Nguyễn Thanh Tuấn từ móc xe cầm ra một túi bánh đúc. Vũ Minh Tiến nhìn anh mặt lạnh mà nhận lấy, có vẻ như hai thằng này đã làm hòa trở lại nhưng hắn lại nhận thấy có gì đó không ổn từ hai người.
"Hai đứa chúng mày làm hòa rồi à?".
"Ừ." Cậu nhẹ giọng đáp lại, đưa đôi mắt lên quan sát hắn.
"Mày uống rượu à?".
"Tinh thế, nay sầu đời quá mà nên uống một chút thôi".
"Ồ." Cậu kêu lên một tiếng sau lại bổ sung thêm :" Ăn luôn đi, không sợ hỏng đấy."
"Biết rồi."
Hắn mỉm cười một cách qua loa, vẫy tay chào hai người, ánh mắt dõi theo chiếc xe lóe màu đỏ phía sau rời đi đến khi khuất mất khỏi tầm mắt. Hắn ủ rũ, chau dột, từ cửa sổ tâm hồn của hắn cũng nhận thấy được có sự ảm đạm, mệt mỏi. Vũ Minh Tiến che lên đi lên tầng, thang máy cứ chạy đến số 10 thì dừng lại, cửa thang máy mở ra, hàng lang vốn vắng tanh, ánh sáng chói mắt khiến hắn không quen phải nheo mắt lại, chưa kịp thích ứng do ban nãy ở bên ngoài đi vào.
"Cạch."
Cửa nhà mở ra, một mùi rượu sộc lên nồng nặc quanh quần chính căn nhà hắn, hàng lông mày hắn nhíu chặt, chậm rãi bỏ dép đi vào trong phòng khách. Một cô gái tóc xoăn dài rũ rượi, đang gục trên bàn khách, cùng với đó là những lon bia khô cạn lăn lóc quanh cô, các chai rượu mát lạnh đang chảy nước thành một vũng lớn trên bàn.
Hắn để túi bánh sang một bên, cầm đi lấy cái thùng rác cuối nhà nhặt lên những lon bia bị nốc cạn bóp méo, cạnh sắc bén làm hắn không cẩn thận suýt chút nữa thì đứt miếng da. Hắn nheo mắt lại, nhà không có bật điện sáng chỉ bật mỗi bóng đèn ngủ màu cam treo trên tường chiếu xuống, có chút tối tăm.
Vũ Minh Tiến ném sạch những lon bia vào thùng để gọn một góc, công tắc đèn bên tường được bật lên. Ngay phút chốc từ màu tăm tối, thiếu đi tỉnh táo giờ đây lại khiến hắn tỉnh táo lên không ít, cô gái gục mặt xuống bàn kia khó chịu bị ánh sáng chói lòa chiếu rọi thẳng vào mắt khó chịu mà quát lớn:" Tắt đi!."
Hắn tỏ ra bình thản, thản nhiên, nén xuống một tiếng thở dài đầy não lòng. Hắn ngồi ra ghế, mặc kệ những lời cô gái kia nói, hắn đang rất mệt mỏi, nơi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng của hắn từ bao giờ lại trở thành nơi cho người khác điên cuồng tới đây phá phách, quấy rối.
Trần Hải Yến ngầng đầu lên, đôi mắt chằng chịt tia máu, đỏ hoe lại sưng vù, quầng thâm phía dưới lộ ra rõ ràng, khuôn mặt xanh xao hẳn đi. Hắn không dám nhìn tới, sợ sẽ lòng xót xa, đau lòng cho cô.
Hắn từ tốn mở miệng:" Chỉ vì thằng Tuấn mà em bắt ép mình phải ra nông nỗi này? Đáng sao?".
"Anh thì biết cái gì cơ chứ?"
Cô quát lớn như căm giận trừng mắt với hắn, Vũ Minh Tiến giật mình, hắn có chút sững sờ hồi lâu cảm thấy nực cười, hắn thì biết cái gì?
"Giờ em quay sang trách móc anh, anh đã nhắc nhở em ngay từ đầu em có nghe à? Cố chấp rồi đến kết quả này thì đổ tội cho anh". Từ trên cao hắn nhìn xuống cô mang vẻ hèn hạ.
"Là anh, chính anh ngay từ đầu đã biết trước rồi gài em vào bẩy của anh. Em sẽ không làm người yêu anh đâu, đừng có mơ."
Vũ Minh Tiến ngửa cổ ra sau:" Anh nhắc em trước rồi, em có nghe lọt tai? Được, anh cũng không cần em làm người yêu thế em làm người yêu thằng Tuấn chắc. Lúc này bạn bè em đâu, em cần khuây khỏa sao lại chạy sang tìm anh, không phải chúng ta chỉ là đồng nghiệp thôi sao? Em biết rõ qua đêm với con trai say rượu sẽ nguy hiềm việc gì lại cố tình sang đây rủ anh uống."
Cô không nói lại hắn liền quay sang khóc lóc, nước mắt cứ chực trào rơi xuống. Hắn cũng không dỗ dành nữa, cố làm mắt mù tai điếc để cho cô tự khóc tự dỗ dành chính mình, chính hắn cũng đang cần sự an ủi nhưng rồi hắn phải tự an ủi chính mình. Hắn cần được nghỉ ngơi lúc này, các nếp nhăn chạy quanh đôi mắt hắn biểu hiện rõ cho sự thiếu ngủ.
Không nhắc tới không sao, nhắc tới rồi lại nhớ lại đau. Trần Hải Yến cầm lên chai rượu mạnh đang uống giở, hai má đã hồng thấu, ánh mắt mê mang, mơ màng thiếu tỉnh táo ngửa cổ lên tu cho bằng sạch. Vũ Minh Tiến hoảng hốt, hẳn kinh sợ vội choàng tới cướp lấy chai rượu trong tay cô, cô trợn trắng mắt tay khựng lại trên không trung, cảm xúc đình trệ.
" Đến cả anh cũng cướp của em, sao anh có thể tồi như thế hả?". Cô đi tới trước mặt hắn đấm mấy cú thình thịch vào lồng ngực hắn, căn bản không mang lại đau đớn về thể xác nhưng tinh thần thì có, tổn thương vô cùng
Đôi mắt cô sưng húp lại, hắn không nhịn được nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, dịu dàng buông lời nhỏ nhẹ dỗ:"
Đừng khóc nữa, em say rồi. Em xem khóc như này có xinh đâu, thằng Tuấn vốn dĩ thích xinh đẹp, chẳng qua em tỏ tình sớm quá nên nó chưa thích em nhiều thôi. Chỉ cần thêm thời gian chắc chắn sẽ được."