Vũ Minh Tiến thấy anh im lặng, liền nhắn giục:" Nào có đồng ý không hay là có em nào rồi?."
" Không, tao có hay không kệ tao. Hiện tại không có nhu cầu yêu đương nên đừng có hỏi tao mấy câu đấy nữa.".
"Ok ok, nếu vậy thì thôi."
Vũ Minh Tiến rút lui, hắn không nhắn tin cho ai nữa, ngay lúc hắn định đi ngủ thì lại có người tới làm phiền hắn, là Trần Hải Yến nhắn tin qua.
Hắn bật dậy phấn chân tinh thần nhưng khi nhìn thấy tin nhắn tức khắc hắn tụt mood.
"Sắp sinh nhật anh Tuấn rồi anh có định tặng gì không?".
"Anh không."
" Vậy anh biết anh Tuấn thích gì không?".
"Anh không."
" Anh làm bạn anh Tuấn kiểu gì vậy? Bạn bè mà lại không biết nhau thích gì?".
" Thằng Tuấn nó thiếu tiền để em mua tặng à, lúc nào cũng Tuấn Tuấn Tuấn. Em đi mà hỏi nó, anh là bạn chứ có phải cha sinh mẹ đẻ nó đâu mà cái gì anh cũng biết."
Hắn cáu gắt lên, quá mệt mỏi với những người xung quanh.
" Anh bị làm sao đấy? Tự dưng cáu gắt lêm, em hỏi mỗi vậy thôi mà, bạn bè biết nhau thích gì đấy là cái tổi thiểu thôi mà". Trần Hải Yến thắc mắc Vũ Minh Tiến hôm nay uống lộn thuốc vậy mà lại đi tức giận lên người cô.
" Cái tối thiểu đấy anh cũng không biết được chưa. Nếu em muốn biết thì trực tiếp nhắn hỏi thằng Tuấn, để anh được ngủ."
Hắn cúp máy cái "rập", điện thoại quẳng xa ra một bên, ủy khuất chùm chăn đi ngủ.
Hôm sinh nhật, anh tổ chức tại nhà mình, chung cư cao tầng ngay giữa lòng thành phố đắt đỏ. Lần này không giống những lần trước, sinh nhật anh không mời quá nhiều người hay tổ chức long trọng lớn gì, chỉ mời những người bạn thân thiết.
" Tới rồi à? Vào đi."
"Xin chào nha, chúc sinh nhật vui vẻ nhé."
" Cảm ơn, mau vào đi."
" Sinh nhật vui vẻ nhé."
"Cảm ơn, cảm ơn, nào vào nhà đi." Nguyễn Thanh Tuấn chào đón từng người một.
Người tới dần đông đủ, ai cũng mang tới những chiếc hộp quà to nhỏ riêng cậu lại tay trắng tới đây, thiết thực hơn thì tới là may lắm rồi. Năm nay cậu đã tặng quà từ trước rồi, người tới đa số là con trai, con gái cũng có nhưng không quá nhiều.
Trần Hải Yến theo cái chỉ của Vũ Minh Tiến thấy được Nguyễn Tuấn Khanh đang đứng bấm điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng làm cô chùn bước vài phần. Sau cái cổ vũ của hắn, cô hít một hơi thật lấy lại dũng khí tiến đến gần bắt chuyện:" Em chào anh."
"À, đúng rồi. Làm sao vậy?". Cậu lòng mang nghi ngờ người phụ nữa trước mặt, khuôn mặt trắng trẻo, có phần tròn tròn khá dễ nhìn, đôi mắt không to tròn đặc trưng như bao cô gái khác mà sắc bén đặc biệt có sức hút kì lạ, thân khá hoàn hảo cao gần bằng cậu, mặc một chiếc váy trắng trễ vai, thắt nơ trước ngực.
"Em muốn làm quen biết được không ạ? Em nghe anh Tiến nhắc nhiều về anh nên có chút tò mò, chơi với anh Tuấn lâu không ngờ anh ấy lại có bạn thân."
"..." Cậu mỉm cười lại khiến cô lúng túng.
" Không phải, ý em là ai anh Tuấn cũng chỉ chơi xã giao không có ý kết thân gì."
"À, không sao giờ thì biết rồi. Mọi người dọn cơm rồi, anh ra phụ khi khác nói chuyện nhé."
Nguyễn Tùng Khanh trực tiếp lấy chủ đề khác rời đi để lại Trần Hải Yến đứng thất thần một mình, Vũ Minh Tiến thấy cậu đi thì tới cạnh cô thở dài nói:" Anh đã nói rồi, thằng Khanh là đứa không dễ nói chuyện, muốn làm quen với nó còn phải tùy duyên."
Cơm được dọn xong, ngồi hết ở dưới đất tại phòng khách rộng lớn. Cậu ngồi gọn vào một góc, thu bản thân mình lại mà cảm nhận cuộc sống nhộp nhịp xung quanh, khi thành phố chìm vào đêm tối mới là lúc bữa tiệc bắt đầu. Đồ ăn thức uống đầy ắp, anh ngồi cách xa cậu bởi những người anh mời tới không có quá ba người cậu biết. Mối quan hệ xung quanh của cậu hạn hẹp chỉ vòng đi vòng lại có anh và Vũ Minh Tiến.
Nguyễn Tùng Khanh không tỏ ra lúng túng, cậu ngược lại biết hóa trang bản thân tỏ ra hòa đồng và hòa nhập được với cuộc nói chuyện của mọi người. Lớp vỏ giả dối mà cậu dựng tạo nên để bản thân đỡ mang cảm giác trống trải, hiu quanh và cô đơn.
"Mọi người ăn uống tự nhiên đi nhá. Hôm nay bung xõa, không say không về. Say thì thuê xe là được."
Anh nâng lên cốc bia lạnh, tiếng lách cách đá va chạm vào thành ly tạo thành âm thanh vui tai. Nguyễn Tùng Khanh cũng nhấm thử kết quả khiến cậu nhăn nhó mặt mày lại, không để cho mọi người phát hiện ra cậu điềm tĩnh bỏ cốc xuống thay vào đó là cốc nước lọc.
"Anh Khanh không uống bia được sao?".
Giọng nói trong trẻo của một cô gái đang ngồi cạnh Nguyễn Thanh Tuấn, là người ban nãy ra tiếp chuyện với cậu. Anh cẩn thận để mắt tới cậu, cốc bia cầm trên tay nốc cạn. Nguyễn Thanh Tuấn không quá thích người khác động chạm vào mình, nhất là dựa dẫm vào anh.
Anh đẩy tay Trần Hải Yến gác trên đùi mình ra, cười cười giọng điệu trào phúng.