Guitar Và Chiếc Nhẫn

Chương 29



" Vậy à? Vậy có gì cháu để ý thằng Khanh cho cô nhé."

" Vâng ạ, cô cứ tin cháu. Mà thằng Khanh có bật mấy cái linh tinh che mật gì đấy thì không có gì đâu cô ạ, có thể hôm đấy nó mệt nó không muốn cô nhìn thấy khuôn mặt ủ dột của nó nên cô biết cũng đừng nhắc gì tới, nó căng thẳng, lo cô sẽ lo nghĩ nhiều cho nó thành ra sau nó có thể hạn chế gọi bật cam đấy cô ạ. Cô cứ để cho nó thoải mái, đi làm nhiều lúc mệt mà cô lo cho nó khiến nó cứ nghĩ nhiều đấy."

" Vậy à. Cô biết rồi, cô cảm ơn nhé. Bao giờ cháu đi để cô gửi ít đồ cho cháu."

"Dạ, ngày kia cháu đi. Cô gửi gì cho nó thì cứ để cháu mang lên cho nó."

"Ừ, mai cô mang sang. Cảm ơn cháu nhiều nhé."

" Cô đừng khách sao, cháu với nó là... bạn bè mà."

Nguyễn Thanh Tuấn thở nhẹ một hơi, anh lòng nặng trĩu nghĩ lại đến đêm hôm qua giờ đây anh có phần dè chừng không dám đối mặt mới cậu. Có lẽ chắc vài ngày sẽ tốt, ổn định lại mặt cảm xúc đang bị xao động rõ rệt của anh.

Cơm tối giải quyết xong, anh chạy ra ngoài muốn đi dạo vòng quanh một lát, đầu ngõ một cửa hàng tạp hóa khá lớn đèn sáng trưng có vài chiếc xe máy hoặc xe điện dựng ở ngoài. Sao lúc anh về lại không phát hiện ra nhỉ?

Anh thử đi vào lại phát hiện nó khá giống với siêu thị thu nhỏ cái gì cũng có, anh cầm điện thoại lên nhấn vào cuộc trò chuyện của anh và cậu. Anh sững người hồi lâu, trò chuyện gần nhất cách đây nửa tháng, anh chỉ là muốn chụp chia sẻ cho cậu xem...

"A, anh... anh là con nhà chú Sơn phải không?".

Âm thanh phát ra là từ chị chủ quán đang ngồi ở quầy thu ngân, anh sững sờ ậm ừ gật đầu. Chỉ thấy đối phương hai mắt sáng lên, e dè, ngại ngùng chạy đến trước mắt anh hỏi:" Anh có thể cho em xin facebook làm quen được không?".

Cô chiều nay nhìn thấy anh trong đám đông nhưng không có cách nào tiếp cận được mà ngậm ngùi tiếc nuối ra về, vậy mà giờ đây lại đến cửa hàng nhà cô mua đồ còn gì vui bằng. Được thấy anh với khoảng cách gần còn gì sướng bằng, từng đường nét trên khuôn mặt anh đều sắc sảo, sắc nét của một đàn ông trưởng thành, dáng vẻ nghiêm túc này ai không mê cho được.

Nguyễn Thanh Tuấn bất ngờ, hiện tại anh chẳng muốn làm quen bất kì ai cả, anh rất lười nghĩ bất giác nghĩ đến cậu, anh cười cười:" Xin lỗi em nhé, anh có người yêu rồi."

"A, vậy sao. Em xin lỗi anh."

Cô tỏ ra tiếc nuối, thà không xin được info của anh còn hơn biết tin anh đã có người yêu sốc đến thế nào. Cũng đúng, anh như vậy có người yêu là đúng rồi.



" À không sao."

Anh gãi gãi đầu, vẫy tay đi vào sâu bên trong cửa hàng nhặt một đống đồ, từ mì tôm, phở ăn pha, hay đồ ăn vặt, thêm một lốc bánh bông lan hình con cá có dăm bông phủ đầy bên ngoài.

"Em ơi, anh lấy hết mấy cái này thanh toán cho anh với."

"Dạ, anh mua cho người yêu sao?".

"À, ừ.."

Hai túi to tướng treo lên tay cầm, một túi còn lại nhét cốp không được đành phải để chỗ để chân, anh phóng xe quay trở về nhà trong lòng hào hứng, rạo rực thật muốn quay trở lại Hà Nội ngay lúc này.

Bố mẹ anh thấy anh về nhà có chút sớm mà ngạc nhiên.

"Con mua gì lắm thế?".

"Mua lên ăn dần để đỡ phải ra ngoài mua, ở quê rẻ hơn trên thành phố nhiều mẹ ạ."

" Thế thì bao giờ thiếu gọi mẹ bảo mẹ chuyển lên cho chứ, nhiều thế này thì để đâu cho đủ."

"Con nhét vali với cốp chắc là đủ, tẩm nay nhằm nhò gì đầu mà."

Anh cười thản nhiên, quần áo trong vali bị anh ném lên giường, ba túi lớn được trưng trước mặt, anh dành hẳn cả tiếng đồng hồ chỉ để xếp được đống đồ ăn lên trên kia.

Nguyễn Tùng Khanh được đêm anh không qua làm phiền liền cảm thấy tốt hơn rất nhiều không phải đối chọi gay gắt với anh nhưng lại cảm giác trống vắng ùa tới.

Tim cậu như bị khoét đi một lỗ hổng lớn, đang nứt khô lại. Cậu tự hỏi mối quan hệ của cả hai sẽ kéo dài trong bao lâu và bao lâu mới có thể chấm dứt. Lúc đấy chỉ còn mình cậu là chìm trong vũng bùn lầy.