Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh

Chương 48: Anh không nhịn được muốn hôn em



Có đôi khi những lời nói thẳng thắn nhất thường khiến người ta cảm động.

Quý Thanh Dư cũng không vội, bàn tay vẫn giơ giữa không trung lẳng lặng chờ đáp án của cô.

Trái tim Vu Hạ đập thình thịch, rõ ràng chỉ có vài giây nhưng cô lại cảm thấy dài như một thế kỷ vậy. Lòng bàn tay cô rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, sau khi mồ hôi bị gió thổi khô cô mới nhẹ nhàng nâng bàn tay mình đặt lên bàn tay thon dài trước mặt.

Giây tiếp theo, tay cô đã bị nắm lấy một cách nhẹ nhàng.

Mười ngón tay đan chặt vào nhau là kiểu cô thích nhất. Cô nhẹ nhàng co ngón tay, cẩn thận nắm lại bàn tay của Quý Thanh Dư.

Mặc dù tối qua được Quý Thanh Dư nắm tay trở về nhà nhưng hôm qua là bất ngờ xảy ra nên cô chưa nghĩ được gì, cảm thấy không chân thật bằng hôm nay.

Nói như thế nào nhỉ?

Khoảnh khắc được Quý Thanh Dư nắm tay, tim cô như nhẹ nhàng chìm xuống, mà mỗi bước được anh dắt đi đều có cảm giác giống như đang đi trên mây, nhẹ nhàng bay bổng.

Xe của Quý Thanh Dư đỗ ở dưới tầng, đi đến trước cửa xe Quý Thanh Dư liền thay cô mở cửa ghế phụ lái, lần này Vu Hạ không từ chối nữa mà danh chính ngôn thuận ngồi vào ghế phụ lái.

Sau khi giúp cô đóng cửa xe, Quý Thanh Dư mới xoay người đi vòng qua đầu xe qua chỗ ghế lái mở cửa và lên xe.

“Em có biết nhìn bản đồ không?”

Vu Hạ gật đầu: “Em biết.”

Quý Thanh Dư mở ứng dụng bản đồ trên điện thoại mình rồi đưa cho cô: “Đây cũng là lần đầu tiên anh đi, không quen đường nên phải phiền bạn gái nhìn giúp anh bản đồ chỉ đường.”

Mặt Vu Hạ lại hồng hồng, giơ tay cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng gật đầu.

Rõ ràng đều là lần đầu tiên yêu đương nhưng Quý Thanh Dư lại giỏi như vậy, nói câu bạn trai bạn gái mà không hề gượng mồm.

Đang nghĩ ngợi, một mùi hương quần áo quen thuộc đột nhiên tiến gần vào chóp mũi cô, chờ cô hồi phục lại ý thức thì khuôn mặt của Quý Thanh Dư đã gần trong gang tấc.

Chống lại ánh mắt của anh, hô hấp Vu Hạ liền ngưng lại, mặt đỏ đến tận mang tai, tim cũng không chịu được liền đập nhanh hơn.

Thời gian như ngưng đọng ở khoảnh khắc này.

Thật lâu sau, Quý Thanh Dư đột nhiên cười khẽ, hơi thở ấm áp của anh nhẹ nhàng lướt qua sườn mặt cô, giọng nói hơi trầm: “Sao lại dễ đỏ mặt như vậy chứ.”

Vu Hạ liền hoàn hồn, tránh đi ánh mắt của anh, lắp bắp nói lại: “Không...không có, do thời tiết quá nóng mà.”

Cô quay đầu đi, ánh mắt của Quý Thanh Dư liền rơi vào cái cổ thiên nga trắng nõn mảnh khảnh của cô, từ xương quai xanh nhìn xuống dưới có thể mơ hồ nhìn thấy màu sắc của dây áo lót dưới lớp vải mỏng.

Yết hầu của Quý Thanh Dư lăn nhẹ, nhanh chóng rời tầm mắt, anh vươn người qua thắt dây an toàn cho cô sau đó lại lui người về tự thắt dây an toàn cho mình.

Bầu không khí trong xe cũng thay đổi vì khoảnh khắc vừa rồi, có vẻ khô nóng bất thường, không biết từ đâu ngọn lửa theo nghĩa đen đã bùng lên trong lòng anh.

Mà Vu Hạ đối với suy nghĩ trong lòng của anh hoàn toàn không biết gì, đợi sau khi anh ngồi ngay ngắn lại mới nghiêng đầu nói cảm ơn với anh.

Dừng vài giây, khóe môi Quý Thanh Dư hơi cong lên, may mắn vừa nãy Vu Hạ không nhìn thấy, nếu không hình tượng của anh đoán chừng sẽ bị sụp đổ.

Vu Hạ có khả năng định hướng rất tốt, cô nhìn bản đồ hướng dẫn đường đi, mặc dù có một đoạn đường không được tốt lắm nhưng trên đường không có ngã rẽ nào, vốn dĩ lộ trình dự đoán là hai tiếng nhưng chỉ mất một tiếng rưỡi.

Có lẽ bởi vì hôm nay là cuối tuần nên các vị trí đỗ xe bên trong vườn bách thú đều chật kín, bọn họ đi vài vòng mới tìm được một vị trí để đỗ xe.

Sau khi xuống xe, Quý Thanh Dư đi qua phía của cô, nắm tay cô đi mua vé một cách tự nhiên. Hôm nay vườn bách thú có rất nhiều người, chính xác mà nói là có rất nhiều bạn nhỏ, phần lớn đều là gia đình ba người, bố mẹ dắt bạn nhỏ đến, thỉnh thoảng mới nhìn thấy một cặp tình nhân.

Xếp hàng mua vé có rất nhiều người, phía trước bọn họ còn ít nhất mười mấy người.

Hôm nay nhiệt độ tăng cao, tới gần giữa trưa mặt trời trên đỉnh đầu càng gay gắt, Vu Hạ sợ nóng, theo bản năng lấy tay che nắng nhưng hiệu quả không tốt lắm.

Đột nhiên trên đỉnh đầu có một hình bóng, nháy mắt nhiệt độ liền giảm xuống một chút. Cô theo bản năng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Quý Thanh Dư đang đứng gần cô, thân hình cao lớn giúp cô che nắng, mà cô vừa vặn trong phạm vi bóng của anh.

Nhìn nhau vài giây.

Quý Thanh Dư hơi nghiêng đầu nhìn cô, sau đó nhẹ cong môi dưới lên, nhướn mày  cười dịu dàng nhìn cô: “Ở nơi đông người như vậy nhìn chằm chằm bạn trai của em, em cũng không sợ anh nhịn không được sao?”

“Không nhịn được cái gì?” Vu Hạ không hiểu ý tứ của anh.

Quý Thanh Dư liền đứng im tại chỗ, nghiêng đầu nhìn cô vài giây sau đó cúi đầu, giọng nói trầm mang theo tiếng thở dốc: “Nhịn không được muốn hôn em.”

Hô hấp ấm áp phả vào tai cô khiến vành tai cô tê dại.

Trong vài giây ngắn ngủi trái tim Vu Hạ liền đập mạnh hai nhịp, bây giờ mới phản ứng được, có chút không thể tin được nhìn anh: “Anh___

Trong ấn tượng, Quý Thanh Dư không phải là người sẽ nói kiểu lưu manh như vậy.

Quý Thanh Dư thản nhiên coi như không nhìn thấy, ngược lại còn nhướn mày, cong môi cười khẽ: “Hiện tại càng muốn.”

“......”

Vu Hạ ngẩng đầu hung hăng trừng anh một cái, quay đầu không thèm nhìn anh nữa.

Trên mặt đỏ bừng không biết là do trời nóng hay là do xấu hổ nữa.

Quý Thanh Dư thấy vậy cong môi cười sung sướng, chậm rãi đứng thẳng người, điều chỉnh tư thế tiếp tục che nắng.

Hàng người di chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lượt họ mua vé, Vu Hạ theo bản năng nhìn bảng giá trên ô cửa sổ—–

Người lớn 150 tệ / vé

Trẻ em 75 tệ / vé

“......”

Vu Hạ đột nhiên cảm thấy thẻ sinh viên của mình vẫn còn sử dụng được.

Quý Thanh Dư theo bản năng lấy ví tiền ra, rút ra ba tờ tiền giấy đưa trả, rất nhanh liền lấy được vé vào cổng.

Từ lối đi vào bên trái đầu tiên là vườn Lộc uyển (nai), bên trong còn có huơu cao cổ, bên cạnh còn có nhân viên bán cà rốt. Để có thể cho huơu cao cổ ăn, nhiều cha mẹ đã bế các bạn nhỏ lên lan can để cho ăn.

Thấy vậy Quý Thanh Dư liền nhìn cô: “Chúng ta cũng cho huơu cao cổ ăn đi.”

Không đợi Vu Hạ trả lời liền chợt nghe thấy một đôi tình nhân, người con trai kéo người con gái đi về một hướng khác: “Aiya, vé vào cửa đã 150 tệ đủ đắt rồi lại còn thêm 10 tệ cho một cây cà rốt bị gãy, sao không đi cướp tiền luôn đi, đi thôi đi thôi đừng cho ăn nữa.”

Đôi tình nhân phía sau đi xa, cô gái kia có nói cái gì đó nhưng Vu Hạ không nghe thấy.

Thấy cô không trả lời Quý Thanh Dư lại gọi cô một lần nữa: “Vu Hạ?”

Hồi phục lại tinh thần, Vu Hạ lắc đầu: “Không cần, chúng ta đi thôi.”

Nói xong, ánh mắt theo bản năng nhìn nhìn các bạn nhỏ đang cho huơu cao cổ ăn.

Quý Thanh Dư thấy vậy nhíu mày nhưng vẫn đi theo cô.

Ở phía đằng sau là những động vật hoang dã lớn như hổ, báo, sư tử, tâm trạng của Vu Hạ không hăng hái lắm nên chỉ nhìn rồi đi qua.

Đi được một nửa đường liền đúng lúc cá heo và hải cẩu biểu diễn trong thủy cung, nghe thấy tiếng vỗ tay reo hò Vu Hạ liền đưa mắt nhìn qua: “Trong này là thủy cung ạ?”

Quý Thanh Dư nắm tay cô nhẹ nhàng đáp lời: “Ừm, bên trong chắc là đang biểu diễn gì đó, chúng ta vào xem nhé?”

“Vâng.”

Thời điểm họ đi vào vừa đúng lúc cá heo “BoBo” đang biểu diễn, dưới sự cổ vũ và chỉ đạo của huấn luyện viên, cá heo “BoBo” lại từ mặt nước nhảy lên cao, dùng miệng đón trúng quả bóng đã được chuẩn bị sẵn từ phía trên.

Khán giả bên dưới lại một trận hô vang reo hò.

Vu Hạ nhịn không được liền nói: “Đáng yêu quá đi, em nghe nói chỉ số thông minh của cá heo tương đương với một đứa nhỏ sáu bảy tuổi.”

Quý Thanh Dư gật đầu: “Đúng là có cách nói như vậy.”

Sau khi cá heo biểu diễn xong sẽ đến hải cẩu biểu diễn, khi tiếng nhạc vang lên hai chú hải cẩu cùng huấn luyện viên bước lên sân khấu biểu diễn.

Theo sự hướng dẫn và cổ vũ của huấn luyện viên hai chú hải cẩu đứng đối diện nhau, dùng quả bóng đã được chuẩn bị từ trước chuyền bằng miệng, hai chú hải cẩu trên sân khấu truyền qua truyền lại. Nhưng không biết vì sao trong hai chú hải cẩu có một con tên là “Hehe” đột nhiên tỏ ra mệt mỏi, mặc kệ huấn luyện viên cổ vũ như thế nào chú hải cẩu “Hehe” cũng không hề nhúc nhích.

Vu Hạ thấy vậy liền ngẩng đầu hỏi Quý Thanh Dư một câu: “Con hải cẩu này bị làm sao vậy?”

Quý Thanh Dư giương mắt nhìn con hải cẩu đang nằm trên sân khấu cùng với sự bất lực của huấn luyện viên, thu hồi ánh mắt, bộ dáng nghiêm túc ngả người về phía sau, vẻ mặt thản nhiên cười khẽ: “Có thể nó đang diễn vai người già.”

“......”

Vu Hạ bị lời nói của anh làm cho sửng sốt, dừng hai giây Vu Hạ mới không nhịn được liền cười ra tiếng.

Buổi biểu diễn kết thúc sớm vì “Hehe” giả vờ mệt mỏi. Trước khi khán giả rời đi, huấn luyện viên nói rằng có thể ra ô cửa phía trước xếp hàng mua vé giao lưu cùng cá heo và hải cẩu.

Trước khi kết thúc Vu Hạ đi tới nhà vệ sinh một chuyến, lúc đi ra khán phòng đã không còn ai, bên hành lang chỉ còn thưa thớt vài người đi ra.

Sau khi đi ra, Quý Thanh Dư nắm tay cô đi về phía cửa khác, thấy vậy Vu Hạ liền nhắc nhở: “Lối ra đâu phải bên này?”

Quý Thanh Dư nhẹ nhàng trả lời: “Chúng ta chưa đi ra.”

“Hả? Vậy chúng ta đi đâu?”

Quý Thanh Dư: “Lát nữa em sẽ biết.”

Vu Hạ chớp chớp măt, không hỏi lại. Cho đến tận lúc đi tới phía sau sân khấu biểu diễn, Vu Hạ mưới biết được Quý Thanh Dư đưa cô đến chụp ảnh và giao lưu với cá heo.

Vu Hạ làm theo lời huấn luyện viên nói, ngồi bên cạnh hồ bơi, bàn tay cách mặt nước 5-6cm, không đợi cô hồi phục lại tinh thần, cá heo ở dưới nước nhảy lên và hôn thật mạnh vào tay cô một cái.

Loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, bỗng chốc Vu Hạ liền cảm thấy phấn khích. Cô quay đầu lại nhìn Quý Thanh Dư, muốn nói gì đó với Quý Thanh Dư nhưng không ngờ tới Quý Thanh Dư ở đằng sau đang giơ điện thoại chụp hình giúp cô.

Hình ảnh chụp đúng lúc cô đang ngơ ngác, nghe thấy ‘tách’ một tiếng, cô mới xấu hổ nói: “Đừng chụp mà! Nhất định rất xấu!”

Quý Thanh Dư nở ra một nụ cười dịu dàng, nghe lời cất điện thoại đi: “Rất đẹp.”

Từ trong thủy cung đi ra đã là giữa trưa rồi, khu vực ăn cách thủy cung chưa đến 500m, hai người nắm tay nhau sánh vai đi về phía khu vực ăn uống.

Vu Hạ ngẩng đầu nhìn anh: “Vừa nãy giao lưu với cá heo chắc hẳn hơi tốn kém đúng không anh?”

Quý Thanh Dư: “Không tốn.”

Nói xong không đợi cô hỏi giá Quý Thanh Dư liền tiếp tục nói: “Đói chưa? Muốn ăn cái gì?”

Vu Hạ cười lắc đầu: “Em cũng không biết, em không quá kén ăn, bình thường ăn no là được.”

Quý Thanh Dư nhẹ nhàng ‘ừm’ mộ tiếng tỏ vẻ đồng ý, “Cảnh trong khu nhà ăn này cũng có thể lấp đầy bụng.”

Nghe vậy Vu Hạ liền cười không phát ra tiếng.

Có lẽ là đã giữa trưa nên nhiệt độ ngoài trời cũng cao hơn mấy độ, ánh nắng chiếu trên đầu, xung quanh cũng không có vật gì che chắn, Vu Hạ thực sự có thể cảm nhận được một lần nắng gắt như lửa.

Vu Hạ vừa cúi đầu xem dự báo thời tiết vừa lấy tay quạt quạt cho mát.

Quý Thanh Dư thấy vậy liền lấy tay che trên đỉnh đầu cô, giúp cô che nắng: “Nóng thật, em đứng đây chờ anh một lát, anh đi mua ô.”

Vu Hạ nghe vậy liền nhanh tay giữ anh lại: “Không cần, rất phiền toái, chúng ta đến nhà ăn nhanh thôi.”

Quý Thanh Dư rũ mắt mỉm cười, trong đôi mắt đào hoa chỉ thấy cô, giọng nói trầm thấp: “Vu Hạ, anh không sợ phiền, chỉ sợ em không muốn phiền anh, biết không?”