Hạ Đỏ

Chương 23: Chương 23



Chương 23

Dế đã giữ lời hứa. Nó không tiết lộ "bí mật quân sự" của tôi cho bất cứ ai, kể cả Nhạn.

Vì vậy, một hôm Nhạn hộc tốc chạy đi kiếm tôi, hổn hển nói:

- Lạ quá, anh Chương ơi!

- Chuyện gì vậy ?

- Thằng Dư...

Tôi hoảng hốt:

- Thằng Dư sao ? Nó đánh mày hả ?

Nhạn vò đầu:

- Nó đánh nhau với em thì nói làm gì! Nó không đánh em mới lạ chứ!

Nhạn vừa nói vừa thở. Tôi nghe một hồi chả hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, liền gắt:

- Mày cứ nói lung tung, tao chẳng hiểu gì cả! Kể có đầu có đuôi coi!



- Như thế này nè! Khi nãy em từ ngoài đồng về, lúc đi ngang qua cầu tre, bỗng đụng tụi xóm Miễu. Tụi nó ba đứa vây chặt lấy em. Em tưởng phen này hết thoát. Nào ngờ lúc tụi nó sắp sửa xông vào làm thịt em thì thằng Dư lò dò tới. Nó nạt tụi xóm Miễu lui ra cho em về.

Tôi thở phào:

- Vậy thôi ?

- Thì vậy! Chẳng lẽ anh không thấy lạ sao ? Mọi lần, hễ trông thấy em là thằng Dư xông vào "choảng" ngay. Lần này tự dưng nó lại ngăn không cho đồng bọn "choảng" em.

Tôi khịt mũi:

- Thì hôm trước tao đã nói mày rồi. Tao đã bảo Út Thêm khuyên thằng Dư đừng chơi trò đánh nhau nữa.

Nhạn ngơ ngẩn:

- Chẳng lẽ thằng Dư chịu nghe lời chị nó?

Tôi hừ giọng:

- Mày nói lạ! Em không nghe lời chị thì nghe ai!

Mặt Nhạn lộ vẻ bâng khuâng. Hẳn nó không bao giờ ngờ thằng Dư lại có thể quên đi hiềm khích một cách dễ dàng. Nó đâu có biết Dư đang là học trò của tôi.

Hôm sau gặp Dư, tôi chẳng nhắc gì chuyện Nhạn kể. Tôi sợ nó lúng túng. Dư cũng chẳng nói gì. Nó cắm cúi ngồi đánh vần hệt như một đứa bé ngoan ngoãn. Mặt mày nó dạo này đã thôi ngổ ngáo. Đối với tôi, nó luôn luôn tỏ ra là một học trò lễ phép và hiền lành. Thật khác xa với thằng Dư đã từng cùng tôi vật nhau giữa suối ngày nào.



Nhưng người đem lại cho tôi ấm áp khó tả là Út Thêm. Bây giờ, ngày nào tôi cũng gặp nó. Lòng tôi đã vợi hẳn nhớ nhung, thay vào đó là niềm hân hoan ngày một tràn đầy. Đôi mắt đen láy, nụ cười răng khểnh và hai bím tóc nghịch ngợm trên vai của Út Thêm đã đi vào giấc mơ tôi như những hình ảnh quen thân, khó thể xa rời.

Tuy vậy, trong những ngày gần gũi Út Thêm, lòng tôi không tránh khỏi lo buồn. Tôi nghĩ đến sự chia tay. Mùa hè của tôi đã trôi qua được hơn phân nửa. Chỉ còn không đầy một tháng rưỡi nữa thôi, tôi sẽ phải về lại thành phố. Tôi sẽ phải giã từ làng Hà Xuyên, giã từ biết bao nhiêu kỷ niệm. Tôi sẽ không còn được học võ với anh Thoảng, cũng như không còn được dạy chị em Út Thêm học. Biết mai đây, Út Thêm có còn nhớ tôi không! Có lần đang dạy, tôi bỗng chép miệng buồn rầu:

- Mới đó mà mau quá hén?

- Anh bảo cái gì mau ? - Út Thêm ngơ ngác.

- Mùa hè! - Tôi thở dài - Mùa hè trôi qua mau quá! Tôi sắp về lại thành phố rồi!

- Còn một tháng rưỡi nữa kia mà!

- Một tháng rưỡi đâu có là bao!

Câu nói của tôi chắc giống như một lời than. Nên tôi thấy Út Thêm lặng lẽ ngước mắt nhìn ra tàng phượng đỏ trước sân. Chẳng biết Út Thêm nghĩ gì, sao tôi thấy mặt nó cũng lộ vẻ buồn buồn. Tự nhiên tôi nói:

- Nhưng điều đó dù sao cũng chẳng ảnh hưởng đến việc học hành của mình. Chỉ chừng nửa tháng nữa thôi là Út Thêm và Dư sẽ biết đọc làu làu...

Tôi chưa nói dứt câu, Út Thêm vùng đứng dậy chạy ra sau nhà:

- Chút nữa Út quên! Để Út múc chè đậu ván cho anh ăn!

Con nhỏ này buồn cười thật! Nó làm như khi bưng chén chè, tôi sẽ quên được nỗi buồn. Tôi khẽ liếc sang bên cạnh. Mặt mày thằng Dư cũng đang dàu dàu. Trước sau, nó tịnh không nói một tiếng. Mày cũng đang buồn như tao, phải không Dư?