Giữa người trưởng thành với nhau tất nhiên cái gì cần hiểu thì sẽ hiểu, đặc biệt là với hai người đã bị kìm nén trong thời gian dài.
Vừa mở cửa, còn chưa kịp bật đèn, dục vọng đã như thủy triều dâng lên trong đêm, mọi thứ chỉ có thể nương nhờ vào ngọn đèn mờ mờ duy nhất trong phòng.
Trình Hướng Lê ôm cổ Tống Dụ Minh kéo anh đè vào tường, tay còn lại vòng ra phía sau, kịp thời đỡ lấy để anh không bị đụng vào tường.
Lưng của Tống Dụ Minh nằm gọn trong bàn tay to lớn của hắn, chóp mũi và má hai người cọ sát vào nhau mấy lần.
Hơi thở của Trình Hướng Lê vấn vít lơ lửng trên người Tống Dụ Minh, hệt như máy bay sắp hạ cánh.
Tống Dụ Minh bình tĩnh bước sang một bên, dùng tay còn lại mò mẫm trên tường.
"Bang-" Một luồng sáng đột ngột làm gián đoạn hành động thân mật của hai người. Trình Hướng Lê dừng lại, hắn va vào đôi mắt hổ phách của Tống Dụ Minh.
Gương mặt anh vốn đã hơi ửng đỏ, lông mi cong cong che đi mí mắt làm ánh nhìn càng thêm mơ hồ.
Trình Hướng Lê hít một hơi thật sâu, hắn ôm lấy mặt anh, nhưng Tống Dụ Minh vội vàng giữ lấy vai hắn.
"Chỉ cần làm những gì cần làm là đủ."
"Được thôi." Trình Hướng Lê tức giận dừng lại: "Đáng tiếc, tôi thấy kỹ năng hôn của tôi khá tốt đấy."
"Để dành cho bạn trai tương lai của anh đi."
Trình Hướng Lê không có ý kiến gì, hắn vòng tay qua eo Tống Dụ Minh đặt anh lên giường, giúp anh cởi giày.
Dù động tác của hắn rất nhẹ nhàng nhưng khi bị chạm vào chân phải, Tống Dụ Minh vô thức hít một hơi.
Trình Hướng Lê thấy thế thì hỏi: "Còn đau à?"
"Không có."
Trình Hướng Lê cười cười lắc đầu, hắn đá giày ra, chống lên đệm giường êm ái rồi đè lên người Tống Dụ Minh.
Không có nụ hôn dạo đầu, Trình Hướng Lê không biết nên bắt đầu từ đâu. Nhưng vì mục đích của tối nay đã rất rõ ràng nên cứ đi thẳng vào vấn đề chính thôi.
Tống Dụ Minh giơ tay lên, kéo lấy cà vạt của hắn. Trình Hướng Lê bị kéo xuống một chút, hai luồng nhiệt hừng hực va vào nhau.
"Thì ra bác sĩ Tống ở trên giường lại chủ động như vậy, tôi thực sự đã đánh giá thấp cậu rồi."
Trình Hướng Lê cúi người xuống, hắn bắt đầu luồn tay vào quần áo vuốt ve anh.
Động tác này có tác dụng với Tống Dụ Minh, chỉ đụng chạm vài lần mà bụng dưới của anh đã căng lên, yết hầu lên xuống liên tục vì nuốt nước bọt.
Trình Hướng Lê quan sát những thay đổi trên khuôn mặt của anh, sự kiêu ngạo của hắn tràn ra hệt như một con sư tử đang tranh giành lãnh thổ, tự tin nắm chắc phần thắng ngay cả khi còn chưa thể hiện toàn bộ sức mạnh của mình.
Tống Dụ Minh cũng chú ý đến sự hoang dã trong ánh mắt của hắn, anh cười hỏi: "Lần đầu tiên gặp tôi có phải anh đã tưởng tượng ra cảnh này rồi không."
Trình Hướng Lê ho khan hai tiếng: "Cậu nghĩ tôi là loại người gì hả?"
Tống Dụ Minh gian xảo nhấc đầu gối lên, cọ sát vào phía dưới Trình Hướng Lê: "Thật sự không có à?"
"Không có." Trình Hướng Lê phủ nhận: "Tôi chỉ cảm thấy cậu rất đặc biệt, nếu không thử lấy thông tin liên lạc của cậu, tôi sẽ hối hận rất lâu."
"Vậy sau ngày hôm nay anh vẫn còn quan tâm đến tôi chứ?"
"Bác sĩ Tống có rất nhiều điều đáng để khám phá." Trình Hướng Lê rút tay ra, cởi cúc áo sơ mi của Tống Dụ Minh.
Hơi lạnh của điều hòa đột nhiên chui vào cổ áo, Tống Dụ Minh nắm lấy cổ tay hắn: "Tôi không muốn cởi quần áo."
"Vậy giúp tôi cởi." Trình Hướng Lê cũng không gượng ép mà ôm lấy eo Tống Dụ Minh.
Tống Dụ Minh bị lật người lại, bộ phận nóng bỏng nhất trên người bị xoa bóp, kết hợp với cảm giác chới với khiến anh bối rối la lên.
Anh vững vàng nằm trong lồng ngực rắn chắc của Trình Hướng Lê.
"Sợ rồi à?" Trình Hướng Lê cố ý ôm lưng anh rồi hỏi.
Tống Dụ Minh tức giận liếc nhìn hắn, anh nhổm người dậy, đầu gối đè lên thắt lưng hắn rồi đưa tay tháo cà vạt lỏng lẻo ra.
"Lát nữa dùng tư thế này đi."
Trình Hướng Lê hứng thú nhướng mày: "Chủ động vậy à?"
"Dù sao đây cũng là lần đầu tiên, tôi muốn tự mình kiểm tra năng lực của cơ trưởng Trình." Tống Dụ Minh kiên nhẫn cởi một hàng cúc từ trên xuống dưới.
"Còn muốn thêm lần hai nữa à?" Trình Hướng Lê phối hợp ngồi dậy, chóp mũi hắn cọ vào gò má anh, khẽ phà hơi thở mơ hồ vào tai anh.
Áo sơ mi rơi xuống đất, cơ thể Trình Hướng Lê trần trụi lộ ra. Ngón tay Tống Dụ Minh vuốt ve hai bên sườn, nói: "Xem biểu hiện của anh."
Trình Hướng Lê bị anh châm lửa đến ngứa ngáy, hắn dùng một tay mở nắp chai gel bôi trơn rồi bóp ra lòng bàn tay.
Gel bôi trơn dính trên những ngón tay thon dài và cân đối của hắn, có thể nhìn thấy rõ vết chai trên đốt ngón tay. Chỉ riêng vẻ ngoài lơ đãng này thôi đã quyến rũ đến nhường nào rồi.
Lý trí của Tống Dụ Minh bị bào mòn từng chút một. Nhưng thật ra, nếu không có cảm xúc thúc đẩy và men rượu thì vẫn rất khó để anh hứng lên khi giao thân cho một người không quen biết.
"Thả lỏng." Trình Hướng Lê vỗ lưng anh.
Tống Dụ Minh chống tay lên thành giường, xoay eo từ bên này sang bên kia, cuối cùng cũng tìm được cảm giác.
"Cũng được đấy." Trình Hướng Lê còn nhận xét thêm.
Tống Dụ Minh bị hắn làm cho nghẹn lời: "Nói như vậy có nghĩa là cơ trưởng Trình đây có rất nhiều kinh nghiệm?"
Hai người áp sát nhau, khi cúi đầu nói chuyện có thể cảm nhận rõ hơi thở hỗn loạn trong lời nói của đối phương.
Trình Hướng Lê đắm chìm trong sự ái muội giả tạo này, hắn cười nói: "Cậu mong tôi có nhiều kinh nghiệm hay ít kinh nghiệm đây?"
Tống Dụ Minh mơ màng trả lời: "Không cần nhiều nhưng cũng đừng quá ít là được."
"Vậy thì cậu đã tìm đúng người rồi." Trình Hướng Lê cởi cúc áo thứ hai của anh, hắn dùng ngón tay vẽ một vòng quanh xương quai xanh của anh: "Đây là lần đầu tiên tôi gặp bạn tình như cậu đấy."
"Anh hẹn hò với người yêu cũ được bao lâu?
"Hai năm tám tháng." Trình Hướng Lê nghiêm túc trả lời: "Nhưng thực tế thì bên nhau tới tháng thứ 10 thì đã phát hiện ra vấn đề, tôi không chịu từ bỏ, cứ cùng người ta chia chia, hợp hợp, cuối cùng kéo dài đến tận hơn hai năm."
Tống Dụ Minh nghĩ đến điều bản thân vừa trải qua, anh cũng phần nào thấu hiểu: "Như vậy không mệt sao?"
"Có chứ." Trình Hướng Lê vẫn không nhịn được mà vùi mình vào cổ Tống Dụ Minh cắn một cái: "Cho nên tối nay nhờ bác sĩ Tống giúp tôi thư giãn một chút."
"Cũng phiền cơ trưởng Trình rồi." Tống Dụ Minh đáp lại bằng hành động trực tiếp nhất.
Trình Hướng Lê ôm anh chặt hơn: "Không phải đã bảo đừng gọi tôi là cơ trưởng sao?"
Tống Dụ Minh vẫn không đồng ý, anh tiếp tục những gì mình đang làm. Hai đầu ngón tay do cầm bút và dụng cụ y tế nên có rất nhiều vết chai, Trình Hướng Lê say sưa nhắm mắt lại, vừa hưởng thụ vừa sờ soạng, cảm giác như sắp chìm sâu xuống.
"Captain?" Tống Dụ Minh đột nhiên gọi hắn.
Trình Hướng Lê sửng sốt mở mắt: "Cậu gọi tôi là gì?"
"Captain." Tống Dụ Minh ghé vào tai hắn, gọi lại lần nữa.
Nhờ sự quyến rũ của ngôn ngữ thứ hai mà từ "Captain" này đã biến một danh hiệu xa lạ trở thành lời tán tỉnh gợi cảm trên giường.
Giọng nói của Tống Dụ Minh hơi run run, lập tức khiến máu huyết trong người Trình Hướng Lê sôi sục.
Hắn luồn tay vào mái tóc nâu của Tống Dụ Minh, vuốt ve từng tấc từng tấc một trên cơ thể anh: "Đã được rồi, ngồi xuống đi."
...
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Tống Dụ Minh không nhớ chính xác mình đã dây dưa với Trình Hướng Lê trong bao lâu, anh chỉ nhớ được hai người vẫn đang quấn lấy nhau, phối hợp rất ăn ý.
Sự kiêu ngạo ban đầu của anh cũng chỉ còn lại vài vết cào trang trí trên người Trình Hướng Lê.
Trình Hướng Lê nhẹ nhàng đặt anh lên giường, hắn sải bước dài đi về phía tủ trà, thắt lưng chưa được gài chặt phát ra tiếng leng keng, trên tấm lưng rộng rãi của hắn có mấy vết cào đỏ thẫm.
Tất cả là minh chứng cho cuộc vui nóng bỏng vừa rồi.
Trình Hướng Lê mở một chai nước khoáng, cũng lấy cho Tống Dụ Minh một chai.
Tống Dụ Minh từ từ đứng dậy, mở nắp chai uống vài ngụm.
Trình Hướng Lê nhặt quần áo rơi xuống đất lúc nãy, hắn đứng cạnh giường chỉnh lại quần áo: "Thế nào? Đánh giá dịch vụ của tôi đi."
"Anh không dùng hết lực." Tống Dụ Minh lười biếng nằm trên giường: "Xem thường tôi à?"
"Đừng nghĩ như vậy." Trình Hướng Lê đang thắt cà vạt, nghe vậy thì hắn ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng hơi nhếch lên: "Làm chuyện này phải tiến từng bước một."
Tống Dụ Minh khịt mũi, anh quay đầu sang một bên vô thức nhớ lại cuộc vui vừa rồi.
Thân hình của phi công tất nhiên không chê vào đâu được, Trình Hướng Lê còn tăng thêm sự dịu dàng cho lợi thế này nữa chứ.
Có lẽ là do hoãn chuyến bay quá nhiều lần nên Trình Hướng Lê rất kiên nhẫn trong mọi việc. Không giống như Lưu Trạch Thần, để thể hiện sức hút của mình, gã lúc nào cũng kéo tóc và làm Tống Dụ Minh đau đến mức phải cầu xin gã nhẹ lại.
Tống Dụ Minh cảm thấy mình suýt nữa thì chìm đắm trong suy nghĩ ấy, anh nghỉ ngơi một lát rồi nhanh chóng đứng dậy khỏi giường: "Tôi về trước đây."
"Không cần tôi đưa cậu về à?"
"Không cần đâu, ngày mai anh còn có chuyến bay, về nhà nghỉ ngơi sớm đi." Tống Dụ Minh đi giày, khẽ động phần mắt cá chân phải.
Một lần lăn giường hợp ý có thể nhanh chóng dẫn đến sự phụ thuộc giữa hai người, từ đó lan dần tới những phương diện khác, hiện tại đã có một số điều vượt quá giới hạn rồi.
Trình Hướng Lê không thuyết phục anh nữa, hắn quay lại nhìn anh gật đầu.
"Rảnh thì hẹn gặp."
"Ừm." Tống Dụ Minh cúi đầu đặt xe taxi trên ứng dụng, anh nhẹ nhàng mở cửa, cũng không phủ nhận chuyện sẽ hẹn lại lần sau.
Tác giả có lời muốn nói:
Bắp ngô bị ăn mất hạt bắp
Lê thơm bị ép thành nước lê thơm
*Bắp ngô - Lê thơm đồng âm với tên Dụ Minh - Hướng Lê.