anh rất đẹp, chữ cũng giống như người cứng cáp mạnh mẽ.

Trông thấy đầu ngón tay của cô sắp chạm tới Đặng Tùng Tiều lại giơ cao tay lên. Lúc này ý cười trong mắt anh ta đã phai nhạt đi nhưng anh ta vẫn cười tủm tỉm nói: "Sinh nhật của Huyên Huyên, anh cũng muốn tặng em một món quà sinh nhật."

Nói xong anh ta mở bật lửa lên, ngọn lửa nhỏ màu xanh lam hướng về phía bức tranh khiến bức tranh lập tức bị thiêu rụi.

Nhiếp Tử Huyên trừng lớn đôi mắt, cô không dám tin nhìn ngọn lửa phía trước mặt. Chờ tới khi cô hoàn hồn lại muốn đoạt lấy thì bức tranh đã bị đốt mất một nửa, chữ viết của Diệp Đình Viễn cũng bị đốt cháy mất hoàn toàn. Tim cô thắt lại gần như muốn ngất đi, tức giận đến mức suýt chút nữa hít thở không thông, cô chỉ vào anh ta hai mắt đỏ bừng: "Anh..."

"Còn chưa mua nến nên em tạm chấp nhận chút nhé. Nào, mau ước đi!" Đặng Tùng Tiều cười hì hì giống như không có chuyện gì xảy ra.

Anh ta không hề áy náy, là cố ý, anh ta đang cố ý làm vậy!

Nhiếp Tử Huyên không nhịn nữa, nước mắt bừng lên, cô không khống chế được nữa mà quát to: "Đặng Tùng Tiều, có phải anh có bệnh hay không vậy, sao anh lại muốn làm như vậy?"

Lúc này cô thật sự đã suy sụp lắm rồi. Cô không thể chịu nổi nữa, cô đã nhịn rất lâu rồi nhưng thật sự vẫn không thể nhịn được thêm nữa.

Không cho cô đi gặp anh, cô nhịn; sau này đến cả bạn bè cũng không cho cô gặp, cô cũng nhịn; nhưng hiện tại đến cả một bức tranh cũng không đưa cho cô...

Nhiếp Tử Huyên đứng lên hung hăng đẩy anh ta, nước mắt rưng rưng hỏi: "Đặng Tùng Tiều, rốt cuộc tôi đã trêu chọc chỗ nào khiến anh không vui nên anh muốn đối xử với tôi như vậy hả? Anh tự hỏi lương tâm mình xem từ khi còn nhỏ đến bây giờ tôi đã từng cướp của anh một cái gì chưa, đã từng nói bậy một câu nào về anh chưa? Rốt cuộc tôi đã làm gì sai khiến anh phải ghét tôi như vậy hả?"

Cô chịu không nổi, thật sự chịu không nổi, bức vẽ của anh, bức tranh mà anh vẽ cho cô đã không còn nữa.

Đặng Tùng Tiều bị cô đẩy loạng choạng lui về phía sau vài bước mới đứng vững.

Anh ta nhìn cô gái lệ rơi đầy mặt trước mắt mà cảm giác có hơi áy náy. Thế nhưng khi anh ta trông thấy cô cầm bức vẽ như thể đang được ôm bảo vật trân quý nhất cùng với vẻ mặt đầm đìa nước mắt rơi xuống thì sắc mặt anh ta lại trầm xuống.

Anh ta đi qua đoạt lấy bức vẽ vo thành một cục ném xuống đất mà hung hăng giẫm đạp, sau đó anh ta mới ngẩng đầu lên bày ra vẻ mặt dữ tợn hỏi: "Cô hỏi vì sao đúng không? Được, để tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi sẽ nói cho cô biết!"

"Bởi vì đây là thứ mà cô nợ tôi, cô vẫn luôn nợ tôi!"

Anh ta tức giận quát to lại đi tới kéo lấy tay cô.

Nhiếp Tử Huyên muốn hất ra nhưng lại càng bị anh ta giữ chặt. Anh ta gần như đang kéo xệch cô đi, dùng tất cả sức trâu thô bạo kéo cô xuống tầng hầm của nhà họ Đặng, anh ta đá văng cửa đẩy cô vào bên trong.

Nhiếp Tử Huyên ngã lăn trên đất, Đặng Tùng Tiều lại kéo cô dậy đẩy cô đến trước một cái bàn nói: "Cô nhìn cho rõ đi, cô nhìn rõ ràng cho tôi!"

Trong phòng rất tối nhưng vẫn khiến cho người ta có thể nhìn ra được trên bàn có một tấm bài vị được thờ ở đó, phía trên viết hai chữ "Lâm Hữu".

"Đã thấy rõ ràng chưa, có nhìn thấy cái gì không?" Vẻ mặt Đặng Tùng Tiều âm trầm.

"Thấy được, là một người chết, nhưng chuyện này đâu có liên quan gì tới tôi!" Nhiếp Tử Huyên tức giận quay đầu lại nhìn anh ta.

"Người chết? Vậy cô biết người chết này là ai không?" Đặng Tùng Tiều bóp chặt vai cô, móng tay gần như muốn cắm sâu vào da thịt cô. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Người chết này là ba tôi, ba tôi chết là do bị ba cô hại!"

Nhiếp Tử Huyên sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại. Tuy rằng Nhiếp Nguyên rất đáng giận nhưng ông ta cũng không có gan lớn đến mức giết người phóng hỏa, cô lắc đầu: "Đây... Chuyện này không có khả năng!"

"Không có khả năng? Vốn dĩ ba tôi đang rất ổn nhưng vì sao ba cô vừa xuất hiện thì ông ấy đã chết?" Đặng Tùng Tiều nhìn cô, trong mắt hoàn toàn là thù hận: "Nhiếp Tử Huyên, chính ba cô là hung thủ! Mà cô là con gái của hung thủ, cô là con gái của kẻ giết người!"

Nhiếp Tử Huyên bị chấn động đầu óc quay cuồng, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại những từ "hung thủ" "kẻ giết người". Cô vô thức phản bác: "Không có khả năng, không có khả năng, tôi cũng không biết cái gì cả..."

"Đúng vậy, cái gì cô cũng không biết," Đặng Tùng Tiều lạnh lùng nhìn cô gằn từng chữ một nói: "Nhưng điều đó không có nghĩa là cô vô tội."

Đặng Tùng Tiều nói ba ruột của mình bị Nhiếp Nguyên hại chết.

Cùng giống như Nhiếp Nguyên, Lâm Hữu ba của anh ta cũng đi ở rể nhà họ Đặng, nhưng Lâm Hữu lại hoàn toàn không giống như Nhiếp Nguyên, quả thực khác nhau một trời một vực. Lâm Hữu ôn hòa lương thiện, có học thức, tốt bụng, là một người ba tốt. Ông ấy yêu Đặng Văn, cũng rất yêu thương con trai của mình.

Nhưng số mệnh của ông ấy không may mắn, Đặng Văn ham chơi không suy nghĩ cho nên bọn họ vẫn luôn cãi nhau. Có một lần bọn họ cãi nhau trên xe, Đặng Tùng Tiều ngồi ở ghế sau còn Đặng Văn và Lâm Hữu ngồi ở phía trước. Trong lúc đang cãi nhau một chiếc xe tải lớn đột nhiên lao tới, vì cứu Đặng Văn mà Lâm Hữu đã bổ nhào tới che chắn trên người bà ta. Sau đó ông ấy cũng không chết mà bị liệt, ban đầu Đặng Văn còn cảm động mấy ngày, nhưng không được bao lâu đã chán mà để mặc ông ấy cho y tá chăm sóc.

Dù cho như vậy nhưng Lâm Hữu vẫn không từ bỏ, mỗi ngày ông ấy đều tích cực tập phục hồi trị liệu để hy vọng có thể sớm ngày hồi phục. Khi đó Đặng Tùng Tiều vẫn luôn ở bên cạnh ông ấy, cùng ông ấy trò chuyện, kể cho ông ấy nghe những chuyện xảy ra ở trường học. Mỗi lần anh ta đến Lâm Hữu đều rất vui mừng nói: Hôm nay ba lại tiến bộ hơn một chút rồi, con trai ba sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa, như vậy là có thể ôm được con rồi.

Đặng Tùng Tiều nói được, anh ta sẽ chờ, chờ tới khi ba một lần nữa ngồi dậy dang rộng đôi tay ôm lấy anh ta.

Nhưng cái ôm này cả đời Đặng Tùng Tiều vĩnh viễn cũng đợi không được, bởi vì Nhiếp Nguyên xuất hiện. Cũng không biết Đặng Văn quen biết Nhiếp Nguyên thế nào, Lâm Hữu vẫn còn ở đây mà bà ta vẫn dám mang ông ta vào trong nhà, còn nói là bạn bè.

Bọn họ cho rằng Đặng Tùng Tiều còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, còn tống cổ anh ta đến phòng bên cạnh bảo anh ta không được ra ngoài. Sau đó hai người vẫn luôn ở trong phòng ngủ Đặng Văn không coi ai ra gì vui cười chơi đùa trong đó.

Đặng Tùng Tiều ở ngoài cửa nghe thấy Nhiếp Nguyên hỏi: "Chừng nào thì em ly hôn?"

"Bộ dáng anh ta thế này thì làm sao mà em đệ đơn ly hôn được? Haiz, nửa chết nửa sống cũng chẳng khác gì một tên phế nhân, không bằng cứ chết đi cho xong sống chỉ liên lụy đến người khác."

"Đúng vậy, không bằng chết đi cho xong."

"Em thật sự hy vọng anh ta mau chết đi, nếu không lúc này em mà muốn ly hôn chắc chắn sẽ bị mắng."

"Chết? Chết cũng không dễ dàng như vậy, nhưng nhìn thấy anh ta như vậy chắc là cũng không được bao lâu đâu..."

Người đàn ông khẽ mỉm cười, trong giọng nói đều là vẻ khinh miệt giống như thể muốn làm một người chết cũng chỉ bằng một câu nói.

Đặng Tùng Tiều nghe được mà trong lòng run lên, anh ta rất sợ hãi nên đã đi nói cho ông nội biết có người đang có ý định muốn hạt chết ba mình, nhưng không ai xem trọng lời nói của anh ta, bọn họ còn nói mẹ anh ta chỉ nhất thời nói trong lúc tức giận mà thôi. Nhưng không bao lâu, Lâm Hữu cũng qua đời một cách khó hiểu. Thậm chí Đặng Tùng Tiều còn không có cơ hội gặp mặt ba lần cuối, Lâm Hữu đã được người ta vội vàng đưa đi hoả táng.

Cái chết của Lâm Hữu rất kỳ quái nhưng lại không có ai hỏi tới một câu. Bởi vì ông ấy chết ở nhà họ Đặng, mà nhà họ Đặng lại rất có quyền thế.

Tuy rằng cái chết quá đột nhiên, nhưng dù sao ông ấy cũng là con rể nhà họ Đặng, dù cho chỉ ở rể nhưng lễ tang cũng được làm rất long trọng.

Đặng Tùng Tiều đầu nặng chân nhẹ ôm khung ảnh của ba, nhìn vẻ mặt đau thương của người phụ nữ bên cạnh, anh ta lạnh giọng hỏi: "Buổi tối bà ngủ không gặp ác mộng sao, bà vẫn có thể ngủ ngon được sao?"

Đặng Văn kinh ngạc nói: "Tùng Tiều, ba con bị nghẹn đờm mới chết." Bà ta còn rất áy náy nói: "Đều do mẹ không chăm sóc tốt cho ông ấy."

Bị nghẹn đờm mà chết, sao có thể chứ? Cũng không phải bọn họ không thuê ý tá, ba còn trẻ như vậy sao có thể bị một ngụm đờm mà nghẹn chết được chứ. Đặng Tùng Tiều không tin, anh ta tuyệt đối không tin, anh ta nhìn Đặng Văn với con mắt thù hận thâm sâu rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Là các người hại chết ông ấy!"

Bà ta và cả Nhiếp Nguyên nữa.

Sau khi Lâm Hữu qua đời không bao lâu, Đặng Văn cũng kết hôn với Nhiếp Nguyên. Việc này khiến Đặng Tùng Tiều càng tin tưởng vào phán đoán của mình rằng chính hai người họ là người đã hại chết ba anh ta. Nhưng anh ta còn quá nhỏ không thể làm được gì, hơn nữa dù cho Đặng Văn có tệ tới cỡ nào thì bà ta vẫn là mẹ của anh ta cho nên anh ta chỉ có thể nhằm vào Nhiếp Nguyên, còn cả con gái của Nhiếp Nguyên.

Đúng, Nhiếp Tử Huyên không sai. Cô hoàn toàn không biết gì cả, cô vô tội, nhưng chuyện đó có liên quan gì đến anh ta sao? Ba anh ta cũng vô tội, ba anh ta cũng đâu làm gì sai, vì sao ba còn trẻ như vậy đã bị người ta hại chết? Đặng Tùng Tiều làm thế là vì muốn tra tấn Nhiếp Tử Huyên. Trong lòng anh ta không dễ chịu, ba anh ta bị hại chết còn bị bắt nhận giặc làm ba, cho nên anh ta sẽ không bỏ qua cho Nhiếp Tử Huyên.

Đốt một bức vẽ thì có tính là gì, thứ anh ta thực sự muốn làm chính là thiêu rụi ngôi nhà đầy tội ác cùng những kẻ có tội này, đưa tất cả bọn họ chôn xuống cùng ba anh ta!

Anh ta không chờ được một cái ôm của ba, ngược lại chỉ nhận được một hũ tro cốt lạnh lẽo.

Anh ta không còn ba nữa nên cũng sẽ không để người khác được sống yên.

"Cô còn dám nói với tôi cô không nợ tôi sao?"

Đặng Tùng Tiều lạnh lùng nhìn cô, hai mắt anh ta đỏ bừng giống như quỷ đòi nợ. Anh ta gằn từng chữ tiếp tục nói: "Nhiếp Tử Huyên, dù cho tôi có đối xử không tốt với cô, có tệ bạc cỡ nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể trách tôi được. Bởi vì đây là nợ ba con trả, đó là điều đứng đắn chính đáng, đây là thứ cô nợ tôi, trên người của cô đang cõng theo một mạng người!"

Nhiếp Tử Huyên ngây dại, cô không ngờ tới nhà họ Đặng còn xảy ra chuyện như vậy nhưng cô vẫn muốn biện giải cho Nhiếp Nguyên: "Không thể như vậy, tuy rằng ông ta xấu tính nhưng ông ta sẽ không giết người đâu, đây là chuyện phạm pháp."

"Phạm pháp?" Đặng Tùng Tiều buồn cười nhìn cô, trong ánh mắt đều là vẻ châm chọc: "Ba cô làm chuyện phạm pháp còn chưa đủ nhiều sao? Khi còn nhỏ ông ta đánh cô gần chết mới thôi, lúc trưởng thành rồi vì muốn giữ thể diện mà mua chuộc cảnh sát, thẩm phán, bảo cô làm giả chứng cứ, nói trắng thành đen, những thứ này còn chưa đủ sao?"

"Nhưng..." Nhiếp Tử Huyên còn muốn nói thay cho ông ta nhưng lại nói không ra.

"Nói không nên lời chứ gì?" Đặng Tùng Tiều nhếch môi cười lạnh lùng nhìn chằm chằm cô giống như thẩm phán: "Cho nên Nhiếp Tử Huyên, cô cũng có tội, cô cũng có tội giống như ba cô thôi."

Anh ta dùng sức đẩy Nhiếp Tử Huyên đến trước bài vị: "Cô phải quỳ tử tế ở đây cho tôi thay ba cô chuộc tội."

Nói xong anh ta cũng không liếc mắt nhìn Nhiếp Tử Huyên một cái mà đi ra ngoài không một chút lưu tình khóa trái cửa lại.

Nhiếp Tử Huyên bị nhốt ở bên trong, một hồi lâu sau cô mới phản ứng lại lảo đảo chạy ra không ngừng gõ cửa hô to.

"Mở cửa, Đặng Tùng Tiều, anh mau mở cửa, mau thả tôi ra ngoài!"

"Chuyện của ba tôi không liên quan gì tới tôi, không phải tôi hại chết ông ấy."

"Ông ta sẽ không hại chết người, ông ta không dám. Mà dù ông ta có làm cũng không liên quan gì tới tôi cả."

"Cầu xin anh, Đặng Tùng Tiều, tôi rất sợ."

Câu cuối cùng còn mang theo tiếng khóc nức nở, có sợ hãi, có cầu xin.

Đặng Tùng Tiều suýt chút nữa mềm lòng nhưng khi anh ta nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng tắt máy ô tô cùng với tiếng nói chuyện điện thoại dường như đang rất sung sướng của Nhiếp Nguyên ngoài cửa, anh ta do dự một chút nắm chặt lấy chìa khóa, cuối cùng vẫn thả chìa khóa lại vào trong túi rồi bước ra khỏi tầng hầm.

Trong tay Nhiếp Nguyên cầm theo chiếc bánh kem, tươi cười đầy mặt nói: "Tùng Tiều, cháu có thấy Huyên Huyên đâu không? Hôm nay là sinh nhật nó."

Đặng Tùng Tiều trừng mắt nhìn ông ta làm như không nghe thấy đi thẳng lên lầu.

Nhiếp Nguyên gọi vài tiếng "Huyên Huyên", thấy không ai đáp lại ông ta lại đặt chiếc bánh kem được đóng gói tinh xảo ở phòng khách rồi đi ra ngoài.

Trong phòng khách hỗn độn, rõ ràng từng có dấu vết của một trận cãi vã nhưng dường như ông ta lại làm như không thấy.

Trời sắp tối, dưới tầng hầm cũng nhanh chóng không thấy một tia sáng, chỉ có hai ngọn đèn hoa sen trước bài vị của Lâm Hữu là đang toả ra ánh sáng đỏ quỷ dị.

Nhiếp Tử Huyên vô cùng sợ hãi, cô chỉ cảm thấy bốn phía xung quanh âm trầm kỳ dị, như thể trong bóng đêm đang cất giấu những con quái vật đáng sợ. Thậm chí cô còn cảm giác người ba mất sớm của Đặng Tùng Tiều đang lạnh lùng nhìn cô chăm chú trong bóng đêm.

Nhiếp Tử Huyên bật khóc nức nở giơ tay sờ soạng tìm công tắc đèn, đèn sáng cô mới vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng chỉ trong nháy mắt đèn đã bị dập tắt. Dù cho cô có bật công tắc thế nào ngọn đèn cũng không sáng lên.

Đặng Tùng Tiều kéo công tắc tổng nguồn điện xuống, thắp từng ngọn nến trên chiếc bánh kem. Ánh nến chiếu rọi lên khuôn mặt tuấn mỹ của chàng thiếu niên, vẻ sắc u ám nhưng lại mang theo sự bi thương. Anh ta hơi hé miệng nhẹ giọng nói: "Sinh nhật vui vẻ, Huyên Huyên."

Mà lúc này Nhiếp Tử Huyên đang co ro một góc dưới tầng hầm, cô đang cố gắng tránh xa bài vị quỷ dị kia càng xa càng tốt, cố gắng tự ôm lấy chính mình. Rất lạnh, cô thật sự rất lạnh. Đêm đã khuya, nhiệt độ giảm mạnh, khí lạnh từ bốn phương tám hướng tràn tới khiến cô rùng mình vì lạnh.

Nhiếp Tử Huyên tự ôm lấy mình, cô không khóc nữa, cũng không cầu xin Đặng Tùng Tiều mở cửa nữa.

Cô sẽ không cầu xin anh ta nữa, dù sao anh ta cũng sẽ không mở cửa. Anh ta chỉ biết cười nhạo cô, nhìn thấy cô sợ là lúc anh ta thấy vui vẻ nhất.

Cô chỉ thỉnh thoảng nức nở một tiếng, trong miệng lẩm bẩm không dứt ——

"Không thể, ông ta sẽ không giết người, ông ta không thể là hung thủ, không phải..."

"Đừng sợ, Huyên Huyên, chú Lâm là người tốt, chú ấy sẽ phân rõ phải trái, mẹ cũng sẽ phù hộ cho mày, còn có anh nữa..."

Đúng vậy, anh đã xin bùa bình an thay cô!

Nhiếp Tử Huyên nắm chặt bùa bình an trong tay, cô lạnh đến mức cả người đều run lên, nước mắt cũng lặng lẽ rơi xuống.

Cô rất nhớ anh, anh tuyệt đối sẽ không để cô phải lạnh như vậy, anh sẽ không nỡ vứt bỏ cô một mình trong bóng tối. Nếu như anh thấy được lúc này không biết sẽ đau lòng cỡ nào, anh sẽ mặc áo khoác cho cô, lại ôm chặt lấy cô. Trước kia nhà bọn họ còn chưa có điều hòa cũng không có máy sưởi, trời rất lạnh, anh sẽ làm ấm chăn giường trước sau đó mới gọi cô lên.

"Anh..." Nhiếp Tử Huyên lẩm bẩm nói một mình, cô thật sự rất nhớ anh, anh đang ở đâu, vì sao còn chưa tới tìm mình...

Trong lúc mơ mơ màng màng, Nhiếp Tử Huyên nghĩ chắc là mình cũng sắp chết rồi. Nhưng cô còn chưa muốn chết, cô còn chưa đợi được anh, cô còn phải đợi anh ra, bọn họ còn chưa được ở bên nhau, cô không muốn chết...

Rạng sáng Đặng Tùng Tiều tới mở cửa.

Anh ta trông thấy cô co ro cuộn tròn trong góc đã mất đi ý thức. Anh ta run rẩy đưa tay thử chạm vào, không lạnh như trong tưởng tượng ngược lại lại nóng phỏng tay.

Đáng chết! Anh ta đã quên mất hiện tại đang là trời đông giá rét, dưới tầng hầm không có gì cả.

Trong lòng Đặng Tùng Tiều hoảng hốt vội vã bế cô lên, trông thấy cô nắm chặt bùa bình an trong tay thì ánh mắt lại trầm xuống.

Nhiếp Tử Huyên bị sốt cao, bác sĩ bận rộn cả một ngày mới khiến nhiệt độ trên người cô hạ xuống, cô lại hôn mê một ngày một đêm mới tỉnh lại. Lúc tỉnh lại người đầu tiên đập vào mắt chính là Đặng Tùng Tiều, anh ta đang ngồi trước giường ngủ gật, vừa cau mày vừa nhắm mắt lại, vùng da quanh mắt đã xuất hiện quầng thâm màu xanh nhàn nhạt. Vừa nghe thấy động tĩnh anh ta đã lập tức tỉnh dậy vui mừng nói: "Huyên Huyên, cuối cùng em cũng đã tỉnh lại rồi?"

"Thế nào, còn khó chịu không?"

Anh ta đứng dậy duỗi tay hướng về phía cô. Nhiếp Tử Huyên theo phản xạ có điều kiện lui về phía sau trốn, đôi mắt mang theo vẻ sợ hãi. Cô sợ Đặng Tùng Tiều, trước kia không sợ nhưng kể từ sau lần này cô thật sự rất sợ.

Đặng Tùng Tiều cũng nhận ra cô đang trốn, anh ta đành thu bàn tay đang muốn kiểm tra nhiệt độ cho cô rồi xoay người đi gọi y tá. Y tá lại đây đo nhiệt độ cơ thể rồi nói cô đã không có gì đáng ngại nữa.

Đặng Tùng Tiều gật đầu không nói gì rồi đi ra ngoài mua bữa sáng cho cô.

Anh ta cũng chưa ăn sáng, vì thế hai người đều im lặng ăn, không khí có hơi kỳ quái nhưng cũng không có ai muốn đánh vỡ sự yên lặng kỳ quái này.

Trên tay Nhiếp Tử Huyên vẫn còn kim tiêm cho nên lúc ăn cũng không tiện lắm, động tác có vẻ rất vụng về. Đặng Tùng Tiều nhìn không được lại đoạt lấy bát cháo nói: "Để anh."

"Không cần." Nhiếp Tử Huyên lập tức từ chối.

Đặng Tùng Tiều trừng mắt liếc nhìn cô, Nhiếp Tử Huyên không dám nói gì nữa, cô cực kỳ xấu hổ không nuốt cháo xuống.

Nằm ngoài dự đoán của cô chính là động tác đút đồ ăn của Đặng Tùng Tiều rất thành thục, chắc chẳn trước kia anh ta vẫn thường xuyên chăm sóc ba mình như vậy.

Tình cảm của hai ba con bọn họ rất tốt, trong đầu Nhiếp Tử Huyên lại hiện lên tấm bài vị toả ra ánh sáng đỏ quỷ dị trong bóng đêm, cô vô thức run lên, động tác ăn uống cũng nhanh hơn, quả thực giống như chỉ nuốt cho xong.

Trông thấy cô sợ mình như vậy, ánh mắt của Đặng Tùng Tiều lại tối sầm lại nhưng anh ta vẫn im lặng đút cháo cho cô sau đó đưa tờ khăn giấy cho cô tùy ý nói: "Huyên Huyên, em đừng sợ, về sau anh sẽ không dọa em như vậy nữa."

"Ừ." Nhiếp Tử Huyên thất thần đáp lời, cô sẽ không tin anh ta.

"Thật đấy." Đặng Tùng Tiều nhấn mạnh nói.

Trên mặt Nhiếp Tử Huyên vẫn không biểu hiện gì như thể cô cũng chẳng để ý lời nói của anh ta ra sao. Đặng Tùng Tiều cũng ý thức được này chuyện này không dễ gì thuyết phục, sau khi suy nghĩ một lúc anh ta lại nói: "Thế này đi, em muốn gì cứ nói với anh, anh sẽ đèn bù một ước nguyện sinh nhật cho em coi như là lời xin lỗi."

Nhiếp Tử Huyên vẫn im lặng, cúi đầu lau miệng đến khi miệng đỏ bừng.

Đặng Tùng Tiều lại nói: "Thật đấy, anh thành tâm muốn xin lỗi em."

Nhiếp Tử Huyên ngẩng đầu nơm nớp lo sợ nhìn anh ta, trông thấy trong mắt anh ta đang hiện lên vẻ áy náy. Cô cụp mi mắt suy nghĩ thật lâu cuối cùng vẫn đánh bạo hỏi: "Thật sự cái gì cũng được sao?"

Trong lòng Đặng Tùng Tiều dâng lên dự cảm không lành nhưng vẫn gật đầu. Quả nhiên giây tiếp theo anh ta đã nghe thấy cô rụt rè nói ra câu nói cùng vẻ mặt tràn đầy mong đợi: "Vậy... tôi có thể đi gặp anh tôi được không, một lần cũng được!"

Đặng Tùng Tiều không nói chuyện chỉ nhìn cô. Cô rất lo lắng nhưng vẫn dũng cảm đối diện với anh ta, trong mắt còn mang theo vẻ cầu xin. Cô muốn gặp anh, cực kỳ muốn.

Anh ta im lặng một lúc lâu mới nói: "Được."

Vừa dứt lời Nhiếp Tử Huyên đã mỉm cười, nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc giống như ánh mặt trời, khói mù bị nhốt dưới tầng hầm lúc trước cũng giống như mở ra ánh sáng, vẻ tươi cười lộ ra vừa đơn thuần vừa đáng yêu.

Cô thành tâm nói: "Cảm ơn anh, Tùng Tiều, cảm ơn anh."

Vốn dĩ đây là quyền mà cô nên có thế mà lại bị anh ta phá hủy mất. Nhưng cô đang thật sự rất vui, thật sự rất hạnh phúc.

Chỉ cần có thể được gặp mặt anh thì một câu "cảm ơn" này có tính là gì, dù cho lại bị nhốt dưới tầng hầm một đêm cũng không sao cả.