Nguyễn Tùng Khanh đi ra, ánh nắng trời ban mai vào mùa hè lúc sáu giờ rưỡi sáng cũng thật oi ả, cậu đưa tay lên che đi đôi mắt tránh chói mắt nhưng bên ngoài là Nguyễn Thanh Tuấn đang ngồi trên con xe điện chờ cậu.
" Mày có nhanh lên không?".
" Mày từ từ xem nào."
" Quên mất, cầm theo mũ cối. Nay có quốc phòng bị ghi thì chết."
Nguyễn Thanh Tuấn nói câu chắc nịch:" Ghi sổ đầu bài việc gì phải sợ?". Miệng nói là vậy nhưng thiếu đồ anh vẫn lóc cóc đi mượn đồ.
Anh thúc giục cậu, cậu nhanh chóng chạy tới ngồi sau xe anh, đưa tay nhận lấy chiếc mũ bảo mũ anh đưa lại cho cậu. Chiếc xe bắt đầu di chuyển, đường phố lúc 6 giờ rưỡi sáng vô cùng tấp nập lại đông đúc, khói bụi mờ mịt giăng tứ phía. Nguy hiểm nhất là ngã tư đường đã xảy ra vô số tai nạn.
Giọng cậu mềm nhẹ, nói:" Đi chậm thôi, hôm qua tao thấy có người ngã ở đây đấy."
" Sao tao không biết?". Anh tập trung lái xe hỏi lại cậu.
" Mày sao biết, hôm qua tao đi học muộn thì thấy. Máu me be bét, tội ông cụ vãi."
Nguyễn Thanh Tuấn thản nhiên nói:" Quan trọng là ai sai chứ nhìn máu mà tội thì đầy tội."
" Không, có con xe ô tô tải từ trong ngõ ra xong là lúc đấy ông ý đang chảy thẳng không biết, lúc con xe ra đâm thẳng một cái. May mà phanh kịp, ông cụ bị bay một đoạn xa, may mà chỉ xơ xước nhẹ, chảy máu."
Nguyễn Tùng Khanh thương cho ông cụ hôm đó, miệng suýt xoa kêu anh đi cẩn thận nếu chẳng may ngã xe thì hôm nay là ngày dỗ của cả hai.
" Mày im đi, không đi thì cút xuống".
Anh tức giận nói, cậu đằng sau cười lớn còn lâu im lặng cho tới khi đến trường.
Đúng lúc tiếng trống trường đánh, Nguyễn Tùng Khanh bỏ mũ chạy vào trước mặc kệ cho Nguyễn Thanh Tuấn phải lóc cóc dắt xe vào lán.
Sắp đến kì thi quan trọng cũng như sắp tới phải thi nhiều để chuẩn bị cho kì thi sắp tới cũng coi như là quyết định cho 12 năm ăn học. Kết quả ra sao đều phụ thuộc vào độ chăm chỉ, có cố gắng hay không.
Nguyễn Tùng Khanh bỏ tờ đề toán ra làm nốt, cậu có vài phần không hiểu ở phần logarit, đành phải quay sang anh hỏi. Mắt trời đã lên cao điểm ánh nắng cũng chiếu vào bên trong, bởi vì là ngồi tổ hai bàn hai ngay ngoài nên ánh sáng chiếu thẳng vào khuôn mặt anh, làn da hơi ngăm đen có chút chói, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sắc bén mơ màng nhìn ra ngoài sân trường đám học sinh 11 đang thể dục cười đùa bên ngoài khác hẳn bầu không khí trong những lớp 12 đang áp lực học tập, nếu thi trượt cả 12 năm học coi như vứt bỏ.
Tóc mái của anh khá dài che đi nửa đôi mắt ấy, long lanh, trong trẻo. Cậu ngẩn người hồi lâu bỗng nhiên khẽ giật mình, thầy thể dục đi vào sắc mặt chẳng mấy vui vẻ. Trên trán thầy ẩn nhẫn tức giận.
Một đạo âm thanh có lực vang lên, trầm ổn:" Bạn nào là bạn Tuấn đã đánh một em trên 10A4. Em nó bảo anh tên Tuấn lớp 12A4."
" Anh họ Ngô kia phải không?".
Ngô Anh Tuấn đằng xa đang ngồi nói chuyện bỗng nhiên bị nhắc tên hoảng hốt, vẻ mặt buồn cười nói:" Ôi thầy, lại là anh họ Ngô mà. Em họ Bắp, sao lại là em được. Em bị oan mà. Giờ ra chơi em ở trong lớp."
" Tôi thấy mặt anh là đáng nghi nhất."
Bạn nữ ngồi cạnh Ngô Anh Thư nhịn cười nén xuống mà giải oan giúp:" Thầy ơi, ra chơi bạn ấy trong lớp chơi với em.
Bọn em làm chứng thầy ạ."
" Vậy thì anh Trần kia".
Trần Anh Tuấn mặt ngơ ra, ngồi cuối lớp ngủ cả tiết không biết gì giờ tự dưng mang tội danh đánh em lớp dưới:" Thầy ơi không phải em. Em ra chơi ngủ trong lớp mà."
" Đúng rồi thầy ơi, bạn ý ngủ xuyên 3 tiết liên tiếp rồi."
Những người khác minh oan liên tục minh oan cho họ Trần vậy chỉ còn mình Nguyễn Thanh Tuấn là chưa lên tiếng, thầy chỉ tay vào anh nói:" Là anh phải không?".
Có vẻ như anh đang chờ đợi từ nãy giờ:" Vâng."
Nguyễn Thanh Tuấn đáp lại một tiếng rất thản nhiên, nhẹ nhàng như việc này chẳng liên quan tới anh, sách vở trên bàn anh cũng chưa có giở ra.
Thầy thể dục toát lên vẻ nghiêm nghị khiến nhiều đứa phải rén:" Đi xuống văn phòng tôi viết bản từ trình."
" Có cầm theo giấy bút không thầy."
" Có."
Từ trong quyển vở anh nhanh chóng rút ra tờ giấy đôi và trên một cây bút chờ sẵn anh. Nguyễn Thanh Tuấn bước đi trong sự ngơ ngác của Nguyễn Tùng Khanh, cậu ngẩn người hồi lâu lo lắng cho anh vội hỏi xung quanh.
" Ê, thằng Tuấn bị sao vậy? Sao nó lại đi đánh thằng lớp 10 vậy?".
" Không biết, ai theo nó đâu mà biết."
" Nó ngồi chờ chuẩn bị luôn mà."
Mấy đứa khác đang cười trên nỗi lo của cậu, cậu thầm mong anh không làm sao bởi hiện tại đã sắp hết cuối kì 12 nếu hạnh kiểm yếu sẽ không thể thi tốt nghiệp.
Nguyễn Tùng Khanh nhớ ra gì đó, cậu túm lấy áo Vũ Minh Tiến đang ngủ gật trong giờ:" Mày biết sao thằng Tuấn đang thằng lớp 10 không?".
" Không, ai biết được. Tao ngủ xuyên tiết mà, chắc là ân oán gì đấy thôi. Lát nó về rồi hỏi."
Nguyễn Tùng Khanh buông hắn ra, ánh mắt cậu hướng theo hình bóng của anh đi trong cái nắng giữa sân trường theo chân thầy xuống văn phòng.
Rốt cuộc là chuyện gì chứ? Anh đánh lúc nào mà cậu lại không biết, cậu khẽ mím chặt môi. Lòng căng thẳng, đôi mắt vẫn cứ hướng ra ngoài sân trường chờ tiếng trống ra chơi để tìm anh.