Guitar Và Chiếc Nhẫn

Chương 55



"Ở trên kia con chả làm gì nặng cứ ỳ người ra, giờ được bữa về quê thì vận động mạnh tí, vận động tay chân, rèn luyện sức khỏe miễn phí."

Bà nhìn cậu lằng lặng mỉm cười, chỉ tay vào cái mảnh vườn nhỏ đất đã khô cẵn, đất vón thành cục lớn như cục đá vậy nhưng cỏ canh vẫn mọc tua tủa.

"Thế xới đất đằng đấy lên cho mẹ, cỏ thì nhặt ra xong gom lại để phơi một chỗ riêng, nào nó khô mẹ còn đốt."

Nguyễn Tùng Khanh hô lớn "yes sir" rồi cười lớn bắt tay vào làm, cái nắng oi ả đã giảm bớt nhưng người cậu mới có đào được một lúc đã nhễ nhại mồ hôi nhớp nháp dính vào áo. Tay chân có chút mỏi nhừ, cậu cố thêm một lúc rồi nghỉ ngơi, tay tháo chiếc găng tay ra, nếu không có nó chắc tay cậu giờ đã phồng rộp cả lên.

Đất khô cằn lại cứng, cậu phải dùng một lực lớn, nhiều lần lặp lại một động tác mới đập nát được cục đất. Cơ tay hơi run lên nhè nhẹ.

"Cạch."

"Chào đi hai đứa này, cháu chào bà ạ nào."

"Chào bà chưa? Có nhớ bà nào không?". Giọng mẹ cậu vang lên.

"Bà ạ".

Một tiếng trẻ nhỏ lưu loát không quá lớn vừa phải, nghe đến ngọt xớt, mềm lòng. Nguyễn Tùng Khanh đứng dậy,

thứ giọng nói quen thuộc khiến cậu vui mừng, phấn chấn tinh thần. Tuy sức lực không còn nhiều nhưng vẫn gắng sức phi nhanh ra trước sân.

Một chiếc xe ô tô màu trắng đang dừng trong sân, gia đình sáu người về, đầu tiên là cô chú ít tuổi hơn bố mẹ cậu một chút. Ăn mặc sành điệu, tay xách nách mang túi này túi nọ trở về.

"Cháu chào cô chú."



"Ừ, Khanh à. Lớn quá nhỉ? Thanh niên có người yêu chưa? Ra mắt cho chú xem nào?".

"Ơ kìa chú, yêu đương gì đâu mà."

"Thẳng này kém, tầm tuổi cháu là chú tán được đổng cô rồi."

"Khoác lác nó ít thôi, người thì như thẳng nghiện lúc nào cũng rượu."

"Ó, cái bà này..."

Tiếp con gái của cô chú kém tuổi cậu và người bên cạnh là chồng của nó, hai đứa yêu nhau ngang tuổi. Cuối cùng cái cậu mong chờ nhất là đứa con gái sinh đôi của họ.

"Lan, Hương. Chào chú chưa?."

Cậu đặc biệt hớn hở hướng cao lên, tâm trạng phấn khởi, vui mừng muốn chạy lại ôm hai đứa cháu của mình nhưng khựng lại người cậu đang nhem nhuốc, dính đầy đất cát dính trên người. Hai đứa cháu chưa đầy 2 tuổi đang giương đôi mắt trong veo, long lanh, to tròn chớp chớp nhìn cậu.

Nguyễn Tùng Khanh muốn hét lớn lên, cậu không được sự dễ thương của hai đứa cháu mình mà ngồi xuống sát lại gần ngắm nghía hai đứa trẻ.

Hai đứa cháu lạ người, hoảng sợ chạy trốn núp sau chân bố mẹ nó.

"Anh ạ?" Nguyễn Thu Trang hướng cậu chào hỏi.

"Ừ, vừa về mệt thì vào trong nhà nghỉ một lát, tối rồi qua nhà bà."

"Vâng ạ."

Anh em cũng không nói gì nhiều, cậu chỉ chăm chú tới hai đứa cháu của mình thôi. Mái tóc ngắn cũn bị bố nó cạo trắng hai bên mang tai và sau gáy, phần tóc mái từ bằng lông mày. Có như cắt moi không cơ chứ?.



Nguyễn Tùng Khanh cười cười nhìn Đỗ Tiến Hùng, gu thẩm mỹ mày thật tuyệt!. Cậu vẫn còn nhớ đến năm ngoái chính mình bế cháu đi dạo trong chùa cũng với quả đầu này có thằng bé bảo mẹ nó: "Mẹ ơi, có thằng con trai mặc váy hồng kìa?."'

"Anh ạ, Lan với Hương ra chào chú đi. Cho chú bế cái." Hai tay Đỗ Tiến Hùng là bế hai đứa, cậu liền hâm mộ.

"Sao lại cắt tóc cho hai đứa cháu của chú như này cơ chứ!".

Cái Lan nghe bố nó nhận ra người trước mắt có chút quen thuộc, tuy có nhút nhát nhưng vẫn dang tay ra hướng cậu. Nguyễn Tùng Khanh giật mình, niềm vui đến quá nhanh, ôi cái hạnh phúc nhỏ nhoi của cậu. Cậu cởi áo chống nắng ra ném lên hiên, đi tới bề rửa qua tay chân với mặt, cảm thấy sạch sẽ vội vội vàng vàng đưa tay lại bồng đứa cháu gái.

Cái má phúng phính hồng hào, thơm một chút mùi hương sữa nhè nhẹ, làn da trắng trẻo làm nổi bật lên sự ngây thơ, trong sáng của trẻ nhỏ. Nguyễn Tùng Khanh thơm má cái Lan, má nó mềm mại, có độ đàn hồi lại trơn nhẵn giống hệt như thạch vậy.

Cái Lan ngây ngô nhìn cậu, cậu híp mắt vào vui sướng lòng ham muốn chiều chuộng trẻ con nổi lên.

"Chú bế đi mua bim bim ăn nhá."

Cậu khẽ lay nhẹ người cái Lan, con bé chớp chớp đôi mắt, hàng mi dài rung động theo, nhìn đứa cháu dễ thương gật gật đầu làm cậu không chịu nổi.

Đỗ Tiến Hùng vội ngăn cản : "Ấy, chú đừng chiều cháu nó quá. Anh mua bim bim về lát chúng nó tranh lại không ăn cơm tối."

Nguyễn Tùng Khanh cười lớn: "Không sao, mua gói nhỏ là được. Lâu hai cháu không về chiều tí có làm sao đâu nhỉ? Lan nhỉ."

Hắn không thể ngăn cản được cậu đành để cậu bồng cái Lan đi mua bim bim, cậu đi thật chậm chỉ có mình cậu độc thoại, con bé còn nhỏ chỉ có thể bập bệ vài tiếng bà hoặc mẹ, lầu lâu lại ạ để xin đồ ăn. Cậu không quan tâm vẫn vui vẻ cười nói.

Ra khỏi ngõ, trong xóm là đường làng đã được xây bê tông chắc chắn, cách đây vài bước có một tiệm tạp hóa,

Nguyễn Tùng Khanh hơi sững lại sau tỏ ra không có gì đi vào. Có lẽ một vài kí ức vui vẻ hồi nhỏ nên quên đi.