Gửi Quãng Đời Còn Lại Vào Biển Cả

Chương 7



Nửa năm sau.

Thành phố Ôn Lăng, trường tiểu học Bắc Quan.

Trường đã tan học, ngoại trừ những học sinh ở lại làm trực nhật thì phần lớn đều đã đi về hết, trong trường có vẻ có chút trống vắng.

Nhiếp Tử Huyên ngồi trên xích đu đeo cặp sách trên lưng, chặm rì rì mà đung đưa, sắc mặt trông rất vui vẻ.

Nhưng hình như đợi đã lâu lắm rồi nên thỉnh thoảng cô vẫn ngẩng đầu nhìn về phía cổng trường, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Sao hôm nay anh còn chưa tới..."

Một cơn gió thổi qua, chiếc lá vàng héo úa nhẹ rơi trên đầu. Nhiếp Tử Huyên nhìn chằm chằm chiếc lá kia xem nó bị gió cuốn rồi bay lên, cuối cùng cũng không biết bị gió thổi đi nơi nào. Có thể là dưới kênh mương cũng có thể rơi xuống sân thể dục rồi bị ai đó giẫm lên.

Nhân như lục bình (1), trong đầu Nhiếp Tử Huyên hiện lên bốn chữ này, nhớ đến anh đã từng dạy cho mình một câu thơ, nhân thiên địa nhất lục bình (2).

(1): Câu đầy đủ Nhân như lục bình, chìm nổi có lúc - Con người như cánh bèo trôi, chìm nổi có lúc

(2): Nhân thiên địa nhất lục bình - Sinh mệnh con người giống như cánh bèo trôi

Hai câu này ý nghĩa cũng giống nhau ý chỉ việc Con người không thể tự mình làm chủ vận mệnh của bản thân, chỉ có thể như cánh bèo trôi dạt trên mặt nước, trôi theo sóng gió của cuộc đời.

Cô than ngắn thở dài giống như một bà cụ non, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng còi quen thuộc, một âm dài một âm ngắn.

"Anh!" Nhiếp Tử Huyên ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Diệp Đình Viễn đang lái xe máy dừng lại trước cổng trường. Trong phút chốc, vẻ mất mát trong mắt đã biến mất thay thế thành niềm vui mừng.

Nhiếp Tử Huyện chạy nhanh như bay tới cầm lấy chiếc nón bảo hiểm anh đưa đội lên đầu, ngựa quen đường cũ bò lên phía sau xe anh ngồi.

Diệp Đình Viễn ngồi ở phía trước mỉm cười hỏi: "Đợi lâu rồi sao?"

"Không đâu, đúng lúc em vừa làm xong bài tập về nhà." Nhiếp Tử Huyên cười hì hì nói, đội nón bảo hiểm ôm chặt lấy eo anh: "Anh ơi có thể bay được rồi."

"Cất cánh nhé!" Diệp Đình Viễn cười nói, lưu loát khởi động xe máy.

Tuy rằng miệng hô cất cánh nhưng tốc độ đi xe của Diệp Đình Viễn không nhanh, chỉ vững vàng chạy trên đường.

Nhiếp Tử Huyên có chút ưu thương nhìn dòng xe trên đường từng người từng người vượt qua bọn họ.

Cô nghĩ trong đầu anh đi cũng thật chậm, chẳng qua cô vẫn dán mặt phía sau lưng anh vừa khoan khoái lại ấm áp.

Hai người tới Ôn Lăng đã hơn nửa năm.

Nửa năm này, Diệp Đình Viễn thuê phòng ở, làm giả chứng minh thư và sổ hộ khẩu, báo danh cho Nhiếp Tử Huyên vào một trường tiểu học.

Hiện giờ trong mắt của những người bên ngoài, hai người chính là hai anh em hơn kém nhau mười tuổi, đang sống nương tựa lẫn nhau. Anh trai Diệp Đình Viễn vừa mới trưởng thành, em gái Diệp Tử Huyên còn đang học tiểu học. Hiện giờ Diệp Đình Viễn đang làm việc trong một công ty chuyển phát nhanh ở Ôn Lăng. Anh giả tuổi của mình thành mười tám tuổi để có thể tiện sinh sống trong xã hội này.

Trường tiểu học Bắc Quan không cho phép mấy đứa nhỏ tự mình trở về nhà cho nên Nhiếp Tử Huyên vẫn phải đợi Diệp Đình Viễn đến đưa đón. Có đôi khi anh chuyển phát hàng chậm, Nhiếp Tử Huyên sẽ ngồi xích đu trong trường chờ anh đến đón, đung đưa xích đu mấy cái là anh sẽ tới.

Hai người đi trên đường trò chuyện câu được câu không, nhưng lời Nhiếp Tử Huyên nói ra đều có chút hân hoan không có theo tia thiếu kiên nhẫn nào.

Đi được nửa chặng đường, Diệp Đình Viễn đột nhiên dừng lại, một chân để trên mặt đất bảo trì cân bằng, ngón tay phải chỉ đến biển quảng cáo to đùng phía trước hỏi: "Huyên Huyên, mấy chữ kia đọc thế nào?"

Đó là biển quảng cáo huấn luyện Tae Kwon Do cho thanh thiếu niên, phía trên in hình một thiếu niên mặc trang phục Tae Kwon Do màu trắng đang nâng chân đá về phía trước, động tác cực kỳ đẹp mắt, tư thế oai hùng hiên ngang, bên cạnh đó có mấy dòng chữ rất to.

"Đạo, quán, Tae, Kwon, Do, Ôn, Lăng." Nhiếp Tử Huyên đọc to từng chữ một rất tự tin còn mang theo một chút kiêu ngạo. Đối với việc bị anh kiểm tra bài tập bất thình lình giống như bà mẹ thế này làm cô cảm thấy rất bất lực.

"Đúng." Diệp Đình Viễn cười nói, lại hỏi: "Huyên Huyên, chúng ta học cái này nhé, được không?"

"Được ạ!" Nhiếp Tử Huyên đương nhiên tán thành nhưng lại giống như nghĩ đến cái gì đó lập tức sửa miệng: "Để chờ lần sau đi, cái này nhìn qua đã biết phí báo danh rất đắt rồi."

Diệp Đình Viễn vui vẻ, quay đầu vô cùng thân thiết mà nhéo nhéo hai cái má của cô, cười tủm tỉm nói: "Không sao cả, nhà ta có tiền."

"Đúng vậy, có tiền." Nhiếp Tử Huyên thầm đọc ra một con số: "8.568 tệ."

Diệp Đình Viễn cảm thấy cực kỳ quẫn bách, rất nhanh lại nói sang chuyện khác, anh nói Tae Kwon Do nhiều người đẹp lắm, thân thể khoẻ mạnh, còn rất có ích.

Nhưng mặc anh nói thế nào vẫn không khơi dậy được hứng thú của Nhiếp Tử Huyên. Vừa rồi còn hứng khởi phấn chấn như vậy hiện tại lại có vẻ rất mất mát, cô chỉ tựa vào phía sau lưng Diệp Đình Viễn, hai tay ôm eo anh bất giác dùng sức.

Về tới nhà, Diệp Đình Viễn thả Huyên Huyên xuống trước, anh còn phải cất xe máy đến bãi đỗ xe.

Nếu như bình thường Nhiếp Tử Huyên đều sẽ chờ anh cùng nhau trở về, lôi kéo tay anh cùng nhảy chân sáo về nhà. Nhưng hôm nay không biết tính khí của cô thế nào, vừa xuống xe đã cắp cặp sách trên lưng đi về phía trước không quay đầu lại.

Diệp Đình Viễn quay đầu nhìn thoáng qua, vỗ trán, cũng không biết bà cô nhỏ nhà mình làm sao.

Quả nhiên, anh về đến nhà đã nhìn thấy Nhiếp Tử Huyên vùi đầu vào trong chăn, ghé vào trên giường khóc.

Diệp Đình Viễn chạy nhanh tới ôm cô lên, Nhiếp Tử Huyên khóc đỏ bừng cả mắt, trên mặt đầy nước mắt thỉnh thoảng lại thút thít một chút, ánh mắt nhìn anh tràn ngập vẻ u oán cùng bất mãn.

"Làm sao vậy?" Diệp Đình Viễn nóng nảy: "Có phải ở trường có ai bắt nạt em đúng không?"

Anh hỏi vài lần, Nhiếp Tử Huyên mới không tình nguyện nói ra: "Đều tại anh!"

Cô lên tiếng mang theo tiếng khóc nức nở, thiếu chút nữa đã tủi thân mà khóc lớn lên.

Diệp Đình Viễn đáng thương không hiểu chuyện gì xảy ra, không biết đến cùng là anh đắc tội cô chỗ nào, gấp đến độ cực kỳ loay hoay không ngừng truy hỏi, Nhiếp Tử Huyên cực kỳ tủi hờn hỏi: "Vì sao anh muốn báo danh cho em học Tae Kwon Do?"

"Có phải anh muốn em học giỏi võ về sau sẽ không sợ ba phát giận, muốn đưa em trả về chỗ ba đúng không?"

"Anh chê em phiền đúng không, em biết bởi vì em anh không thể đi học được nữa, còn phải kiếm tiền nuôi em..."

Cô lên án từng câu từng câu một, đánh bất ngờ đến mức Diệp Đình Viễn không kịp phòng bị.

Anh nhìn thấy Nhiếp Tử Huyên khóc thở hổn hển, trong lúc nhất thời cũng không biết phải giải thích với cô thế nào.

Anh muốn nói với cô rằng anh cũng rất sợ, hai người chạy tới nơi này, nửa năm qua thật sự may mắn vì không bi phát hiện thế nhưng nó không đại biểu cho việc những lần sau vẫn có thể may mắn đến thế. Anh sợ, sợ một ngày nào đó bản thân bị cảnh sát bắt được, Huyên Huyên sẽ bị đưa trở về nhà họ Đặng, khi đó Huyên Huyên biết phải làm sao bây giờ?

Anh nghĩ nếu như Huyên Huyên có chút năng lực tự bảo vệ mình thì thật tốt, như vậy nếu một ngày nào đó anh không có ở bên cạnh cô, cô cũng có thể có khả năng tự phản kháng.

Những lời này anh không biết giải thích cho Huyên Huyên thế nào. Anh đưa cô đi là phạm pháp, anh không có quyền làm như vậy, cho dù là muốn tốt cho cô vậy thì đã sao chứ? Anh không làm đúng theo pháp luật, anh cũng đã thử tìm kiếm kể cả tính là nhận nuôi, lừa gạt một trẻ vị thành niên dưới mười bốn tuổi tách khỏi gia đình hoặc người giám hộ, có thể sẽ bị phạt tù thời hạn dưới năm năm hoặc bị giam ngắn hạn.

Anh sợ, rất sợ, sợ mình không thể bảo vệ được cho Huyên Huyên, sợ cô nửa đêm lại khóc, khóc lóc cầu xin ba đừng đánh cô.

Anh chỉ có thể phòng bị việc chưa xảy ra, đi một bước tính một bước.

Nhiếp Tử Huyên vẫn còn đang khóc, thấy anh vẫn im lặng lại càng khóc lớn hơn.

Thật ra ở trường học cô là một học sinh được thầy cô rất quý mến, mọi người đều khen cô hiểu chuyện, ngoan ngoãn, nhưng chỉ với Diệp Đình VIễn cô cũng không biết tại làm sao mọi tính xấu đều muốn ỷ cho anh.

Qua hồi lâu, Diệp Đình Viễn chờ Nhiếp Tử Huyên khóc mệt mới nhìn cô chậm rãi giải thích cho cô nghe, anh cũng không muốn đưa cô trở về, thực sự chỉ muốn cho cô đi học một chút võ. Chờ cô lớn hơn anh sẽ không cần phải đi đón cô nữa, tự cô có thể đi học về nhà.

"Không phải muốn đưa em trở về sao?" Nhiếp Tử Huyên thút tha thút thít hỏi.

"Đương nhiên không phải, anh còn chán ghét ba em hơn so với em!"

Nhiếp Tử Huyên nhẹ nhàng thở ra, bây giờ mới lấy lại được lý trí, ngượng ngùng nói: "Em đi rửa mặt."

Chờ cô đi ra khỏi toilet, Diệp Đình Viễn đã bắt đầu làm cơm chiều, anh kéo tay áo, đeo một chiếc tạp dề hình con vịt màu vàng nhạt, bàn xào rau có chút thấp, anh lại rất cao phải cong eo, nhìn có vẻ có chút tốn công tốn sức.

Đúng vậy, làm sao anh có thể ném cô đi được chứ? Nhiếp Tử Huyên cũng cảm thấy chính mình vừa rồi có chút không hiểu được, vì thế cô phiền não đi qua đi lại nhỏ giọng nói: "Anh ơi, em xin lỗi, em không phải cố ý nổi giận với anh đâu."

"Chỉ là..." Cô dừng một chút, trong mắt có chút mờ mịt lo lắng không phù hợp với lứa tuổi: "Chỉ cần tưởng tượng anh không cần em nữa em sẽ cảm thấy rất sợ, cực kỳ khó chịu khống chế không được, không biết phải làm sao..."

Diệp Đình Viễn nghe được cũng thấy rất khó chịu, anh xoay người lại ngồm xổm xuống, nhìn đôi mắt cô, nghiêm túc nói: "Huyên Huyên đừng sợ, anh sẽ không vứt bỏ em đâu."

Bởi vì anh cũng giống như cô, ngoài trừ sinh mệnh của cả hai cũng không còn ai khác.

"Vâng ạ." Nhiếp Tử Huyên gật gật đầu: "Vậy anh sẽ không giận em chứ?"

Diệp Đình Viễn lắc đầu lại nói: "Nhưng mà Tae Kwon Do vẫn phải học, anh còn chờ em về sau làm vệ sĩ cho anh!"

Vệ sĩ? Hai mắt Nhiếp Tử Huyên sáng rực, nghe bộ có vẻ rất lợi hại. Cô lập tức đã tìm được mục tiêu của đời mình chính là làm vệ sĩ cho anh! Trên TV vệ sĩ cùng với người được bảo hộ luôn luôn như hình với bóng!

Đến buổi tối, Nhiếp Tử Huyên vẫn vì cái lý tưởng vĩ đại này mà hưng phấn không thôi, nằm trên giường xoay tới xoay lui.

Diệp Đình Viễn thì ở dưới giường, căn phòng thuê của hai người không lớn, không đủ để kê hai chiếc giường, bình thường anh đều ngủ dưới đất. Anh dựa vào mép giường đọc một quyển sách thật dày, là giáo trình phần mềm mà anh tự mày mò học, anh không muốn cả đời này phải đi làm chuyển phát nhanh.

Không ai để ý đến Nhiếp Tử Huyên, cô có chút nhàm chán, ghé vào trên trường vươn đầu ra gọi một tiếng: "Anh ơi."

Diệp Đình Viễn vươn một bàn tay, xoa đầu cô giống như xoa đầu chú cún con, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Ngoan."

Một tiếng "ngoan" này cũng có thể làm cho Nhiếp Tử Huyên an phận trong chốc lát, nhưng không được bao lâu cô lại gọi: "Anh! Anh ơi!"

Lúc này Diệp Đình Viễn mới ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, tuỳ tay cầm lấy một tờ giấy trắng viết lên đó một bài thơ "Định Phong Ba" của Tô Thức, chữ anh rất đẹp lại cứng cáp đầy sức sống, rất có khí phách. Anh còn cẩn thận đánh dấu những chữ bính âm (*) mà cô không hiểu, đưa cho cô: "Ngày mai đọc cho anh nghe."

(*) Bính âm còn được gọi là phanh âm hay pinyin: Là cách thức sử dụng chữ cái latinh để thể hiện cách phát âm các chữ Hán trong tiếng phổ thông Trung Quốc.

Nhiếp Tử Huyên: "..."

Mấy ngày sau, Diệp Đình Viễn mang Nhiếp Tử Huyên đi báo danh.

Suy cho cùng cô cũng chỉ là một đứa nhóc con, tuy làm ra bộ dáng "anh yêu cầu tới nên em mới miễn cưỡng học thôi" nhưng sau khi thay xong trang phục Tae Kwon Do, hô lên hai tiếng tinh thần cũng đã tăng lên như ngựa đầu đàn. Tuy rằng cô không cao nhưng thân hình lại rất cân đối, không mập không gầy, học các bạn đá vài cái đã giống như loài cây bạch dương cao thẳng trông rất hiên ngang.

"Huyên Huyên xuất sắc quá!"

Diệp Đình Viễn nhìn rất vui mừng, cảm thấy Huyên Huyên là đứa bé đẹp nhất trong những đứa bé ăn mặc quần áo giống nhau thế này, vừa xinh xắn lại có tinh thần.

Anh rất yên tâm mà rời đi, không nghĩ tới mấy ngày sau Nhiếp Tử Huyên đã gây chuyện.

Thật ra chuyện này nói thế nào cũng không thể trách Nhiếp Tử Huyên được.

Ngày hôm đó, Nhiếp Tử Huyên theo lẽ thường tới quán Tae Kwon Do, cô bạn cùng cô hàng ngày luyện tập là Lưu Tiểu Nhẫn chạy tới nói: "Huyên Huyên, lớp chúng ta có thêm bạn mới đẹp trai, à không là cực đẹp trai tới đây học đấy!"

Không chỉ có Lưu Tiểu Nhẫn, mà tất cả các bạn nữ sinh ở đây đều đang quan sát bạn nam mới tới này.

Nhiếp Tử Huyên nhìn thoáng qua, cũng không cảm thấy đẹp trai bao nhiêu, cảm thấy bạn nam này vẫn còn kém hơn anh một chút. Cô chính là như vậy, cứ đụng tới cái đẹp đều sẽ so với anh nhưng luôn phát hiện ra một sự thật không ai đẹp trai bằng anh cả.

"Đẹp sao?"

"Rất tuấn tú mà!" Lưu Tiểu Nhẫn lộ vẻ mặt si mê: "Chúng ta đi làm quen chút đi!"

Nhiếp Tử Huyên bị kéo đi không có biện pháp từ chối, chỉ có thể hướng đến phía cậu nam sinh kia mỉm cười: "Ha ha, hôm nay cậu mới tới đây học sao?"

Cậu nhóc quay đầu lại liếc mắt nhìn hai cô nhóc một cái nhưng không nói chuyện. Cậu so với hai cô nhóc cao hơn một chút, lại gần nhìn thì đúng là trông cũng không tồi, đôi mắt to tròn hai mí rất đẹp lại long lanh, nhưng vẻ mặt lại rất lạnh lùng.

Nhút nhát vậy sao?

Nhiếp Tử Huyên không còn lựa chọn nào khác đành phải đi về, nhưng lại đột nhiên đụng phải ánh mắt long lanh của Lưu Tiểu Nhẫn nên không đành lòng.

Nhiếp Tử Huyên chỉ có thể lại cố gắng một phen: "Tớ tên là Nhiếp Tử Huyên, cậu ấy là Lưu Tiểu Nhẫn, cậu tên là gì?"

Cậu nhóc kia vẫn không để ý tới bọn họ.

Điều này làm cho Nhiếp Tử Huyên có chút mất hứng, cô là ai chứ? Là Huyên công chúa được Diệp Đình Viễn nâng niu trong lòng bàn tay, chưa bao giờ bị người ta đóng cửa tiễn khách như vậy!

Cô nhìn cậu nhóc, lại nhìn thấy thầy giáo vẫn còn chưa tới, mọi người vẫn đang chuẩn bị khởi động, cậu nhóc còn đang luyện xoạc chân. Luyện tập Tae Kwon Do, chuyện đầu tiên chính là luyện xoạc chân, cậu đang tách hai chân còn chưa hoàn toàn áp xuống.

"Cậu làm vậy không đúng rồi, còn chưa thẳng." Nhiếp Tử Huyên nhiệt tình chỉ đạo: "Để tớ giup cậu nhé!"

Nói xong, không đợi cậu nhóc phản ứng lại, cô lập tức bắt tay đặt lên vai cậu nhóc dùng sức đè ép xuống.

"Aaaaaaa" một tiếng, tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa truyền ra khắp quán Tae Kwon Do.

Đợi tới khi thầy giáo lại đây, Nhiếp Tử Huyên bó tay không còn cách nào khác vẫn đang an ủi cậu. Cậu nhóc hoàn toàn không còn hình tượng lạnh lùng vừa rồi nữa, lúc này cậu đang ngồi xổm trên mặt đất, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, bởi vì quần cậu... đã bị rách.

Thầy giáo dở khóc dở cười phê bình Nhiếp Tử Huyên một trận, lập tức mang cậu nhóc đi thay quần áo.

Đợi tới khi trở về, cậu đối với hai cô nhóc bày ra bộ dáng kính nhi viễn chi (*), đôi mắt nhỏ tràn ngập vẻ hoảng sợ. Thầy giáo dạy cậu xoạc chân cậu cũng không dám dùng sức ấn mạnh xuống.

(*) Kính nhi viễn chi: Ý chỉ việc tôn kính mà không dám lại gần.

Lưu Tiểu Nhẫn than ngắn thở dài, Nhiếp Tử Huyên cũng có chút áy náy, hình như cô đã để lại... Bóng ma tâm lý trong truyền thuyết cho bạn học mới thì phải?

Buổi tối, Diệp Đình Viễn tới đón Nhiếp Tử Huyên, thầy giáo đem chuyện nào giảng lại cho anh nghe.

Hai cô nhóc trốn trong góc phòng tập cười không ngừng lại được, Diệp Đình Viễn đi tới làm bộ dáng giả vờ nghiêm túc nói: "Huyên Huyên, hôm nay thầy giáo phê bình em."

"Em không phải cố ý đâu." Nhiếp Tử Huyên ủ rũ cụp đuôi, son sắt mà thề: "Thật đấy."

Diệp Đình Viễn đã sớm buồn cười nhưng vẫn giả bộ nghiêm nghị, đưa Nhiếp Tử Huyên đi xin lỗi.

Cậu nhóc nhìn thấy hai cô bé vẫn còn có chút sợ hãi, vô thức trốn đi.

Nhiếp Tử Huyên trịnh trọng xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, để tớ đền quần cho cậu nhé."

Cậu nhóc không nói chuyện, một lúc lâu sau mới rụt rè nói: "Tớ tên Mộc Phàm, Dịch Mộc Phàm."

Nhiếp Tử Huyên ngẩng đầu, nở nụ cười tươi vui xán lạn.

Dịch Mộc Phàm lại bị hoảng sợ, vừa rồi cô cũng cười nhiệt tình như vậy, thật sự rất đáng sợ.

Cái này gọi là không đánh không quen nhau, đợi tới khi Diệp Đình Viễn tới đón Huyên Huyên thêm vài lần, cũng ôn tồn nói vài câu với Mộc Phàm.

Sau này quen thuộc rồi mới phát hiện nhà hai người ở rất gần. Thỉnh thoảng lúc Diệp Đình Viễn tới đón Huyên Huyên, nếu thấy chưa có ai tới đón Mộc Phàm, anh cũng sẽ thuận đường đưa cậu về nhà.

Thường xuyên qua lại, ba người bọn họ rất nhanh đã thân quen. Dịch Mộc Phàm miệng rất ngọt, lúc nào cũng đi theo gọi "anh ơi, anh ơi", gọi nhiều đến mức Nhiếp Tử Huyên có chút bất mãn.

"Cũng đâu phải anh của cậu sao cậu cứ thích làm thân vậy?"

"Được rồi! Vậy gọi là anh Thiên Tiên!"

Dịch Mộc Phàm gọi Diệp Đình Viễn là "anh Thiên Tiên", bởi vì cậu cảm thấy trong mắt của Nhiếp Tử Huyên, anh của cô không gì là không làm được, anh là người tốt nhất thế giới này, còn đẹp hơn cả thiên tiên (thần tiên).

Diệp Đình Viễn ở phía trước nghe hai đứa nhóc này đấu võ mồm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Anh thật sự rất vui mừng, Huyên Huyên đã có thêm bạn mới. Anh vẫn luôn lo lắng biến cố liên tiếp xảy ra sẽ ảnh hưởng đến cô, nhưng mà giờ thì tốt rồi, rất tốt.

Nhưng dù cho Nhiếp Tử Huyên cùng Dịch Mộc Phàm có chơi thân tới đâu cô cũng không kể cho cậu nghe về quá khứ lúc trước. Cậu cũng chỉ biết cô tên là Diệp Tử Huyên, cha mẹ hai người đã mất, cô có một người anh rất đẹp trai, cực kỳ cực kỳ tốt với cô.

Có lẽ ở trong lòng cô vẫn vô thức muốn bảo vệ gia đình nho nhỏ của cô và Diệp Đình Viễn.

Diệp Đình Viễn ngoại trừ cho Nhiếp Tử Huyên đi học Tae Kwon Do, anh còn đặt một chiếc bao cát trong nhà dùng để cho cô luyện tập.

Anh không chỉ muốn cho Huyên Huyên học một chút động tác võ thuật đơn giản nhẹ nhàng, có đôi khi buổi sáng anh sẽ gọi cô dạy đưa cô đến công viên gần đó, Diệp Đình Viễn sẽ giơ dụng cụ tập võ đùi gà đứng ở phía trước, Nhiếp Tử Huyên nâng chân lên nghiêm túc đá một chút lại một chút.

Anh lui ra sau, cô không ngừng tiến tới, chân đá lên mặt cầm tay, phát ra tiếng bụp bụp thanh thuý.

Lúc này, Nhiếp Tử Huyên bé nhỏ còn chưa ý thức được, anh của cô làm như vậy là để chuẩn bị sẽ rời xa cô vào một ngày nào đó.

Anh hy vọng cô có thể trưởng thành, có thể độc lập vững chắc như một cây đại thụ, còn cô - cô chỉ muốn trở thành một cái cây nhỏ ở bên cạnh anh, làm bóng mát cho anh, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy anh.

_Hết chương 7_