Guitar Và Chiếc Nhẫn

Chương 63



"Không thích thì thôi, ăn gì hái nhanh đi còn vào trong nhà ngoài nắng vãi. Mà mày ngửa mặt ít thôi, bọ xít đầy nó đái vào mặt cho đừng kêu tao."

"Anh bớt cái mồm thối của anh lại đi."

Anh nhún vai, tay xỏ túi quần đi dạo một vòng theo sau cô. Trần Hải Yến âm thầm quan sát, khóe miệng nhếch lên đầy ngọt ngào, hạnh phúc, mãn nguyện dần xâm chiếm trái tim cô.

"Ngày mai là trung thu đấy, buổi chiều ở đình nó tổ chức bắt vịt với đi trên cây tre nhỏ trên ao. Mai cả nhà ra xem đi".

"Chúng nó tổ chức lúc 2 giờ chiều. Tầm đấy mình còn chưa dậy nữa là."

"Êu, tổ chức sớm thế."

Tùng Khanh tay bế một đứa, đôi mắt dính chặt trên điện thoại chỉ có cho mượn điện thoại xem, cháu nó mới chịu ngồi ngoan trong lòng cậu. Cậu không quan tâm lắm tiết mục ban chiều, buổi tối mới quan trọng. 7 giờ tối đã bắt đầu tổ chức các tiết mục văn nghệ nhỏ rồi đến giữa chương trình là lúc cậu phải vào vai chú Cuội. Cậu thấy hơi hối hận có lẽ lúc đấy cậu nên từ chối đám thanh niên, giờ nghĩ lại cũng muộn.

Cặp má bánh bao phồng phồng lên, mâi tóc tơ ngắn bay bay dựng đứng như bị điện giật, cậu cúi xuống thơm lên chiếc má mềm, bao nhiêu mệt mỏi lo toan được tan biển.

"Píp,..."

Tiếng còi xe inh ỏi, cổng cạch một tiếng một chiếc xe máy màu đen xông thẳng vào sân nhà cậu, con xe khá quen mắt đi vào tầm mắt chú ý của cậu. Hắn xuống xe, cởi mũ bảo hiểm ra. Cậu lập tức nhận ra, không còn ai khác ngoài Vũ Minh Tiến.

Trong nhà chỉ có cậu, bố cậu và bố hai đứa cháu đang nằm trên ghế xem thời sự. Hắn bịt kín từ đầu tới chân, nguyên cây màu đen dưới cái nắng chói bên ngoài.

Hắn đi vào, chào hỏi bố cậu cùng Đỗ Tiến Hùng.

"Nói chuyện tí đi."



Trông hắn có vẻ nghiêm túc nhưng vấn đề không mấy nghiêm trọng. Cậu thở phào ôm luôn đứa cháu lên tầng, hắn chau mày: "Mày đưa cháu theo làm gì?"

"Nghe không hiểu đâu."

Hắn không nói gì thêm, cửa phòng cậu đóng lại. Vũ Minh Tiến cũng không vòng vo, hắn đi thẳng vào vấn đề chính vì hẳn biết nếu dông dài cậu sẽ chẳng thèm nói chuyện với hắn.

"Mày đừng giúp cái Yến nữa.

"Ừ." Tùng Khanh bình thản đáp lại, cậu cũng chỉ giúp được như vậy là hết khả năng của mình. Hắn kinh ngạc, trợn tròn mắt về việc cậu đồng ý quá nhanh mà không một lời thắc mắc.

"Mày không thắc mắc à?".

"Việc của chúng mày thì liên quan gì tới tao, nhưng tao nghi ngờ mày thích con bé Yến đấy."

Ánh mắt cậu chăm chú trên gương mặt non nớt, ngây ngô, trẻ thơ của đứa cháu, sự dịu dàng toát lên gương mặt cậu.

Minh Tiến hắn sững người, sau cúi đầu vươn tay sờ nhẹ má cháu cậu rồi buông ra:" Ừ."

Tiếng nhạc vui nhộn vang lên hòa làm một với tiếng quạt cũ kêu ù ù, trong căn phòng hai người nhìn nhau mất vài giây.

Cậu lên tiếng:" Mày qua chỉ bảo tao mỗi vậy?".

Hắn không nói, âm thầm gật đầu. Cậu biết những điều hắn muốn nói bây giờ đều là vô dụng, Vũ Minh Tiến lúc ra về, hắn vẫn còn ngập ngừng muốn nói vài câu, khi cậu nhìn tới hắn lại thôi. Hắn mở cốp để vào một tờ A4 gấp đôi vào, Tùng Khanh tỏ ra cái gì cũng không biết. Cậu lủi thủi xuống bếp phụ.

Đã hơn nửa ngày không được thấy cậu, cả người Nguyễn Thanh Tuấn cứ như bị hút hết sức lực, khả năng vui tươi bay nhảy bị cạn kiệt. Anh rầu rĩ cả sáng tới giờ, hoàng hôn xuất hiện chiếu xuống mặt sông xanh đậm bèo trôi nổi, lềnh bềnh trôi đi. Anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Nội tâm anh rối loạn như tơ vò, anh rơi vào bế tắc,



Thanh Tuấn không biết mình có thích cậu hay không? Nếu mà có? Thì làm sao!

"Thằng Tuấn dẫn người yêu đi mua rau à? Bạn gái xinh quá nhờ."

Chú bán rau quen thuộc cho nhà anh, anh vội phủ nhận:" Không phải chú ạ, bọn cháu chỉ là bạn, này là của thằng

Tiến."

"Vậy à, thẳng Tiến này được nhỉ? Thế nó đâu đề mày đèo?".

"Cháu chả biết nữa."

Trần Hải Yến hoảng loạn khi nghe anh nói nhưng không thể chen lời vào giữa người ta đang nói chuyện, cô đành véo vào bụng anh một cái. Cả hai đứng dưới cái hoàng hôn màu cam, cái màu nhu hòa ấm áp tự như cả hai mới chính là một cặp vợ chồng thực sự, khoảng cách cả hai gần sát vào nhau.

"Ấy, Khanh đi đâu đấy? Mua rau không?". Chú bán rau bất ngờ chồm dậy vẫy tay. Anh cùng cô giật mình quay người lại thấy cậu đôi con ngươi phóng to trong chống lát liền trở lại bình thường. Trần Hải Yến vấy tay chào cậu.

Tùng Khanh tay giơ lên vẫy lại:" Chú ạ, nhà cháu mấy hôm ăn rau ngán lắm rồi. Hôm nay thưởng bữa thịt, để khi khác ạ."

"Được, khi khác nhớ qua ủng hộ chú nhé."

"Vâng."

Dứt lời, cậu lạnh lùng không thèm nhìn anh một cái mà quay người rời đi, cảnh ban nãy cậu thu hết vào trong mắt, tay nắm túi thịt khẽ siết chặt. Làm ơn, đừng ngoái lại!

Anh ngẩn ngơ theo bóng dáng đơn độc của cậu dần đi xa biến mất trên đường.