Guitar Và Chiếc Nhẫn

Chương 16



Nguyễn Thanh Tuấn há hốc mồm kêu lớn, đau đớn dồn nén hết trong một lần, cậu còn chưa kịp chỉnh lại quần áo chạy ra ngoài anh lại co quắp phần dưới vẫn còn sức lực mà ngồi hẳn lên người cậu. Sắc mặt tối sầm, đôi mắt căm giận của anh chằm chặm lên khuôn mặt ửng hồng của cậu.

Nguyễn Tùng Khanh nuốt xuống sự lo lắng, cậu nhớ là đã dùng hết lực vậy sao còn có thể tỉnh bơ vậy.

" Mày có bị điên không? Mày dám đá tao?".

Anh hằn từng chữ một vào tai cậu, tâm trí cùng đầu óc cậu rối loạn nhìn khuôn mặt anh đỏ bừng bừng trên trán nổi lên gân xanh như ẩn như hiện.

" Chẳng gì là tao không dám. Cút xuống khỏi người tao ngay thằng ghê tởm, tao đá mày như vậy mà mày không có cảm giác gì sao?".

Nguyễn Thanh Tuấn phừng phừng lửa nóng:" Biết, đau đấy. Vậy phải nhờ mày xoa xoa lại rồi."

Cậu biết có chuyện không lành giãy dụa giờ vô ích, sức lực của cậu không là gì so với anh khi anh là người đi tập gym, còn cậu thì cơ thể gầy gò, nhỏ con như đám sinh viên vậy.

Nguyễn Tùng Khanh hối hận khi lúc trước lại không đi tập cho khỏe đâu ai lường trước được sự việc này sẽ xảy ra cơ chứ. Bỗng nhiên áo cậu bị xé một cách dứt khoát, "toạc" một tiếng kéo dài, cúc áo có cái còn nguyên, có cái đứt.

Hơi thở của anh phả lên gương mặt cậu gần trong gang tấc. Cậu cắn chặt răng nhẫn nhịn xuống đúng đêm nay, ân hận sao trước đây lại không phát hiện ra anh thối nát như vậy.

Giọt nước mắt trực trào ra, âm thầm, lặng lẽ rơi xuống vỏ gối trắng xóa.



Nguyễn Tùng Khanh nhịn xuống tủi nhục, đôi mắt nhắm chặt lại, nước mắt càng thêm rơi, hai tay cậu vùng vẫy cố gắng đẩy anh đi tất cả chỉ là trong đầu cậu nghĩ vậy.

Nguyễn Thanh Tuấn túm lấy sau gáy cậu bắt đầu cưỡng hôn một cách cuồng bạo, mất kiểm soát khiến cậu khó thở, tay liên tục đập vào ngực anh, miệng không thể thốt nên thành lời vào tiếng " Ưm, ưm... ưm" ngắt quãng.

Anh dùng lưỡi cạy chiếc miệng nhỏ của cậu ra, Nguyễn Tùng Khanh kiên quyết cắn chặt nhưng khó mà thắng nổi, phút sau đó cậu thiếu hơi mà phải há miệng ra để thở thì anh đã đưa lưỡi vào.

Hai má cậu ửng hồng, đôi tai đỏ bừng, cả người mềm nhũn ra nằm gọn trong lòng anh, Nguyễn Thanh Tuấn cảm thấy cậu đã đầu hàng liền nhẹ nhàng trở lại không còn mạnh bạo như phút đầu.

Hai tay của cậu bị anh đưa lên cao giữ chặt, chiếc áo sơ mi của cậu bị ném xuống nền đất lạnh lẽo một cách tàn nhẫn. Tầm nhìn của cậu mờ mờ ảo ảo gương mặt của Nguyễn Thanh Tuấn trong đôi mắt cậu sao lại gợi tình thế kia?

Nguyễn Tùng Khanh cảm thấy cả người nặng trĩu, mái tóc của cậu ướt sũng, thân trên trống không chẳng lấy một mảnh vải để che. Ánh mắt lưu manh của anh lướt qua chiếc bụng thon nhỏ và vòng một trơ xương, hạt đậu hồng hào cương cứng mình trỗi dậy.

Xương quai xanh lộ ra như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc tài tình của chúa đã để lên cậu, Nguyễn Thanh Tùng bất giác liếm môi. Anh cảm thấy cổ họng mình khô khốc, bên dưới ẩn nhẫn muốn phất cờ. Đôi mắt anh chứa tia máu. Chiếc mũi cao thẳng cọ cọ trên yết hầu của cậu đang khe khẽ cử động.

Nguyễn Tùng Khanh cả người đều nhạy cảm dưới ánh nhìn của anh, cậu không chịu nổi nữa rồi. Mọi thứ trên người cậu đều tê dại, cậu cố gắng lắc đầu năn nỉ, cầu xin anh đừng làm vậy và hãy dừng lại khi mọi chuyện xảy ra quá đà không thể nào cứu vãn được nữa.

Nguyễn Thanh Tuấn bỏ ngoài tai những lời của cậu, anh cho rằng mấy lời nói đấy chỉ là những lời nói dối khi cơ thể cậu mới là thứ câu trả lời thành thật nhất đối với anh.