Hạ Khiết Dương Hậu

Chương 25: Vô dụng



Mặt trời đã nhú lên sau núi… Khung cảnh bây giờ thoát khỏi màn đêm, chuyền dần rạng sáng… Từng ánh nắng nhỏ rọi xuyên qua khe cửa, chiếu vào khuê phòng của An Thục… Dường như… điều gì đó đã đánh thức cô dậy…

Lờ mờ mở mắt ra… Đây là trêи chiếc giường của mình… Không phải ở trêи cành cây sao? Chẳng lẽ hắn ta đưa cô vào?

- Thiển Nhi… Thiển Nhi…

- Công chúa gọi nô tỳ.

- Hôm qua ai đưa ta vào?

- Là… Triệu vương.

- Sao? Hắn hả?

- Đúng vậy ạ. Hôm qua người ngủ thϊế͙p͙ đi trêи vai Ngài ấy… Là Ngài ấy đưa người vào.

- Ta thà nằm ở trêи cây, còn hơn được hắn đưa vào…

- Trời ơi công chúa à ~ Người còn không đi cảm ơn Ngài ấy thì thôi chứ…

- Được rồi được rồi! Bỏ đi.

- Được vậy chúng ta đi ăn sáng.

- Thôi thôi, hôm nay ta không có tâm trạng ăn sáng… Đi với ta đến Kỷ Diên lầu đi, ta đi thưởng sen.

- Vậy nô tỳ đi chuẩn bị đồ...

Thời tiết hôm nay dễ chịu… Tuy tiết trời đang dần chuyển hạ nhưng mà không quá nóng… Suy nghĩ làm sao để hôm nay ăn mặc thật đẹp đi… Nhưng mà quả thật rất khó nghĩ…

- Thiển Nhi…

- Công chúa cho gọi.

- Không cần tìm y phục nữa đâu.

- Sao cơ ạ?

- Kiếm cho ta một bộ y phục của nam nhân. Bộ nào thật là bình thường vào…

- Ơ… vâng ạ!

Lại sợ đụng mặt Triệu vương? Cô cùng nhiều trò thật đó. Thôi, nếu cô đã bày thứ mưu mô này ra thì mong rằng lần này sẽ may mắn…

Cô cùng với Ưu Ly đi đến Kỷ Diên lầu… Vừa vào thì đã có người, là Tô thẩm – bà chủ lầu, rất thân với An Thục – bước ra chặn lại…

“Thưa công tử, nơi này chỉ dành cho người quyền quý. Công tử không được phép vào.”

Đã vậy, cô ghé vào tai Tô thẩm nói một câu…

“Đại thẩm, con là An Thục…”

Bà nghe xong câu đó, liền cho người đưa cô vào trong. Vẫn là căn phòng đó, vừa thưởng hoa sen, vừa uống trà… Bỗng lại nghe có tiếng bước chân, dường như nó rất nhẹ, ai không thính chắc cũng chẳng thể nghe thấy được… Cô cảm nhận nó đang rất gần… Nhẹ nhàng quay lại sau, quả nhiên… là Triệu vương.

- Sao ngươi vào được đây?

- Tiểu… tiểu nhân…

- Nơi này không dành cho ngươi vào. Sao ngươi vào được đây?

Bị tra hỏi, chẳng lẽ cô lại phải khai ra mình chính là An Thục sao? Đành quay sang nhờ vả Tô thẩm, nhưng mà… bà cũng chỉ có thể lắc đầu bất lực. Tự đối đầu với Triệu vương, tim cô cứ đập thình thịch…

- Bổn vương hỏi, sao ngươi không nói? Xem thường ta sao?

- Tiểu nhân chỉ vào một chút để thưởng sen.

- Ngươi không nói?

- Tiểu nhân không dám.

- Nói mau.

Đã đến nước này, bỏ chạy chính là thượng sách…

“Ngươi định bỏ chạy?” – Vừa nói, hắn vừa chĩa kiếm vào người An Thục… có vẻ hắn đã tức giận chăng? Chỉ vì một tên nhỏ bé?

Bất lực! Đành nói ra sự thật mà yên ổn cho qua chuyện này thôi.

- Ta là Dương An Thục. Bây giờ đủ khả năng để vào đây thưởng sen chưa?

- Hừm… Là Lam Thục công chúa sao?

- Phải!

- Cô thật to gan.

- Ta to gan ngươi cũng không có quyền xử tội ta.

- Cô…

Chẳng nói với hắn nữa, cô lại gần hồ hoa sen hơn nhưng được ngăn cách bởi thanh chắn…

A~ Ở kia có một bông thật đẹp, hơn nữa nó cũng gần… Với tay chắc là sẽ lấy được…

“Này, cô làm gì vậy?”

Chưa kịp dứt câu đó, An Thục đã bị ngã xuống hồ sen… Cô không biết bơi, phải làm sao đây?

“Chậc, thật là hậu đậu.” – Vừa nói như vậy, hắn liền lao xuống hồ sen…

Một lúc sau, cô tỉnh dậy… Người thì ướt nhẹp… Mái tóc được búi gọn lúc này cũng bị xõa ra rồi.

“Mau đi thay đồ đi” – Hắn nói.

Cô cùng với Ưu Ly vào bên trong, thay một bộ y phục khác mà Triệu vương chuẩn bị cho cô. Nó có màu cam đào nhẹ nhàng… Hợp với tiết trời ấm áp. Xong xuôi liền chạy ra ngồi đó ngắm sen tiếp… Đến với chiếc ghế hồi nãy, không cẩn thận, cô lại làm cho trẹo chân… Cô ngồi xuống với cái vẻ thảm hại. Còn ra dáng công chúa không vậy? Tên Triệu vương ngồi bên cạnh, lại gần và xem xem…

“Còn không mau băng bó lại.” – Chỗ mắt cá chân của cô có hơi nhỏ giọt máu…

“Ta… không biết.”

“Thật vô dụng.” – Hắn nói rồi lấy trong người ra một chiếc khăn… hoa tiết khá ít, chỉ có một một màu lục nhạt phủ lên… Hăn băng bó cẩn thận lại vết thương cho cô…

“Ta từ nhỏ đã phải làm mấy việc này đâu. Sao ngươi bảo ta vô dụng?”

“Thật là vô dụng.” – Hắn nói rồi khẽ cười… Nhưng dường như chắc chỉ có An Thục cảm nhận được điều đó. Hắn cười như không cười.

Cứ nghĩ như vậy là ổn, cô đứng dậy định trở về hoàng cung thì phát hiện chẳng thể đứng vững…

“Haiz, để ta đưa cô về.” – Hắn quay lưng lại, ý nói muốn cô lên để hắn cõng sao? Thôi thì chắc cũng không còn lựa chọn nào khác nhỉ?

“Đa tạ” – Cô nói bằng cái giọng miễn cưỡng.

Đến cửa cung thì có người bẩm báo cho cô là Thái hậu đã đợi người ở trong từ lâu…

“Mau thả ta xuống, mẫu hậu đang ở trong đó”

Hắn không những không thả xuống, còn bước chầm chậm vào trong… Chưa đủ ngại sao? Cái tên não phẳng này.

“Aiyo~ Thục Nhi, Sinh Nhi đó sao? Sao hai đứa lại về cùng nhau vậy?” – Bà nói như mừng thầm trong lòng.

“Mẫu hậu người đừng hiểu nhầm…”

“Là chúng con cùng thưởng hoa sen ở Kỷ Diên lầu về.” – Sao hắn không biện minh gì vậy chứ? Hắn đang nghĩ cái gì vậy? Lại say nữa hay sao?? Bộ không ngại à?

“A~ Thì ra là vậy sao? Ta thấy như vậy cũng tốt đó…”

Từ Triệu vương phủ đang có chút việc, hắn đi ngay sau đó… Còn lại Thái hậu và An Thục ngồi trong khuê phòng… Họ lại tiếp tục trò chuyện…