Gương Vỡ Không Lành

Chương 21



21.

Tần Tiêu gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn hỏi tôi đang ở đâu, van xin tôi để ý đến anh ta. Nửa đêm lúc anh ta tìm đến tôi đã ngủ mất rồi. Anh ta để tay lên bụng tôi, xoa xoa cách một lớp chăn. Tôi bị anh ta đụng đến tỉnh, mở mắt ra liền đập cái bình giữ nhiệt về phía anh ta.

“Cmn anh đừng có đụng vào tôi! Tối hôm đó anh không làm biện pháp an toàn đúng không?"

Anh ta không trả lời, chỉ đau đớn nhìn tôi như đang van xin tôi đừng đối xử với anh ta như người xa lạ. Anh ta không biết bây giờ tôi thấy anh ta đã thấy buồn nôn đến mức nào.

“Tần Tiêu, anh đã từ chối cuộc gọi của tôi.”

Thấy biểu cảm khó chịu của anh ta tôi tàn ác bật cười. Xem đi, tôi đã nói mà, chỉ chuyện đơn giản như vậy mà anh ta cũng chẳng làm nổi. Tần Tiêu, anh thua rồi, anh phải biết tâm phục khẩu phục. Anh xem lại mình đi, bây giờ thành cái loại rác rưởi gì rồi.

Trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, một lúc sau anh ta cuối cùng lại đi mở miệng giải thích: “Cuộc gọi không phải do anh từ chối.”

Tôi cười nhìn anh ta, anh ta không dám nhìn tôi nữa. Tô Dược đuổi theo anh ta cũng xông vào phòng bệnh. Cô ta vẫn còn mặc lễ phục nhưng trên mặt đã khóc lóc lem nhem cả lớp trang điểm.

“Dư Mãn Mãn, đồ tiện nhân này tôi phải giết ch.ết cô…”

Tần Tiêu giữ cô ta lại mắng: “Cmn cô có thôi đi không!”

Tô Dược trừng anh ta, khóc không dừng lại được. Vốn dĩ hôm nay là khoảnh khắc toả sáng thuộc về cô ta nhưng bây giờ phản hết cả rồi. Tất cả mọi người đều đang mắng cô ta là tiểu tam, khó khăn lắm cô ta mới giành được cúp vàng thì lại biến thành bằng chứng dơ bẩn.

Từ nay về sau cũng không phải là ảnh hậu Tô Dược nữa, chỉ còn một tiểu tam bị mọi người đòi đuổi đánh thôi.

“Cô ta hại em rồi! Cô ta hại em rồi!”

“Tần Tiêu, sao anh lại đi thừa nhận chứ? Anh cũng sắp bị cô ta hại mất rồi…”

Cô ta bị Tần Tiêu áp trên mặt đất, thê thảm như một con chó bị thất thế vậy. Cô ta đúng là nực cười, còn muốn Tần Tiêu phủ nhận sao? Giấy chứng nhận kết hôn rành rành ra đó, người có đầu óc chắc chắn sẽ lập tức đứng ra chịu trận.

Năm năm vợ chồng lại đến bước đường này, tôi vốn cũng chẳng muốn tuyệt tình như vậy nhưng Tô Dược à, cô phải hiểu một câu: Tự tạo nghiệp không thể sống.