"Sao anh biết được, em hỏi anh cứ như anh là thần đồng không bằng."
Vũ Minh Tiến nhún nhún vai làm động tác chịu thua, cô thờ dài một tiếng:" Quên mất anh là thần đằng."
" Vâng, thằng đần này đang giúp em đấy."
Hắn nói giọng có chút khích lên, Nguyễn Thanh Tuấn không quan tâm đến việc cả hai đang đói chọi nhau, cái anh quan tâm chính là cậu. Rõ ràng đang bình thường tự dưng lại khó ở.
"Ở lại chơi đi, tao về trước xem nó như thế nào."
"Xem thằng Khanh ấy hả?".
"Ừ."
"Tao xin mày, lần nào mày động chọc vào nó là nó lại đi đẻ ý. Tốt nhất thôi đi, tao không biết chúng mày cãi nhau hay làm sao nhưng mà mày cũng phải nghĩ đến hậu quả chứ."
" Bạn bè giận nhau là chuyện bình thường."
" Bình thường cái con khỉ, đầu mày úng nước rồi."
Vũ Minh Tiến chỉ nói vậy, hắn khoanh tay lại mặc kệ anh rời đi, Trần Hải Yến trơ mắt ra không biết làm sao.
" Vậy?".
" Vậy cái gì nữa, em muốn chơi nữa không hay đi về đây?".
" Thôi về đi, em muốn đi ngủ."
" Thế thì về."
Đường phố lúc này đã bớt ồn ào, Nguyễn Tùng Khanh mệt mỏi lê lết lên giường. Tôi nay chẳng ăn được mấy miếng giờ bụng đói mốc meo lên nhưng cậu chẳng buồn dậy. Nhà đã hết đồ ăn rồi, cậu chẳng có để ý mà mua vào giờ chỉ có nhịn tới sáng mai.
Cậu dội người gáo nước lạnh, thay quần áo rồi bò lên giường. Trong nhà cậu tắt hết điện, chỉ còn bóng đèn ngủ nhỏ, bỗng dưng cậu lại cảm thấy căn phòng ngủ của mình quá rộng hay là đã quen có anh bên cạnh.
Nguyễn Tùng Khanh ảo não, cậu không biết chính mình đang làm cái gì. Đêm nay gió nổi lên, âm thanh lớn bên ngoài thông báo sắp có bão, rèm cửa không có đóng. Đôi mắt cậu gương ra xa, dù có nóng chỉ bật một cái quạt nhỏ nhưng tay chân cậu lại lạnh buốt.
"Đoàng."
Tiếng sét đánh ngang bầu trời, bắt cả thành phố này phải im lặng để nghe nó nói. Cậu giật mình, sợ hãi đầu óc cậu không ngừng hiện lên hình ảnh những bức tranh biếm họa ở nhà ma. Những bức tranh ấy mọi đôi mắt đều biết khóc, khóc đến khô cạn nước mắt thì khóc ra máu, chảy ròng ròng chạm đến gót giầy cậu.
Nguyễn Tùng Khanh rùng mình, mô hôi nhễ nhại trên trán nhiệt độ trên người tăng cao, tay chân thì lại lạnh buốt. Cậu ôm lấy đầu bịt kín tai, cả căn phòng chìm trong yên tĩnh nhưng bên ngoài thì ngược lại, bão đã nổi lên vài hạt mưa lớn rơi xuống. Tiếng sấm cách vài phút lại gào thét lên một lần, thật chói tai. Tiếng gió cũng âm thanh của nhưng hạt mưa rào xuống nền đất từng chút một cậu có thể nghe thấy rõ.
Trong phòng lặng yên đến đáng sợ, phần tóc đã bắt đầu ướt sũng, đôi mắt nhắm nghiền chặt không muốn mở ra. Trong đêm khuya cậu run rẩy vì sợ, hình ảnh ở nhà ma ấy đang dọa chết con tim của cậu.
Đã quá mệt mỏi rồi, Nguyễn Tùng Khanh hơi thở thật khẽ, dần thiếp đi trong mệt mỏi, tinh thần căng chặt không được nới lỏng.
Trần nhà trắng tinh khiết ở trong đôi con ngươi cậu cũng hóa màu đen. Cậu thở một hơi nặng nề, cả người nặng trĩu cảm giác như có thứ ma lực nào đó đang nhập vào chiếc giường của cậu và níu giữ chặt cậu trên giường.
Nguyễn Tùng Khanh không nhúc nhích được, cả người cậu nặng quá. Trời hôm nay cũng không có nắng, bên ngoài âm u trời sầm tối, nhiệt trên người cậu khá cao, cậu cảm nhận là vậy nhưng tay chân thì lạnh quá, muốn nhắm mắt ngủ thêm một lúc nhưng chẳng thể, tay chân cứ lạnh như vậy không ổn.
Cậu cố gắng đưa tay lên sờ trán, lòng bàn tay buốt lạnh đang giảm nhiệt trên trán cậu. Khả năng cao là ốm, sốt rồi. Nhà chẳng còn vỉ thuốc giảm đau hay giảm sốt nào, cậu dùng hết rồi.
Bàn tay yếu ớt đang mò mẫm tủ cạnh giường, ánh đèn ngủ trầm ấm vẫn còn, màn hình điện thoại có chút lành lạnh. Nguyễn Tùng Khanh mở điện thoại, một chút sáng chói vào mắt cậu, cậu khẽ nheo mắt, các khung chat được hiện lên, đứng đầu là Trần Hải Yến, thứ hai là Nguyễn Thanh Tuấn, thứ ba là thằng sinh viên nhỏ.
" Ốm thôi, nay anh không tới mày trông quán hẳn hoi đấy."
" Vâng, anh ăn gì không em mua hộ cho."
" Chỗ gần nhà anh có xe bán bánh mì của bà cụ. Mua hai ổ đầy đủ, lát anh chuyển khoản cho."
" Vâng, anh đợi em tí em phi qua liền".
Nguyễn Tùng Khanh "hừ" nhẹ, cậu hơi thở có chút yếu. Gắng gượng chống sau lưng ngồi dậy, hai tay không ngừng run rẩy, vệ sinh cá nhân thôi cũng là vấn đề nan giải, cả người cứ lả đi.
Trước gương phòng tắm, gương mặt cậu xanh xao, tái nhợt, đôi môi nhợt nhạt, trắng bệch ra như cười sắp chết.