Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh

Chương 34



Quý Thanh Dư và y tá cùng nhau đi đến cửa phòng bệnh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc đang nằm trên giường.

So với lúc đi học, gương mặt của Vu Hạ nảy nở hơn rất nhiều so với lúc trước, khuôn mặt trái xoan điển hình, hôm nay cô còn trang điểm nhẹ, mái tóc dài hơi xoăn xõa xuống, mặc dù mặc đồ bệnh nhân nhưng cũng không thể che dấu đi khí chất của cô ấy.

Quý Thanh Dư không hiểu sao tim mình bỗng đập nhanh.

Trong phòng bệnh.

Trên trán Vu Hạ dán băng gạc, một bên chân nhỏ cũng bó thạch cao, dựa lưng vào giường cúi đầu nhắn tin wechat cho tổ trưởng xin nghỉ phép.

[Vu Hạ: Chị Trần, sáng nay trên đường đi làm em xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, hiện tại đang nằm viện, muốn xin chị nghỉ mấy ngày. ]

Chị Trần và người phụ trách nhóm cũng được coi là sư phụ của Vu Hạ, tên là Trần Lệ, tất cả mọi người đều gọi cô ấy là chị Trần

Tin nhắn Vu Hạ vừa gửi đi chưa được bao lâu đối phương đã trả lời.

[Chị Trần: Sao lại ở viện, có chuyện gì không? Người không bị sao chứ?]

[Vu Hạ: Không sao, chỉ là xảy ra tai nạn ô tô nhỏ, bị thương nhẹ thôi.]

[Chị Trần: Không sao là tốt rồi, vậy em cứ an tâm ở nhà dưỡng thương đi, dạo này trong đài cũng không có việc gì gấp, em ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày.]

[Vu Hạ: Vâng, cảm ơn chị Trần, quay lại sẽ mời chị ăn cơm.]

Lúc này, không biết là ai ở ngoài cửa gọi một tiếng: “Bác sĩ Quý___”

Vu Hạ theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ngón tay trên màn hình điện thoại của Vu Hạ dừng lại.

Ánh nắng bên ngoài xuyên vào cửa sổ đúng lúc dừng trên người anh, dáng người đàn ông thẳng tắp, dưới áo blouse lộ ra hai chân thon dài, toàn thân sạch sẽ gọn gàng không một nếp nhăn. Khuôn thanh tú dung mạo thâm thúy, so với lúc đi học đã mất đi nét trẻ trung, thay vào đó là vẻ trưởng thành và lạnh lùng hơn.

Đối lập lại với cô đang mặc đồ bệnh nhân nằm trên giường bệnh, trán dán băng gạc, chân bên phải còn đang bó thạch cao, nhìn qua có chút chật vật.

Trước đây cô cũng đã tưởng tượng hai người gặp lại nhau sẽ như thế nào, nhưng cô không nghĩ nó xảy ra trong tình cảnh đặc biệt xấu hổ như thế này.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, giống như đã trải qua một thế kỷ vậy, nhìn vào ánh mắt của Quý Thanh Dư cô như nhìn thấy mình đang đuổi theo anh phía sau như trước kia, dùng toàn bộ sức lực của mình để thu hút sự chú ý anh.

Vu Hạ mím môi, đè nén sự hỗn loạn trong lòng mình, trước tiên rời ánh mắt đi.

Ngoài cửa, Quý Thanh Dư dường như đột nhiên tỉnh táo lại, cổ họng có chút hơi khô, yết hầu của anh lăn nhẹ dời tầm mắt, mặt không đổi sắc thản nhiên đi vào, nghiễm nhiên khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.

Thấy Quý Thanh Dư tiến vào, y tá trong phòng cười chào hỏi: “Bác sĩ Quý.”

Quý Thanh Dư khẽ gật đầu, ánh mắt dừng ở chỗ Vu Hạ và những người khác trong phòng bệnh một lúc, thản nhiên nhẹ giọng nói: “Giường thứ ba là người nào?”

Ánh mắt Vu Hạ theo bản năng dừng ở số trên đầu giường. Là cô.

Y tá bỗng kinh ngạc một cái.

Thầm nghĩ bác sĩ Quý hôm nay làm sao vậy, sao đột nhiên lại hỏi các cô câu hỏi cấp thấp như vậy?

Nhưng nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ, hiếm khi có cơ hội được nói chuyện với bác sĩ Quý, cô vẫn mỉm cười chỉ về phía giường bệnh của Vu Hạ: “Bác sĩ Quý, giường số ba là bên kia.”

Vừa nói xong Quý Thanh Dư liền gật đầu, đôi chân dài lập tức đi về hướng Vu Hạ.

Quý Thanh Dư sắc mặt không đổi đứng trước giường bệnh, cúi đầu cẩn thận xem xét cái trán của cô, sau đó rất chuyện nghiệp mở mí mắt cô dùng đèn pin chiếu vào.

Bản thân đã thay đổi rất nhiều trong những năm qua, không còn để tóc mái nữa, tóc buộc đuôi ngựa cũng biến thành tóc xoăn nhẹ, hôm nay còn trang điểm. Vu Hạ nhất thời cũng không dám khẳng định anh rốt cuộc có nhận ra cô không.

Có lẽ trong nhận thức của Quý Thanh Dư, cô chỉ là một người bạn cấp ba bình thường, thậm chí ngay cả bạn cũng không tính, nhiều năm như vậy anh không nhận ra mình cũng là điều bình thường.

Bây giờ cô đã không còn ngây thơ ảo tưởng như hồi đi học.

Đang nghĩ tới, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một giọng nói mát lạnh, giọng nói của người đàn ông rất nhẹ, theo thói quen bình thường hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Vu Hạ lắc đầu.

“Đầu có đau không? Có thấy cảm giác bị choáng không?”

Vu Hạ vẫn lắc đầu.

Thấy vậy Quý Thanh Dư thu hồi tầm mắt, thản nhiên ‘ừm’ một tiếng, “Nếu cảm thấy không ổn thì nằm viện theo dõi một ngày, ngày mai có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. Nếu sau khi về có chỗ nào không thoải mái thì có thể đến bệnh viện tìm tôi.”

Tốc độ nói của Quý Thanh Dư không nhanh không chậm, nhưng giọng nói có chút khẩn trương. Anh bảo đến gặp anh thay vì đến đây khám bệnh.

Vu Hạ gật đầu: “Được.”

Cô nói xong, Quý thanh Dư chưa đi cũng không nói chuyện, cứ như vậy giằng co vài giây, Quý Thanh Dư đột nhiên mở miệng: “Đã lâu không gặp, Vu Hạ.”

Bỗng chốc ngạc nhiên, Vu Hạ mới từ câu ‘đã lâu không gặp’ lấy lại tinh thần, cô mấp môi dưới: “Đã lâu không gặp.”

Thấy vậy các bác sĩ thực tập đứng bên cạnh hơi ngạc nhiên, lập tức nói: “Cô và bác sĩ Quý của chúng tôi quen nhau sao?”

Lời này nói với Vu Hạ, cô gật đầu: “Ừm, bạn cùng học cấp ba.”

Quý Thanh Dư nghe vậy sắc mặt hơi trầm xuống, không đợi mấy bác sĩ thực tập kia nói thêm gì nữa, phòng bệnh đột nhiên có một thân ảnh cao lớn xông vào: “Tiểu Hạ?”

Trần Triệt vừa mới hoàn thành công tác của đội liền thấy tin nhắn của Vu Hạ, chưa kịp thay đổi quần áo liền trực tiếp lái xe đến bệnh viện.

Anh vọt đến trước giường bệnh của Vu Hạ, cẩn thận nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, lại vô cùng thân thiết đưa hai tay nâng đầu cô xoay trái xoay phải: “Cậu có ổn không? Có chuyện gì không? Sao chân lại bó thạch cáo, nghiêm trọng như vậy?”

Không đợi Vu Hạ nói chuyện, đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Người bệnh bị chấn động não nhỏ, hiện tại tốt nhất không nên cử động.”

“Chấn động não nhỏ.” Nói xong Trần Triệt ngẩng đầu: “Hẳn là không nghiêm trọng đi___”

Nhìn thấy Quý Thanh Dư, Trần Triệt rõ ràng hơi khựng lại một chút, hiển nhiên là nhận ra anh.

Nghe vậy, đám bác sĩ thực tập đứng một bên cười: “Không tính là nghiêm trọng, chân cũng chỉ là nứt xương nhẹ, ở bệnh viện theo dõi một ngày nếu không có việc gì thì mai có thể xuất viện.”

Nói xong còn ngẩng đầu nhìn Vu Hạ: “Bạn trai của cô lo lắng cho cô như vậy, tình cảm của hai người chắc tốt lắm nhỉ.”

Nghe vậy vẻ mặt Vu Hạ xấu hổ trong chốc lát, trái ngược lại với vẻ mặt vi diệu của Trần Triệt, vẻ mặt không từ chối bất cứ ai, nửa đùa nửa thật nói: “Không phải vậy! Chúng tôi là tình cảm thanh mai trúc mã.”

Nhưng ở chỗ bọn họ không nhìn thấy, sắc mặt Quý Thanh Dư trầm xuống.

“Ồ! Không ngờ là thanh mai trúc mã! Thật ngưỡng mộ hai người___”

Cô ấy còn chưa nói xong đã bị Quý Thanh Dư lạnh lùng cắt ngang: “Tiểu Lý, báo cáo phẫu thuật ngày hôm qua có phải vẫn chưa nộp cho tôi đúng không?”

“Trước giờ nghỉ trưa đem báo cáo đến văn phòng tôi.”

Nghe vậy thực sinh kia liền tuyệt vọng, không đợi cô ấy trả lời, Quý Thanh Dư đã xoay người đi ra ngoài.

Trần Triệt liếc nhìn bóng dáng người đà ông mặc áo blouse trắng đang sải bước rời đi, khóe miệng như cười như không sau đó thu hồi tầm mắt.

Thấy vậy, thực tập sinh được chỉ định thở dài, lập tức đưa giấy nhập viện giao cho Trần Triệt: “Người nhà bệnh nhân đi tầng hai nộp phí, sau đó tôi sẽ sắp xếp phòng bệnh cho bệnh nhân.”

Trần Triệt đưa tay nhận lấy giấy nộp phí: “Được, tôi muốn một phòng đơn.”

“Không thành vấn đề.”

Không đến nửa giờ, Vu Hạ được chuyển lên phòng đơn trên tầng 15, cô được y tá đỡ lưng nằm xuống. Trần Triệt đẩy cửa tiến vào, anh nhìn nhìn bốn phía, cười: “Phòng đơn của bệnh viện này môi trường không tệ.”

Vu Hạ cười cười: “Thật ra tớ có thể ở phòng bình thường là được rồi.”

“Phòng bình thường nhiều người, không phải bác sĩ bảo cậu phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng sao?”

Trần Triệt cười nhếch mép nhìn cô, còn cố ý nhấn mạnh hai từ ‘bác sĩ’.

Vu Hạ nhịn cười, ngẩng đầu lên nhìn: “Cậu muốn hỏi gì cứ nói thẳng.”

Trần Triệt ngồi trên ghế sofa, ngả người về phía sau, đáy mắt tràn đầy tức giận: “Thằng nhóc đó học cùng cấp ba với cậu đúng không? Cậu bị đuổi học cũng là vì anh ta?”

Tốc độ truyền tin sự việc năm đó không tính là chậm, nhưng khi lời đồn tiến vào Trung học số 13 lúc đó Vu Hạ đã bị đuổi học. Anh vĩnh viễn không thể quên được biểu cảm của Vu Hạ khi tìm được tìm thấy trong nhà cũ ở ngõ Thanh Bình kia, vừa tan vỡ vừa tuyệt vọng.

Vu Hạ né tránh không trả lời: “Cậu giúp tớ xử lí vụ tai nạn chưa?”

Trần Triệt xùy một tiếng: “Có chuyện mới tìm đến ông đây.”

Vu Hạ cau mày, hôm nay không có tâm trạng cãi nhau với anh.

Thấy Vu Hạ mãi không để ý tới mình, Trần Triệt tự nói chuyện với chính mình: “Nhìn thấy tin nhắn của cậu tớ tới bệnh viện luôn, trên đường tớ gọi cho bạn của tớ trong đội cảnh sát giao thông rồi, anh ấy sẽ xử lí giúp.”

Vu Hạ nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, sau đó giơ tay kéo chăn nhắm mắt lại: “Nhớ giúp tớ lấy bảo hiểm xe.”

Trần Triệt ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhìn cô có vẻ như muốn đuổi khách, anh dài giọng đáp: “Được___”

Nói xong, anh từ sofa đứng lên, sửa sang lại đồng phục cảnh sát, tự nói với mình một câu: “Ông đây giống như kiếp trước nợ cậu.”

Nói xong anh lại nghĩ tới điều đó, mở miệng hỏi: “Dì Mai biết cậu lái xe xảy ra tai nạn không?”

Anh vừa nói như vậy Vu Hạ mới chợt nhớ đến chuyện này: “Không biết, đừng nói cho bà ấy biết.”

Trần Triệt nhấc mí mắt lên, hừ lạnh một tiếng: “Được. Vậy tớ đi đây, trong đội vẫn còn có việc, cậu có chuyện gì cứ gọi cho tớ.”

Vu Hạ nhắm mắt lại: “Đã biết.”

Nói xong Trần Triệt xoay người rời đi.

Vừa kéo cửa phòng, Trần Triệt đột nhiên dừng bước.

Dừng vài giây, Trần Triệt hít một hơi thật sâu, thành thật gọi tên cô: “Vu Hạ.”

“Làm gì?”

Qua vài giây, một giọng nói mang theo tiếng thở dài rơi vào tai Vu Hạ theo tiếng đóng cửa: “Đừng giẫm lên vết xe đổ.”

Vu Hạ nhắm mắt lại một lần nữa, cũng không biết có nghe thấy không.



Cùng lúc đó, một tin đồn mới lặng lẽ lan truyền trong phòng y tá.

“Nghe nói hôm nay có một mỹ nữ chuyển vào bệnh viện, hình như còn học cùng trường cấp ba với bác sĩ Quý, nhìn còn đẹp hơn so với những người từng theo đuổi bác sĩ Quý cơ!”

“Đúng thật là một mỹ nữ, hình như là phóng viên của đài truyền hình, lần trước tôi thấy trên TV rồi.”

“Thật không? Là phóng viên sao?”

“bàn chuyện lặng lẽ một chút, tôi cảm thấy bác sĩ Quý và mỹ nữ phóng viên này có chút manh mối!”

Nghe vậy lòng ham muốn hóng hớt trỗi dậy: “Manh mối gì? Manh mối gì?”

“Nói mau nói mau, vội muốn chết.”

Y tá nhỏ ở hiện trường hôm nay vẻ mặt thần thần bí bí nói: “Cô đã bao giờ thấy bác sĩ Quý nói chuyện với nữ bệnh nhân nào quá một câu ngoại trừ những câu hỏi thông thường chưa?”

Mọi người đều lắc đầu: “Chưa thấy.”

“Tôi cũng chưa thấy.”

“Hôm nay, sau khi bác sĩ Quý hỏi các triệu chứng xong anh ấy còn đứng trước giường bệnh của cô phóng viên kia một lúc lâu, cuối cùng chính bác sĩ Quý là người nói câu ‘đã lâu không gặp’”.

Nghe vậy mọi người không thể tin được mở to hai mắt, dù sao thì câu ‘đã lâu không gặp’ hầu hết đều được những đôi tình nhân dùng, lâu ngày ngày gặp lại sau khi chia tay.

“Không đúng! Hai người chia tay một thời gian dài, gặp lại bốn mắt nhìn nhau nói câu đã lâu không gặp.”

Nói xong cô ấy còn đặc biệt khoa trương hét “A___” một tiếng, “Lên nhạc!”

Mọi người phá cười: “Có chút ý gì đó bên trong rồi hahahahahaha.”

“Nhưng mà đùa thôi, không phải bác sĩ Quý vẫn còn độc thân hay sao, chắc chắn không phải tình huống như cô nói, cùng lắm chỉ là bạn học cũ nhiều năm không gặp nên khách sáo một chút thôi.”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy, hơn nữa hình như cô gái phóng viên kia đã có bạn trai, hôm nay còn mặc đồng phục cảnh sát vào thẳng phòng bệnh làm tôi sợ hết hồn.”

“Hả? Có bạn trai rồi? Tôi còn nghĩ vất vả lắm mới có một đại mỹ nữ đến đây, có thể cùng bác sĩ Quý phát triển được đến đâu!”

“Không đúng, hình như anh ta là thám tử!”

Nghe vậy, bỗng nhiên có người hứng thú: “Thám tử? Bộ dạng thế nào? Đẹp trai không?”

“Ừm......rất đẹp trai.”

“So với bác sĩ Quý thì sao?”

“Nói như thế nào nhỉ, không đẹp trai kiểu giống nhau, bác sĩ Quý của chúng ta đẹp trai kiểu xa cách lạnh lùng như thần, nhưng người này là loại đẹp trai lưu manh!”

“Ô ô ô so sánh ra thì tôi vẫn thích đẹp trai hơn!!”

“Aizz, không biết tương lai tuyệt sắc giai nhân nào có thể hái được bông hoa của bác sĩ Quý.”

Đang nói, có người ngẩng đầu nhìn thấy một người đứng cách đó không xa, ho nhẹ hai tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng nói nữa đừng nói nữa.”

Thấy thế mọi người liền tản ra, trở về vị trí của mình.

Quý Thanh Dư cầm hồ sơ bệnh án đứng yên tại chỗ, nghe được lời đồn thổi vang vọng trong đầu không khỏi nhíu mày.