Guitar Và Chiếc Nhẫn

Chương 67



Rốt cuộc là có xích mích! Hai thằng này càng ngày càng làm hắn nghi ngờ.

"Nếu thằng Tuấn nhà cô mà có bắt nạt thì cứ gọi cho cô. Cô chửi nó cho hay là muốn ăn quả gì bảo cô, cô gửi lên cho nhé. Mà tầm này có đủ không cô vào hái thêm cho nhanh t..."

"Mẹ... thể là quá đủ rồi, mẹ định đem hết cho nó thì nhà mình ăn cái gì".

Nguyễn Thanh Tuấn tỏ ra khó chịu trông mẹ anh nắm tay Trần Hải Yến giống như đang dặn dò con dâu tương lai không bằng. Bố anh hiện tại đi chơi đâu rồi, mà ông ấy không ở nhà diễn cùng nếu không thì thực sự khiến anh hoài nghi.

Mẹ anh chọc trán anh, quát:" Lo cái gì, vườn còn đây kia kìa. Ăn sao hết. Để cho cái Yến thì đã sao."

" Nhiều. Thế sao không bảo con mang sang cho thằng Khanh."

"..."

Mẹ anh thấy anh đang khó chịu, cọc cắn. Bà buông tay cô ra cũng không nói gì thêm bĩu môi:" Biết anh không thích rồi. Thôi hai đứa không lên đấy nắng."

Mẹ anh dặn dò vài câu, bà vẫy tay tạm biệt cô. Trần Hải Yến vui mừng, trong lòng âm thầm nở hoa ngồi sau xe là một cảm giác ngập tràn hạnh phúc. Tay vòng qua eo muốn ôm.

"Đừng có ôm, nóng bỏ mẹ ra."

Anh không hần là quát nhưng khá dữ dắn. Cô giật mình thu hồi tay về để lên đùi.

"Sao anh phải nóng giận với em làm gì?".

"Khổ quá con này mày lắm chuyện thế. Nóng thì người ta bảo thế chứ mày còn muốn thế nào!" Nguyễn Thanh Tuấn tập trung vào lái xe không để ý đến cảm xúc phức tạp của cô.



Vũ Minh Tiến sáng sớm đã qua gọi cậu, Tùng Khanh giật mình hắn rủ cậu? Cậu bình thản dắt xe ra, để cái vali ra chỗ để chân không mang cái gì lên ngoài mấy bó ra nhà trồng.

Cậu cho hắn hai bó rau muống với mấy củ khoai tây. Hắn vui vẻ nhận lấy treo ở móc treo xe. Sáng cả hai đều chưa có ăn, hắn chỉ vào quán phở bên đường vào ăn cái rồi đi tiếp, lúc này bụng cậu đã sớm cồn cào liền gật đầu đồng ý.

"Mày với thẳng Tuấn không đơn giản, cứ tí lại choảng giận nhau. Hồi xưa có thể đâu."

" Hồi xưa nó khác, mày hiểu không?".

Cậu gắp miếng quẩy nhúng vào bát phở, khói bốc lên che đi khuôn mặt cậu, cả hai im lặng ăn uống không nói gì nhiều.

" Cô ơi, cháu gửi." Vũ Minh Tiến thanh toán là tiền cả hai góp lại rồi đưa.

"Cạch". Một xe khác tới là cặp đôi.

Hắn cùng cậu lúc theo bản năng ngầng đầu lên nhìn.

"Anh Tiến, anh Khanh. Hai anh đi mà không đợi vậy, ăn xong rồi sao?". Trần Hải Yến đi trước anh, cô kinh ngạc hỏi.

Nguyễn Tùng Khanh mỉm cười gật đầu chào hỏi qua loa lấy lệ, hắn cúi xuống tiếp tục tính tiền.

"Ừ."

Nguyễn Thanh Tuấn nhìn cậu mà cậu chẳng thèm cho anh một ánh mắt trực tiếp lướt qua, anh muốn bắt lấy cánh tay cậu để nói chuyện nhưng để ý đây là nơi công cộng không phù hợp đành nhịn xuống. Bàn tay siết chặt dõi theo cậu đi cùng hắn.

Là sao? Khó có thể nhìn anh một cái đến vậy sao? Không phải mày thích tao à? Tại sao lại không nhìn tao? Trái tim anh bỗng dưng nhói lên, nhức nhối, khó chịu, hai bên mày nhíu chặt. Cảm giác ấm ức, tủi thân này là thế nào?



Đèo Trần Hải Yến về nhà, cô xuống xe nhận lấy vali với thêm một túi xoài.

"Lên nhà em nghỉ ngơi một lát rồi đi."

"Thôi, tao về luôn."

Anh dứt khoát từ chối, nhìn tới túi xoài với túi cóc non thì ém nó xuống. Cô để ý đến nhớ tới:" Ơ, một túi của em nữa đâu. Mẹ anh cho anh hai túi cơ mà."

Anh lờ đi coi như không nghe thấy chỉnh lại dây quai mũ bảo hiểm.

"Ơ kìa..."

"Đéo điếc." Đang định ém hết lại mang cho cậu thì bị cô phát hiện. Anh mở túi cóc ra nhớ tới khuôn mặt hưng phấn, rạng ngời của cậu tháng trước khóe miệng nhếch lên được giấu diếm sau lớp khẩu trang.

"Này, mày nửa. Tao nửa, chia đôi tao cũng muốn ăn."

" Tối tao qua."

Không ai đáp lại, trực tiếp cúp máy. Anh não lòng rốt cuộc anh đang bị làm sao chứ? Cậu cũng thế cảm giác như hai đang đi vào trong ngõ hẹp vậy. Bổng nhiên anh thấy chuông thông báo vội vào.

Nguyễn Thanh Tuấn nheo mắt, cái quái gì đây? Trần Hải Yến gán thẻ anh vào một bài viết trên facebook, với dòng cap mập mờ.

" Qua nhà bạn được mẹ bạn cho túi quả về tha hồ ăn."

Đống người bạn của cô lẫn anh vào trêu chọc, gắn ghép.