Guitar Và Chiếc Nhẫn

Chương 65



Loa đình bắt đầu thông báo, tối nay nhà nào cũng ăn cơm sớm để ra kịp lấy chỗ gần mà xem, còn chưa đến 7 giờ tối sân đình đã chật kín người. Trăng đã lên, các bóng đèn đường dần được thắp sáng, gió đêm nay đặc biệt mát.

Ghế được xếp thành hàng ngay ngắn nếu không đủ chỗ còn tranh ngồi trên bệ cầu thang hoặc bức tường. Cây bàng lớn không chiếm quá nhiều diện tích của mọi người, ngược lại tiếng lá cây xào xạc vui tai giúp mọi người thoải mái, thư thả, thư giãn bản thân. Một chút chill chill phiêu phiêu bay bổng vào buổi tối.

"Mọi người ơi, mọi người biết đêm nay là đêm gì không nào?"

"Ai trả lời chị biết nào. Sẽ có thưởng nha."

"Đêm trung thu!". Đám trẻ con phía dưới đồng thanh nói lớn.

"Đúng rồi, cũng là đêm mà chú Cuội với chị Hằng về. Mọi người có háo hức, mong chờ không nào?".

"Có ạ."

"Vậy để chào đón chú Cuội cùng với chị Hằng thì chúng ta sẽ mở đầu chương trình bằng các tiết mục văn nghệ của các em nhỏ với bài hát mang tên ..."

Ánh đèn nhấp nháy chiếu xuống sân khấu người dẫn chương trình lên đám trẻ con tung hô vỗ tay, nhạc thiếu nhi cất lên với bộ loa được bật ở mức to nhất, nơi này chật kín người.

Nguyễn Thanh Tuấn bên trong nhà văn hóa, anh mặc chiếc quần lân văn văn màu vàng cam. Anh ngồi trên ghế bên cạnh Trần Hải Yến, ánh mắt trên màn hình điện thoại là khung chat của anh và cậu đã lâu không có nhắn.

Chờ mãi không có thấy cậu tới, anh do dự có nên nhắn cho cậu không? Cậu vẫn để đến lời của anh sáng hôm đấy sao? Gương mặt anh thoáng toát lên vẻ buồn rầu, trầm tư, cô nhờ Vũ Minh Tiến chụp cho anh và cô kiểu ngồi cạnh nhau.

Anh không quan tâm đến nhưng hắn để tâm đến, nhìn thông báo trong điện thoại hắn cũng biết là của ai. Chỉ có thể là của cô đem ảnh ban nãy hắn chụp đăng lên story. Hắn rời đi.

Thanh Tuấn ngửa cổ ra sau, cái quạt trần cứ quay vòng vòng làm anh có chút hoa mắt. Cặp mắt chờ đợi cứ dừng lại ở ngoài cửa, biển người đông kín đang che đi tẩm nhìn của anh.

"Anh nhìn gì mà kinh thế? Ở ngoài có gì à?".

Đêm nay Trần Hải Yến ăn mặc đơn giản nhưng không thiếu phần quyến rũ, xinh đẹp toát lên vẻ đẹp trang nhã, thanh cao của phụ nữ trưởng thành.

"Ừ, chờ thằng Khanh. Nó làm chú Cuội mà giờ này còn mãi chưa thấy tới."



Anh đáp lại, có chút chán nản thu hồi tầm mắt về. Một thanh niên trong đội múa lân đi ngang qua, cố ý liếc mắt qua cô.

"Thằng kia, lại đây anh bảo."

Thanh niên giật mình, hoang mang chậm chạp tiếp lại không khỏi dừng mắt trên người cô mấy lần. Gái thành phố có khác.

"Mày thấy thằng Khanh tới chưa?".

"Sao em biết được."

"Thằng này, mày gọi nó đi. Làm chú Cuội mà đi trể à."

"Ố, đâu anh chú Cuội..."

Cùng lúc Vũ Minh Tiến đi ra, trên người hắn là bộ đồ màu nâu giản dị trên đầu còn buộc ngang một đoạn vải nâu.

Trông qua cũng biết là của chú Cuội.

" Mày làm gì đấy?".

Anh kinh ngạc, ngơ ngác hỏi, sao nó lại mặc cái này?

"Làm gì? Mày nhìn không biết à mà còn hỏi, làm chú Cuội chứ còn gì."

"Đùa nhau à. Thằng Khanh..."

"Khanh, Khanh... nó kêu tao làm hộ. Nó không muốn làm nữa."

Hắn lườm anh một cái, cũng lướt qua ánh mắt của cô. Hắn buộc lại cái đoạn vải mỏng trên đầu cho chắc chắn rồi ngồi ra ghế.



"Nó đổi cho mày từ bao giờ." Anh hỏi, lòng lại bất an, khó chịu thế này là sao chứ? Tại sao cậu lại chẳng nói với anh một tiếng nào.

"Sáng hôm kia."

"Rồi. Lên chả cần nhìn giấy, đây trả mày."

"Ghê ta, lên tí mà quên thì tối đãi em chầu kem đấy." Thanh niên vỗ vai hắn cười vuốt cằm giả bộ âm mưu.

Hắn cười nhẹ:" Mày chỉ được cái tìm cách khoét sạch ví anh."

"Đâu có. Haha..".

Nguyễn Thanh Tuấn rơi vào trầm tư, anh yên lặng điện thoại trong tay nắm chặt lấy, gân xanh ẩn nhẫn trên trán.

"Anh Tuấn, anh..." Hải Yến thấy anh bực tức vô cớ, quan tâm hỏi thăm liền bị anh cáu giận.

" Mày không im được một lúc à? Đàn bà con gái hơi tí nói nhiều, ngồi cách xa tao ra nóng bức, sát sát sát sát lại làm gì không biết."

Anh khẽ quát nhẹ cô, Minh Tiến bên cạnh để ý tới, hắn quay đầu đi nơi khác. Cô ấm ức lại ngạc nhiên.

"Chỉ vì anh Khanh không tới đổi người anh liền quay sang tức giận với em. Đàn ông anh vô lý vừa thôi chứ, em quan tâm hỏi thăm mà anh như vậy coi được à."

"Kệ mẹ tao, tối qua nhà thằng Tiến mà ngủ."

"Anh..."

Vũ Minh Tiến ánh mắt dính chặt trên màn hình điện thoại không khỏi nhắc lại:" Vừa thôi Tuấn, nhà tao không có chỗ".

Cô ngậm ngùi hờn dỗi không thèm nói chuyện, cô đứng dậy ra ngồi cạnh hắn, ỉu xìu khuôn mặt. Hắn che giấu ánh mắt ghen ty, chua chát mà không khỏi hảo tâm nhắc nhở cô một lần nữa:" Em nên nhớ thời gian của em cũng chỉ có một tháng thôi. Lời hứa của anh và em vẫn nhớ đấy chứ? Nếu không muốn làm người yêu anh thì tán đổ nó nhanh đi, sắp hết thời gian rồi."

Trần Hải Yến hoảng hốt, nếu không có hắn nhắc nhở thì suýt nữa cô quên giao ước ban đầu của cả hai.