Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Chương 6: Nguyệt lão



Chỉ trong thời gian một đêm ngắn ngủi đã có lời đồn truyền ra trong cả thành.

Nói rằng không biết từ đâu tới một đôi phu thê, rất giàu có, công tử kia ra tay rất hào phóng, lúc ở Bách Yến lâu gọi một bàn thức ăn nhưng không đụng đến, cũng bởi vì phu nhân không hợp khẩu vị nên đã trả tiền rồi đi ngay.

Bữa cơm một trăm năm mươi lượng, gia đình bình thường nghe thấy cũng cảm thấy thật không tưởng tượng nổi, nếu tiền đó rơi vào tay gia đình bọn họ thì cũng có thể nuôi sống cả nhà mấy năm đấy.

Tất cả thiên kim công tử giàu có tới đều sẽ trọ ở trong khách điếm Đỉnh Phong, nghe chưởng quầy khách điếm Đỉnh Phong nói, quả thật công tử kia ra tay rất hào phóng, mới tới đã trả đủ tiền phòng một tháng, trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không rời đi.

Trong thành cũng có không ít thương nhân, hơn nữa thành này do hai huyện hợp lại, Huyện lệnh hai huyện Nam Bắc nghe nói chuyện này, cũng cảm thấy ngạc nhiên, vì vậy hôm sau trời vừa sáng đã có thiếp mời, Huyện lệnh không chủ động ra mặt, mà thông qua hai phú thương trong thành mời Hoắc Dần.

Lúc Hoắc Dần ngủ dậy duỗi lưng một cái, ngáp đi ra cửa xoay người đẩy cửa phòng Thẩm Miểu, liếc mắt nhìn nhưng không nhìn thấy người, vì vậy quay đầu lại hỏi: "Nàng đâu?"

Hộ vệ Giáp: "Mới sáng sớm phu nhân đã đi ra ngoài."

Hộ vệ Ất: "Hơn nữa bộ dạng có chút lén lút."

Hộ vệ Bính: "Đặc biệt căn dặn chúng thuộc hạ đừng nói với đại nhân."

Hộ vệ Đinh: "Đi hướng Tây."

Hoắc Dần nhìn về hướng Tây, nâng cằm suy nghĩ một chút, trong thành phía Tây nhiều hương khói, còn có một miếu Thổ Địa, có lẽ là đi tìm thần Thổ Địa rồi, vì vậy gật đầu, vỗ vỗ bả vai thuộc hạ nói: "Đi, ăn cơm thôi."

Hoắc Dần ngồi ở bên cạnh bàn, thuộc hạ đã bưng tất cả điểm tâm lên, vì biểu hiện mình rộng rãi, chén để đựng cháo trắng cũng là chén ngọc, đũa gắp dưa cũng là đũa vàng sáng bóng, người nam nhân ngồi ở bên cạnh Hoắc Dần chậc một tiếng tiền tài như rác rưởi, rồi kéo ghế xoay người nhắm mắt làm ngơ.

Hoắc Dần vừa ăn cháo trắng rau dưa, vừa nghe thuộc hạ báo cáo.

Hộ vệ Giáp lấy thiệp mời từ trong ngực ra: "Đại nhân, có thương nhân Cổ Hữu Lượng ở thành Nam mời đại nhân đi Bách Yến lâu dùng cơm."

Hộ vệ Ất cũng lấy thiệp mời từ trong ngực ra: "Thương nhân Lý Thủ Tài ở thành Bác mời đại nhân đi Bách Yến lâu dùng cơm."

Hộ vệ Bính dừng một chút: "Ông chủ Bách Yến lâu cũng mời đại nhân...... Dùng cơm."

Hoắc Dần nhìn hộ vệ Đinh, hộ vệ Đinh né tránh ánh mắt, đưa tay sờ sờ râu giả, thấp giọng nói: "Thuộc hạ...... Ở chỗ thuộc hạ không có ai mời đại nhân dùng cơm."

Hoắc Dần ừ một tiếng, cúi đầu ăn cháo sạch, lúc này mới nói: "Đi chỗ Lý Thủ Tài, nói ta sẽ dẫn phu nhân đi."

Hộ vệ Ất gật đầu, hộ vệ Giáp nhìn thiệp trong tay mình, hỏi: "Vậy còn Cổ Hữu Lượng?"

"Tên khó nghe, mệt phải ứng phó." Hoắc Dần bỏ khăn lụa lau miệng lên trên bàn, duỗi lưng một cái đi ra ngoài: "Tìm phu nhân đi chơi thôi."

Hộ vệ Giáp nhìn hộ vệ Ất, ánh mắt mang theo ý hỏi: "Lý Thủ Tài dễ nghe hơn Cổ Hữu Lượng?"

Hộ vệ Ất nhún vai.

Bốn nam nhân giữ bội kiếm bên hông, ưỡn ngực, đi theo sau lưng Hoắc đại nhân, cất bước ra khỏi khách điếm Đỉnh Phong, đi về phía thành Tây.

Thành Tây phần lớn đều là cầu tiên xin thuốc, cho nên hương khói rất cường thịnh, đi mười bước đã có thể nhìn thấy có người bày quầy bán nhang đèn.

Bên này có vài tòa miếu thờ hưng thịnh, chỉ là không ở chung một chỗ, cách hai con đường mà thôi, miếu Thổ Địa cũng là một trong số đó, cũng coi như cao lớn, hương khói không tồi, trong miếu thần Thổ Địa được đúc bằng đồng, mới hừng sáng đã có không ít người cầm hương đi vào trong miếu.

Tòa miếu lớn này là được sửa chữa xây dựng sau đó, ban đầu có một miếu nhỏ, giống miếu đá bên sông Hoàn Thành, cao đến đầu gối, rơi xuống rất nhiều bụi, bị dồn dép đến ở dưới cầu đá, đối diện với miếu lớn mới.

Giờ phút này Thẩm Miểu ngồi xếp bằng ở dưới cầu, là bị chen lấn đẩy đến miếu Thổ Địa nhỏ bên này, bộ dạng tâm sự nặng nề.

Thần Thổ Địa ngáp một cái, nửa mở mắt nhìn nàng: "Có lời nói thẳng."

Thẩm Miểu chậc chậc miệng, không biết mở miệng từ đâu, lại sợ tự nói quá nhiều thần Thổ Địa chê nàng dài dòng, vì vậy nói đơn giản: "Hoắc Dần kéo ta làm phu nhân của hắn."

Thần Thổ Địa chợt trợn to hai mắt, trên tượng bên trong rơi xuống không ít bụi, giọng của ông cao lên: "Ta biết ngay hai người các ngươi có mờ ám mà! Bây giờ ngươi tìm ta là muốn làm cái gì? Nói với ta ngươi muốn làm người sao? Ta cho ngươi biết ngươi nhập thần tịch rồi! Không làm nổi người đâu!"

"Không, không phải như ngài nghĩ." Thẩm Miểu khoát tay áo: "Dĩ nhiên là ta biết ta với hắn tuyệt đối không thể, nhưng vẫn có chút không biết làm thế nào, đây không phải là tìm ngài tới giải thích nghi hoặc sao."

Thần Thổ Địa vuốt râu: "Nói nghe xem."

"Ngài nói ta đừng quá thân thiết với người phàm, nhưng bây giờ ta bị hắn kéo đi giả làm phu thê, hắn nói là vì trừ phiến loạn mới như vậy, mà ta cũng không nhìn ra rốt cuộc chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện trừ phiến loạn." Thẩm Miểu giơ tay chống cằm: "Ta muốn hỏi ngài, ta còn có biện pháp thoát thân hay không? Đến gần hắn, trái tim ta loạn nhịp."

"Trái tim ngươi loạn nhịp?" Thần Thổ Địa cau mày: "Ngươi động phàm tâm rồi?"

Thẩm Miểu sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Không có, ta sợ chết ấy, không phải như ngài nói đâu, một khi không có sông Hoàn Thành, ta cũng sẽ không tồn tại, mà hiện tại nếu bây giờ ta chạy trốn khỏi hắn, hắn sẽ cho lấp sông đấy."

Thần Thổ Địa dừng một chút: "Vậy ngươi...... Cứ theo hắn thôi."

"Cái gì?" Thẩm Miểu cho rằng mình nghe nhầm, ban đầu nàng thấy Hoắc Dần đáng yêu nhiều lần đi trêu chọc, thần Thổ Địa lôi kéo nàng quở trách một trận bảo cách xa người phàm.

Hiện tại nàng tới đây cầu xin phương pháp làm sao có thể cách Hoắc Dần xa một chút, thần Thổ Địa lại nói nàng theo đối phương?

Thẩm Miểu đưa tay gẩy gẩy bụi trên mặt thần Thổ Địa: "Để cho ta theo hắn? Ngài không biết rồi, hắn rất đáng sợ, hắn chỉ cười một tiếng ta cũng đã dựng tóc gáy rồi."

Thần Thổ Địa không có phản ứng, Thẩm Miểu mở trừng hai mắt, đưa tay vỗ vỗ bị đỉnh miếu bị lệch: "Thổ Địa gia? Sao ngài không nói nữa?"

Vỗ mấy lần cũng không có kết quả, Thẩm Miểu mới biết mình sợ bị đối phương ném xuống, ban đầu mình kết nghiệt duyên thì phải tự mình đi giải.

Thở dài, chuẩn bị đứng dậy rời đi, mới quay người lại đã nhìn thấy Hoắc Dần đứng ở phía sau phía bên phải nàng, hai tay chống cằm, trợn tròn hai mắt nhìn nàng.

Ở phía sau hắn chia ra sắp xếp giữ vững cùng động tác là hộ vệ Giáp Ất Bính Đinh.

Thẩm Miểu: "......"

Chỉ im lặng trong chốc lát, nàng nuốt nước miếng một cái hỏi: "Ngươi tới khi nào?"

Hoắc Dần bĩu môi: "Vừa tới, chỉ nghe được nàng nói vừa thấy ta cười thì tóc gáy đã dựng đứng."

Thẩm Miểu mở trừng hai mắt, sáu người đứng ở phía dưới cầu đá, gió lùa thổi qua, thổi tóc Hoắc Dần có chút rối loạn, mấy sợi lơ lửng ở trên trán, cặp mắt kia gặp gió cũng không nháy lại, nhìn thẳng vào nhìn nàng.

Thẩm Miểu hắng giọng một cái: "Ngươi đến tìm ta sao?"

"Ừ."

"Tìm ta làm gì?"

Hoắc Dần khom lưng chui ra khỏi cầu đá phía dưới, phủi bụi trên người, rồi sau đó đưa tay về phía Thẩm Miểu: "Dẫn nàng đi chơi."

Thẩm Miểu đặt tay lên trên tay hắn đi ra khỏi cầu, có chút không hiểu: "Chơi? Không trừ phiến loạn sao?"

"Dĩ nhiên là muốn trừ phiến loạn, chỉ là chuyện phải đi từng bước một, hôm nay có vài lời ta muốn dặn nàng." Hoắc Dần lôi kéo Thẩm Miểu lên bờ, mấy người xung quanh đều nhìn về phía họ.

Hắn cúi đầu sửa lại y phục cho Thẩm Miểu, phủi bụi trên tay áo nàng xuống, lúc này mới nói: "Lý Thủ Tài mời chúng ta đi Bách Yến lâu dùng cơm tối, ta đoán là ván cờ của Từ huyện lệnh thành Bắc, chỉ là chúng ta vẫn phải đi, để nàng giao tiếp với phu nhân của Lý Thủ Tài, nàng có thể làm được chứ?"

Thẩm Miểu nói: "Người phải có quan hệ tới với Lý Thủ Tài?"

Hoắc Dần vừa gật đầu, vừa dẫn nàng qua cầu, đi về phía bên kia: "Năm năm ta rời khỏi nơi này, quan viên Ngô Châu thay máu, thành này cách Chu Sơn gần, gộp cả hai huyện, hàng năm đều sẽ bị Sơn Phỉ cướp đoạt, nhưng vẫn có mấy người giàu có nàng không cảm thấy có vấn đề ư?"

"Trước đó ngươi cũng đã nói quan phỉ cấu kết, phú thương này mua được quan phủ, muốn tránh được Sơn Phỉ cũng chưa hẳn không thể."

"Quả thật như thế, chẳng qua ta cũng không có chứng cớ trực tiếp, những thứ ‘cỏ dại’ này của Ngô Châu, còn phải diệt trừ cả gốc, bước đầu tiên chính là lấy được tin tưởng của bọn hắn. Thương nhân hám lợi, chỉ thích nhìn tiền, ta mới đến tiêu tiền như nước, tất nhiên sẽ dẫn tới chú ý của bọn hắn."

Lúc này Thẩm Miểu mới suy nghĩ ra nguyên nhân tối hôm qua hắn hào phóng ném một trăm năm mươi lượng: "Ngươi để ta qua lại thân thiết với Lý phu nhân là vì sao?"

Hoắc Dần thổi phù một tiếng bật cười, nhíu mày nói: "Ta điều tra, Lý Thủ Tài vô cùng cưng chiều thê tử, nếu như nàng có quan hệ tốt với Lý phu nhân, truyền chút tin tức cho Lý phu nhân, sau đó Lý phu nhân truyền tới trong tai Lý Thủ Tài, vậy chuyện của chúng ta đã đi được một nửa."

Thẩm Miểu sáng tỏ: "Đây cũng là nguyên nhân ngươi nhất định tìm phu nhân?"

"Nếu không thì sao?" Hoắc Dần đưa tay để ở trên vai của nàng, cúi người xuống cười híp mắt nhìn nàng: "Chẳng lẽ nàng cho rằng ta ham sắc đẹp của nàng?"

Thẩm Miểu thấy hắn lại không đứng đắn, lập tức muốn đẩy hắn ra: "Đi đi đi, sắc đẹp với không sắc đẹp cái gì chứ!"

"Nàng cũng biết nàng không có sắc đẹp nhỉ." Hoắc Dần đưa tay sờ sờ đầu của nàng: "Tiểu Hà Bá à, nàng cần phải một lòng vì dân chúng Ngô Châu, đừng nghĩ tới chuyện tình cảm nữ nhi."

Một tiếng tiểu Hà Bá giống như trở lại mười năm trước, Thẩm Miểu ngồi ở trên cầu sờ đầu của hắn gọi hắn là Tiểu Hoắc Dần.

Nàng dời ánh mắt, nghĩ thầm mình mới không nghĩ đến chuyện tình cảm nhi nữ, nếu không phải người này luôn không biết giữ miệng của mình, nàng cũng sẽ không nghĩ đông nghĩ tây.

"Đại nhân, ngài viết sao?" Hộ vệ Giáp đột nhiên xông ra, cầm trên tay một cây bút, còn có lụa đỏ.

Thẩm Miểu sửng sốt một chút, hộ vệ Ất cũng bu lại, cầm trên tay đồ giống vậy, cười nhìn Thẩm Miểu: "Phu nhân thì sao? Muốn cầu nguyện sao?"

Thẩm Miểu nhíu mày: "Vật này từ đâu tới?"

Nghiêng đầu nhìn bên cạnh, nhìn gốc cây chứa cầu nguyện, trên nhánh cây treo đầy màu đỏ bằng lụa, viết đều là chút tâm nguyện chúc phúc…, cây này ước chừng có hơn sáu trăm năm rồi, xung quanh thân cây đã có không ít linh tính, chung quanh đây hẳn là có miếu thờ thần tiên.

Thẩm Miểu đi về phía trước mấy bước, lướt qua nhìn đại thụ, quả nhiên ở phía sau nhìn thấy ngôi miếu thờ, trên tấm bảng làm bằng gỗ viết chữ màu đỏ thắm ——miếu Nguyệt Lão.

Thẩm Miểu chợt quay đầu lại nhìn về phía lụa đỏ nghiêm túc suy nghĩ rốt cuộc Hoắc Dần muốn viết cái gì, giọng hơi lớn chút: "Ngươi dẫn ta tới miếu Nguyệt Lão làm cái gì?"

Hoắc Dần khẽ cau mày, có chút khó xử: "Phu nhân đừng nói trước, vi phu đang suy nghĩ nên viết câu nào."

Thẩm Miểu sững người: "Viết cái gì? Ngươi tới cầu duyên à?"

Hoắc Dần vừa dứt bút, Thẩm Miểu đã tiến tới nhìn, chỉ thấy hơn nửa đoạn lụa đỏ phía trên viết tên hai người bằng lối chữ Thảo, nửa đoạn dưới là một câu: Hoán ngã tâm, vi nhĩ tâm. (Trích trong bài Tố trung tình của Cố Quýnh, ý là đến lượt ta giao trái tim của ta cho trái tim nàng.)

Thẩm Miểu mở trừng hai mắt, nàng không đọc nhiều sách lắm, cảm giác đây không phải là một câu hoàn chỉnh, cho nên hỏi: "Có ý gì?"

Hoắc Dần liếc nhìn nàng: "Chính là hai người tốt đẹp."

"Ta với ngươi?" Thẩm Miểu đưa tay chỉ hai người.

Hoắc Dần cười tủm tỉm gật đầu: "Đúng vậy, ta với nàng."

Thẩm Miểu giật giật khóe miệng, xoay người liếc một cái, ai muốn tốt đẹp với hắn chứ.