Hạ Cánh Nhanh Chóng

Chương 29



: Thấu hiểu lẫn nhau

Nếu nhận được cuộc gọi từ bác sĩ trực vào lúc này thì chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Tống Dụ Minh nhấc máy thì nghe Hàng Văn Huyên nói rằng cơn đau bụng của Tiểu Tường đột nhiên trở nên trầm trọng hơn, cô nghi ngờ cậu bé bị tắc ruột nên nhờ anh đến xem thử.

Tống Dụ Minh đặt điện thoại xuống, anh liếc nhìn Trình Hướng Lê, trong long không khỏi nghĩ tới bệnh nhân.

"Đứa trẻ kia bị đau bụng à?" Trình Hướng Lê hỏi.

"Ừm." Tống Dụ Minh đáp: "Vẫn chưa xác định được nguyên nhân. Nếu nghiêm trọng hơn thì có thể phải phẫu thuật. Phiền anh đưa tôi về bệnh viện."

"Không sao đâu, tôi vừa bay chuyến bay dài nên sẽ có nhiều thời gian nghỉ ngơi." Trình Hướng Lê giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Lo cho cậu đấy, đêm nay lại phải tăng ca."

"Thật ra khoa bỏng có yêu cầu rất khắt khe đối với bác sĩ, họ phải vừa có khả năng cầm dao mổ vừa phải tỉ mỉ như bác sĩ nội khoa. Đặc biệt khi chăm sóc bệnh nhân bị bỏng diện rộng, nếu huyết áp hoặc lượng nước tiểu của bệnh nhân giảm xuống, bác sĩ cần phải chăm sóc ngay lập tức, dùng thuốc để điều chỉnh các chức năng hoạt động bình thường, Tống Dụ Minh cười nhẹ: "Mặc dù rất mệt mỏi nhưng mỗi lần cứu được một bệnh nhân thì tôi thấy rất tự hào."

"Chắc chắn rồi." Trình Hướng Lê đi tới mở cửa xe, hắn nhìn túi đồ ăn vặt trên ghế rồi nói: "Cậu mang đồ ăn đến bệnh viện ăn đi."

"Hay là anh mang về nhà đi. Tôi thấy món mực xé này rất rất ngon nên giới thiệu cho anh đấy. Khi nào tôi ăn hết đồ ăn vặt ở nhà thì tôi sẽ nói anh đem tới cho tôi."

"Được." Trình Hướng Lê đồng ý với đề nghị của anh.

Chiếc xe quay trở lại tuyến đường cũ, trong lúc đang chờ đèn đỏ, Tống Dụ Minh nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24 nên nói với Trình Hướng Lê: "Anh có thể dừng lại phía trước được không? Tôi đi mua một cốc cà phê."

"Cà phê ở cửa hàng tiện lợi à?"

"Ừm, là loại mua cốc đá rồi tự pha bằng cà phê đóng gói. Thỉnh thoảng khi tôi dậy quá sớm, quán cà phê chưa mở cửa thì tôi sẽ mua loại này. Vị khá ngon, uống vào cũng giúp tinh thần khá tỉnh táo."

"Xem ra hôm nay cậu phải thức trắng đêm rồi."

"Biết làm sao bây giờ, muốn tìm ra nguyên nhân của bệnh phải mất kha khá thời gian, nhất là khi bệnh nhân chỉ mới 5 tuổi thì phải chuẩn bị sẵn sàng để chữa trị bất cứ lúc nào."

Trình Hướng Lê gật đầu, hắn lái xe băng qua vạch kẻ đường rồi đỗ xe ở bên đường.

Tống Dụ Minh vội vàng xuống xe bước vào cửa hàng tiện lợi, anh chọn cà phê Americano mà mình hay uống.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Mấy phút sau, Trình Hướng Lê nhìn thấy anh cầm một cốc cà phê lạnh sải bước trở lại xe.

"Dạ dày của cậu đã không tốt rồi còn suốt ngày uống nước đá nữa." Trình Hướng Lê liếc nhìn anh một cái.

"Đừng lo lắng, tôi uống quen rồi. Hơn nữa cũng không có nghiên cứu cụ thể nào chứng minh rằng uống nước lạnh có hại cho dạ dày cả." Tống Ngọc Minh dùng ống hút khuấy đá vụn trong cốc rồi uống một ngụm cà phê: "Lần trước tôi bị ốm chủ yếu là do quá lâu không được nghỉ ngơi thôi."

"Bây giờ không phải cậu cũng rất mệt sao?" Trình Hướng Lê lo lắng nhìn anh, hắn nhẹ nhàng thở dài: "Làm bác sĩ thật không dễ dàng chút nào, quá trình đào tạo thì dài, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi thì lộn xộn, áp lực công việc lại rất lớn. "

"Không phải phi công cũng vậy sao?" Tống Dụ Minh mỉm cười: "Nhất là khi bay các chuyến bay nội địa ngắn hạn thì phải thức dậy lúc bốn hoặc năm giờ sáng, cất cánh hạ cánh liên tục 3-4 lần một ngày, khoảng cách giữa các chuyến bay khá ngắn mà chuyến nào cũng phải làm đầy đủ công tác chuẩn bị trước và sau khi cất cánh, hạ cánh, chỉ riêng việc kiểm tra các danh sách thôi cũng tốn rất nhiều sức lực rồi."

Trình Hướng Lê cười nhẹ một tiếng: "Sao cậu biết rõ về công việc của chúng tôi như vậy?"

"Bởi vì năm ngoái công ty các anh thực hiện một khóa huấn luyện phi công về kiến thức sơ cứu nên nhờ sự hỗ trợ từ các bác sĩ ở bệnh viện chúng tôi. Tôi có quan hệ khá tốt với giám đốc khoa cấp cứu nên chị ấy đã điều tôi đi."

"Haizz, sao năm nay tôi không nghe nói gì đến khóa huấn luyện này nhỉ?" Trình Hướng Lê tự nhủ: "Những hoạt động ý nghĩa như thế này nên được tổ chức định kỳ hàng năm."

"Có tổ chức nữa thì tôi cũng không hỗ trợ nữa đâu." Tống Dụ Minh cau mày nói: "Sau khóa huấn luyện đó có rất nhiều người đến tìm tôi để xin WeChat, như thể cả đời họ chưa từng gặp bác sĩ bao giờ vậy."

"Ha ha." Trình Hướng Lê nghe Tống Dụ Minh nói thế thì cười lớn: "Xem ra đồng nghiệp của tôi cũng có gu thẩm mỹ giống tôi."

Sao người này có thể nói ra những lời khen ngợi bằng giọng điệu đầy vẻ lưu manh như vậy chứ? Tống Dụ Minh nghe vậy thì trừng mắt nhìn hắn, anh quay đầu đi thì mặt vô tình chạm vào cốc nước khiến anh bị lạnh một phen.

"Vậy cậu có kết bạn WeChat với họ không?" Trình Hướng Lê tiếp tục hỏi.

"Đương nhiên là không, nhưng có một vị cơ phó tên là Viên gì đó cứ làm phiền đòi nói chuyện với tôi rất lâu."

Trong công ty không có mấy người họ Viên cả, Trình Hướng Lê suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Viên Hàm?"

"Hình như là người đó." Tống Dụ Minh gật đầu.

Trình Hướng Lê mỉm cười: "Cậu ta quả thực rất giỏi giao tiếp đấy."

"Các anh quen nhau à?"

"Tôi và cậu ta lái cùng một loại máy bay. Đội bay 787 của công ty chúng tôi khá ít phi công nên khả năng bay chung với cậu ta tương đối cao." Trình Hướng Lê đánh tay lái một vòng: "Bác sĩ Tống, đôi khi cậu cũng nên hiểu cho chúng tôi. Môi trường làm việc của phi công rất khép kín, mỗi ngày đều xoay quanh việc nhìn trời, nhìn mây, nhìn máy bay. Đột nhiên được gặp một nhân vật sáng ngời như cậu thì tất nhiên dễ dàng bị choán ngợp rồi."

Tống Dụ Minh không để ý lắm: "Anh có thường xuyên xin WeChat của người khác không?"

"Đương nhiên là không," Trình Hướng Lê vội vàng phủ nhận: "Tôi đã nói rồi mà, cậu là người đầu tiên đấy."

Tống Dụ Minh nghi ngờ liếc hắn một cái, dường như anh không hề biết bản thân đã hỏi một vấn đề vượt quá giới hạn.

Nhưng Trình Hướng Lê cũng trả lời anh rất nhanh.

"À đúng rồi, bệnh nhân nhỏ tuổi mà tôi sắp về khám bệnh là bệnh nhân có nhóm máu hiếm đấy, huyết tương anh vận chuyển đến là để cứu cậu bé đó."

"Thật sao?" Trình Hướng Lê bình tĩnh mỉm cười: "Hôm đó tôi bay từ Singapore về, trùng hợp hạ cánh hành ở Quảng Châu, thế là công ty gọi điện đến nói Trung tâm lưu trữ máu Thượng Hải cần hỗ trợ nên tôi đã mang huyết tương về."

"Sau đó hãng hàng không của các anh cũng lần lượt vận chuyển cho chúng tôi một số vật tư." Tống Dụ Minh cầm cốc cà phê, anh dựa vào ghế chậm rãi nói: "Nhờ những túi máu đó mà kế hoạch cứu chữa có thể tiến hành theo dự kiến."

"Đều là việc nên làm mà." Trình Hướng Lê hạ cửa kính ô tô xuống một đoạn, gió thổi bên ngoài ùa vào trong xe, giống như tiếng động cơ máy bay khi bay: "Trong thời gian xảy ra dịch bệnh tôi thường giúp vận chuyển vật tư, làm công tác này bắt buộc phải cách ly một thời gian dài nên đa phần mọi người đều không mấy sẵn lòng. Nhưng mẹ tôi thì lại rất ủng hộ nên tôi đã tích lũy được nhiều giờ bay trong suốt những năm đó. Sau này nhờ vậy mà tôi được thăng lên làm cơ trưởng."

"Có được sự ủng hộ của gia đình là điều rất tốt." Tống Dụ Minh quay đầu nhìn hắn: "Nhưng theo lời nói của anh, tôi cảm thấy dì có vẻ rất nghiêm khắc với anh."

"Ừm, bà ấy là giáo sư khí động lực học tại Đại học Công nghệ Hoa Nam. Bà ấy đã tham gia nghiên cứu dự án đường sắt cao tốc không lâu ngay sau khi tốt nghiệp tiến sĩ và được trao danh hiệu viện sĩ vào năm ngoái. Trừ khi tôi có thể chế tạo ra một chiếc máy bay, nếu không thì cả kiếp này tôi cũng sẽ không bao giờ bắt kịp bà ấy được".

"Thật ra cũng không cần phải so sánh bản thân với cha mẹ đâu." Tống Dụ Minh cúi đầu chớp chớp mắt, anh đang suy nghĩ xem nên mở đầu chủ đề mới này như thế nào.

"Tới rồi." Biển hiệu bệnh viện Long Giang cao chót vót hiện ra, Trình Hướng Lê tự nhiên ngắt lời anh.

Tống Dụ Minh không kịp nói gì thêm, suốt chặng đường hai người luôn trò chuyện rôm rả, chẳng mấy chốc đã đến cổng bệnh viện rồi.

"Xử lý xong cho bệnh nhân thì nhớ nghỉ ngơi một lát." Trình Hướng Lê nói tạm biệt với anh.

Tống Dụ Minh gật đầu với hắn rồi bước nhanh vào bệnh viện, đi về hướng khoa nội trú.

Tác giả có lời muốn nói:

"Xem ra đồng nghiệp của tôi cũng có gu thẩm mỹ giống tôi."

Phân cảnh trêu chọc Bắp Ngô nổi tiếng của Lê Thơm.