Hạ Khiết Dương Hậu

Chương 43: Về bên ta



Liễu Giai Nghi nhìn An Thục với ánh mắt không chứa nhiều ý tốt cho lắm. Nhưng buộc cô phải nhẹ giọng mà tạ lỗi vì danh tiếng của mình và gia tộc.

“Vậy để tạ lỗi, ta có thể mời cô đến phủ Thượng thư làm khách được không?”

Đây không biết có thực sự là mong muốn của cô ta không, hay cô chỉ giả tạo diễn cho qua mặt mọi người. Mà cũng chẳng biết là cô ta có thực sự từ bỏ Nhất Sinh chưa nữa.

- oO0Oo-

Tại Liễu phủ Binh bộ Thượng thư, nơi này trang viên cây xanh rất nhiều. Ở đây có một hồ sen nở đẹp, tên là hồ Liên Hương, do Liễu phu nhân đặc biệt thích loại hoa này.

Đi vòng quanh nơi đây, cuối cùng dừng lại ở bàn trà hoa viên thủ phủ. Không khí trong phủ cũng thật trong lành, nhưng có lẽ ánh mắt mà hai vị cô nương kia nhìn nhau thì không mấy vui vẻ.

“Ầy, xin lỗi cô! Ta đã hành xử không đúng mực” Liễu Giai Nghi đứng trước mặt An Thục, cúi đầu tạ lỗi.

Xem ra đây là cô ta thật lòng muốn mình tha thứ nhỉ?

Nhìn qua thì có lẽ là Liễu Giai Nghi đã biết lỗi của mình, nhưng có thật lòng hay không thì còn chưa biết.

“Được rồi! Không sao cả” An Thục đứng lên tiến lại phía Liễu Giai Nghi, đỡ cô ta đứng lên.

Khi cả hai đã cùng ngồi lên ghế, cùng uống trà hoa cúc với hương thơm thoang thoảng, ngắm nhìn cây cối, chim chóc. Bỗng lúc đó Liễu Thượng thư từ trong thư phòng bước ra, bắt gặp An Thục đang ngồi ở đó.

Do Liễu Nguyên Triều, Tòng Nhất phẩm Binh bộ Thượng thư của Đại Lam thường xuyên lên triều chầu vua nên đã được gặp qua An Thục với thân phận công chúa đương triều.

“Công… chúa…”

Ngài ấy định hành lễ với An Thục, nhưng lại bắt gặp ánh mắt như báo hiệu điều gì đó nên lại không thốt ra được cho hết lời.

“Tham kiến Liễu thượng thư. Xin thứ lỗi vì tiểu nữ đã mạn phép đến đây mà không có báo trước” An Thục nhún nhẹ hành lễ với Liễu Nguyên Triều.

Ông ta đứng trước Lam Thục công chúa, người mà là mẫu thân của Hoàng đế, lại là Triệu vương phi tương lai hiện được Triệu vương cưng sủng. Ông toát mồ hôi lạnh, nhưng đây là do công chúa yêu cầu, có lẽ chưa đến tội chết.

“Cha! Đây là…”

“Tiểu nữ là Lệ Huyên Lạc, chính thức ra mắt Thượng thư và Tiểu thư.”

Liễu Giai Nghi nhìn An Thục với ánh mắt đầy nghi hoặc. Còn Liễu Nguyên Triều lại nhìn cô với ánh mắt khác, ánh mắt như đang sợ hãi

Lệ gia sao? Chỉ là một gia định thương nhân bình thường, vậy mà cô ta lại là người đi cạnh Triệu vương. Xem ra cô nương trông hiền thục thế này, quả nhiên không bình thường

Liễu Giai Nghi trong đầu như đang toan tính điều gì đó. Cô ta tuy là đang tạ lỗi, nhưng như thể đang có mưu có kế, khiến người khác không thể tin tưởng.

“Vậy… Lệ tiểu thư, ta có biết một đồi hoa thảo mộc rất đẹp. Ta sẽ đưa cô đến đó, mong là cô sẽ bỏ qua cho mọi hành động xử sự không tốt của ta”

Liễu Nguyên Triều lúc này đứng bên cạnh, nghe thấy là đứa con gái mình cưng chiều nhất lại có hành động sai trái với công chúa. Mặt tái lạnh liền bỏ đi về thư phòng. Liễu gia lần này, có phải là gặp đại họa hay không, còn chờ vào nhất cử nhất động tiếp theo của Liễu Giai Nghi

“Vậy đa tạ lòng tốt của Liễu tiểu thư”

Liễu Giai Nghi đưa An Thục đến xe ngựa. Hai người họ đi đến Tàn Âm sơn. Qủa thực là có nghe phong thanh đâu đó, nơi đây có đồi hoa đẹp vô cùng, lại nổi tiếng có nhiều phương thuốc tốt

Nhưng trêи đường đi, lúc nào An Thục cũng có thứ cảm giác bất an. Rời cung lâu như thế, có lẽ Triệu vương cũng đã lo lắng được mấy phần rồi.

Chợt xe ngựa phanh gấp, dừng lại khiến cho Liễu Giai Nghi và cả An Thục đều đổ người về phía trước. Bên ngoài đang nghe tiếng đao kiếm lớn.

“Mấy người bên trong, khôn hồn thì bước xuống.” Một tên cầm đầu hét lớn. Trêи tay hắn là một cái đao sắc nhọn, ai nhìn vào cũng tái xanh sợ hãi

An Thục và Liễu Giai Nghi cũng bước xuống. Liễu Giai Nghi thì bị bắt làm con tin, còn An Thục bị bọn chúng lấy một cái gậy đập cho bất tỉnh.

- oO0Oo-

An Thục tỉnh dậy trong một nơi tối tăm, một ngôi nhà chẳng có ai ở, xung quanh mạng nhện rồi bụi bặm, giăng đầy khiến ngôi nhà nay lại thêm phần rùng rợn. Bỗng có một tên bước vào, trêи tay chính là cái gậy gỗ cứng chắc. Rồi ngay sau đó, cô thấy có bóng dáng nữ nhân bước vào, không phải ai xa lạ, chính là Liễu Giai Nghi. Cô ta bây giờ không giống con tin, mà giống kẻ đầu sỏ

“Sao? Cô có bất ngờ không?” Liễu Giai Nghi nhìn An Thục với ánh mắt khinh miệt.

Hừ, Lệ Huyên Lạc, ngày tận thế của cô đến rồi!

An Thục lúc này muốn chạy thoát, nhưng có lẽ là điều không thể. Cô có võ công, nhưng bây giờ không thể áp dụng. Bọn cướp này quá đông, phải trêи mười người, An Thục làm sao đấu lại cho nổi

“Đưa cô ta lại đây cho bổn tiểu thư” Liễu Giai Nghi ra lệnh cho một trong số bọn cướp đó.

Một tên trong số đó kéo cô đến trước mặt Liễu Giai Nghi. Cô ta tặng cho An Thục một cái tát thật mạnh, thật đau

“Hừ, đây là ta trừng phạt cô, vì dám cướp nam nhân ta nhìn trúng”

Rồi cô ta lại tặng thêm một cái tát nữa. An Thục cắn răng chịu đựng, nhưng không may bị chảy máu

“Còn đây là cái tát, do cô làm xấu mặt ta trước đám đông” Cô ta nói từng lời, nghiến răng nghiến lợi, nhìn An Thục như muốn băm cô ta thành trăm mảnh.

Liễu Giai Nghi vươn tay cướp cái dao găm của một tên cướp đứng bên cạnh. Cô ta đâm xuyên bụng An Thục. Máu chảy nhiều, An Thục gục xuống, thở dốc rồi dần dần trong trạng thái không tỉnh táo.

Liễu Giai Nghi cùng đám cướp kia bỏ đi, để An Thục lại chỗ này. Cô ta kéo cô ra tận đây, có lẽ không tiện làm trong thành. Nếu biết được thân phận thật của An Thục, sẽ bị gán tội danh mưu hại hoàng thất, sẽ bị tử hình. Nhưng hiện giờ, có lẽ cô ta chỉ không muốn ai biết mình đã giết người thôi, chưa quan trọng người đó là ai.

Đồ đáng ghét, ta đầu thai chưa lâu! Cô dám…

An Thục ngất đi trong vô thức, ở sâu trong rừng này, ai đến cứu cô được chứ? Theo như An Thục biết, ở đỉnh núi hoang vu này, không hề có bất cứ một ai ở.

- oO0Oo-

Buổi chiều hoàng hôn nhẹ buông trêи Tàn Âm sơn đầy hoa cỏ dại, trong cơ thể kia đang cảm nhận được không khí se lạnh, nghe được từng tiếng cây lá xào xạc.

Sao đây? Đầu thai nhanh như vậy hay sao?

Mở nhẹ nhàng đôi mắt, An Thục thấy mình đang ở một nơi nào đó mà cô chẳng hề biết đến. Đây như là một sơn trang nào đó, mọi thứ đều là gỗ nhưng vẫn giữ được sự hoàn mỹ của một dinh thự.

“Tỉnh rồi sao? Mau uống thuộc để làm lành vết thương” Đó là một giọng nói của nữ nhân, từng lời bà ấy nói ra nhẹ nhàng như gió thoáng mây bay.

An Thục ngồi dậy, nhìn cơ thể của mình, vẫn là cơ thể cũ. Cô vẫn là Dương An Thục chứ chẳng phải ai khác kia mà. Qủa nhiên là cô phúc lớn mạng lớn, một vết dao găm chưa thể đòi được mạng của cô.

“Người là…” An Thục nhìn nữ nhân đó, bà ấy mặc y phục màu trắng thuần khiết. Dáng vẻ bà ấy như tiên nữ giáng trần. Ánh mắt bà ấy nhìn cô hiền hậu

“Đây là Thanh Ca Tử cô cô” Bên cạnh có một cô bé, nhìn nhanh nhảu, tên là Nhã Đình. Cô có lẽ là một đệ tử của bà ấy chăng?

“Sư phụ ta chính là người cứu cô đấy! Còn không mau cảm tạ”

“Được rồi, Đình Nhi!” Bà ấy quay sang nói như đang trách giận cô bé kia. Rồi lại quay sang An Thục, mỉm cười hiền hậu “Danh của cô nương là gì?”

“Tiểu nữ là Dương An Thục” Vẻ mặt lúc này của Thanh Cô Tử cô cô và Nhã Đình nhìn cô với vẻ khác biệt. Công chúa sao?

Sau khi An Thục uống chén thuốc Thanh Cô Tử cô cô đưa cho, trong người cảm thấy nhẹ nhõm, vết thương như được phục sinh, không còn cảm thấy đau đớn gì nữa

An Thục quả thật ngạc nhiên về phương thuốc của bà, bây giờ cô có mong nguyện, muốn quỳ xuống bái bà làm sư. Những y sư trước đây cô từng gặp, tất cả đều cho những thứ thuốc như muốn tra tấn cổ họng của người bệnh, nó đắng, lại không thể chữa khỏi bệnh ngay lập tức.

“Thanh Cô Tử cô cô, tiểu nữ muốn bái người làm sư mẫu” An Thục đứng trước mặt ân nhân của mình, cúi đầu nói với vẻ kiên quyết

“Cô có gì để ta nhận cô làm đệ tử?” Bà ấy nói với An Thục, không phải cái giọng khinh thường mà lại là thách thức. Ở Vân Hải sơn trang này, đệ tử của bà ấy đều là tài nhân, đương nhiên An Thục muốn làm đệ tử của bà ấy, không thể ngoại lệ.

“Tiểu nữ có thể thổi sáo trúc”

Thanh Ca Tử cô cô khi nghe thấy thế, liền sai người đưa cho cô một cây sáo trúc. Nhìn qua có vẻ thật đỗi bình thường, nhưng nếu có thể thổi tốt cái sáo này, chắc chắn là một tài nhân.

Nói đi nói lại, rốt cuộc thì Thanh Ca Tử cô cô là một người thích nghe sáo với đàn. Bà ấy, đang có đôi phần mong đợi ở An Thục.

An Thục cầm lấy cây sáo mà Nhã Đình đưa cho. Cô thổi nhẹ khúc “Tâm tình” do một tài nữ cao nhân sáng tác.

An Thục thổi nhẹ cây sáo, khúc nhạc cất lên, du dương, trầm bổng. Âm thanh lôi cuốn. Khúc “Tâm tình” nói lên nhiều tâm trạng của người phụ nữ. Lúc lên cao, là lúc hạnh phúc nhất, sâu đậm nhất. Lúc trầm lại là lúc người ấy đau khổ, bất hạnh. Kết thúc khúc nhạc này với một đoạn nhạc day dứt, đó có lẽ là khi kết thúc đời người.

“Hay, hay lắm! Ta nhận con là đệ tử”

Kể từ ngày hôm đó, ba ngày sau, ngày nào Thanh Cô Tử cô cô cũng truyền công lực, chữa lành vết thương cho An Thục.

An Thục kể từ khi bị Liễu Giai Nghi hãm hại, hôn mê ba ngày, chữa lành thêm ba ngày nữa. Cuối cùng thì cô đã rời cung sáu ngày rồi, gần một tuần trăng. Có lẽ bây giờ, ai cũng đang lo lắng cho cô, đặc biệt là Nhất Sinh

- oO0Oo-

Tại phủ Thượng thư, lúc này đã qua hai ngày Triệu vương không hề gặp An Thục. Hắn lập tức tìm đến Liễu phủ.

Liễu Thượng thư lúc này đang ngồi đánh cờ với Tử tước Vương Thành. Triệu vương lại hừng hực sát khí bước đến, như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ

“Hạ thần tham kiến Triệu vương điện hạ” Cả hai lão quan đều đứng ra hành lễ “Không biết… hôm nay có chuyện gì mà điện hạ lại ngự giá quang lâm ghé phủ Thượng thư của thần”

“Lam Thục công chúa đâu?” Nhất Sinh nhìn Liễu Nguyên Triều, hắn đang vô cùng tức giận

Lúc này bỗng dưng Liễu Giai Nghi từ trong khuê phòng bước ra, nhìn thấy Triệu vương liền chạy đến ôm chầm. Hai vị quan kia trông thấy, ai cũng há hốc mồm. Liễu Giai Nghi này không biết, đây chính là phu quân chưa cưới của công chúa hay sao?

“Liễu Giai Nghi, cô đây là đang làm cái gì?”

“Thϊế͙p͙…”

Liễu Nguyên Triều lập tức lại phía con gái của mình, giáng cho cô một bạt tai. Thật đúng là không biết tốt xấu gì

“Nói! Dương An Thục đâu?”

Liễu Giai Nghi nghe thấy tên công chúa, liền lập tức phủ nhận…

“Vương gia, Lam Thục công chúa chưa hề đến đây” Cô ta phụng phịu như đang làm nũng Nhất Sinh “Chỉ có một cô nương thôi, chính là người đi với ngài hôm trước.”

“Vậy cô ấy đâu?”

“Cướp nam nhân bổn tiểu thư đây nhìn trúng, ta sớm đã xử cô ta rồi”

“Đến công chúa hoàng thất mà cô cũng dám động vào sao?” Nhất Sinh nhìn cô ta với cái ánh mắt khinh miệt.

“Công… công chúa” Liễu Giai Nghi quay đầu nhìn Liễu Nguyên Triều với ánh mắt cầu cứu, nhưng động vào hoàng thất, nặng nhất là bị tru di tam tộc.

“Người đâu, đưa Liễu tiểu thư đến đại lao. Ba ngày sau đưa ra xét xử” Hắn nói lạnh lùng, đoạn sau như dâng trào tức giận “Khởi động toàn bộ vệ quân, lục soát toàn Đại Lam, bắt buộc phải đưa được công chúa trở về”

Phía hai tòa thành Trường An và Kinh thành do đội quân của Nhϊế͙p͙ chính vương rà soát. Hai tòa còn lại là do Tích Lịch tướng quân và Thiên Dực vệ. Còn Triệu vương Nhất Sinh kia, dò tìm mọi ngóc ngách tại các hoang sơn, đỉnh núi của Đại Lam.

Đội quân kia dò tìm từ Độc Thiên sơn đến Lạc Hoa sơn mất ba ngày hai đêm, đến đêm ngày thứ ba mới đến được Tàn Âm sơn.

Hắn đi đến gần đỉnh, thấy căn nhà gỗ mà trước An Thục bị bắt đến. Hắn vào xem thì thấy vòng Thủy Ngọc lúc trước An Thục được ban đang rơi ở đó. Hắn đoán chắc An Thục đã từng ở đây, ở cái nơi xơ xác hoang tàn này. Trong lòng hắn bực tức, tự trách vì để nữ nhân mình yêu rơi vào tỉnh cảnh này.

“Mau về báo cho phía bên Nhϊế͙p͙ chính vương, Tích Lịch Tượng Thiên và đội quân Kim Dực vệ, đã tìm thấy dấu tích của công chúa ở Tàn Âm sơn. Còn lại theo ta lục soát toàn bộ nơi này. Bắt buộc phải đưa Lam Thục công chúa về đến hoàng cung an toàn.”

- oO0Oo-

“Người đồng ý nhận con làm đệ tử chứ?” An Thục nhìn Thanh Ca Tử cô cô với ánh mắt kỳ vọng.

“Được rồi! Thục Nhi” Thanh Ca Tử cô cô lại gần An Thục, xoa đầu cô mỉm cười

An Thục chợt nhớ ra, cũng đến lúc mình phải trở về hoàng cung rồi. Không thể để bọn họ cất công tìm mình được. Hơn nữa Triệu vương còn đang trúng độc.

“Sư phụ, đồ nhi bây giờ trở về cung. Sau này sẽ quay lại tìm người”

Do quá vội, An Thục cũng chỉ nói được đến thế. Cô ra ngoài rồi mượn tạm một con bạch mã của Vân Hải sơn trang này lập tức ra khỏi núi

Đây không biết là may mắn hay như thế nào, đi dọc đường lại gặp Nhất Sinh. Hắn ta đang trong khuôn mặt lo lắng. Nhưng nhìn thấy An Thục thì như thể cơ mặt hắn giãn ra

Thục Nhi, thật tốt quá rồi! Ta cuồi cùng cũng tìm được nàng rồi

Hắn lập tức xuống ngựa, lao tới ôm chầm lấy An Thục. Lần đầu tiên trêи má, hai hàng lệ hắn rơi ra

“Nàng đã đi đâu vậy? Nàng muốn ta tìm nàng đến chết hay sao hả?”

“Huynh đừng lo nữa, ta đã về rồi”

An Thục lên xe ngựa mà Nhất Sinh chuẩn bị trước rồi cùng trở về Kỷ Hoa cung. Trêи đường đi, An Thục có kể cho Nhất Sinh về những ngày vừa qua, và cả lần được Thanh Ca Tử cô cô cứu mạng rồi đưa về Vân Hải sơn trang.

“Sau này nhất định ta sẽ báo đáp ân huệ này của sư phụ” An Thục tươi cười rồi chợt nhớ ra kẻ đã hãm hại mình

Trong lòng rất hận, nhưng lại thấy tội nghiệp cô ta. Vì yêu sao? Cô ta lại làm đến chuyện thành ra như thế này

- Mà Liễu Giai Nghi kia sao rồi?

- Ta đã nhốt vào đại lao, ba ngày sau đưa ra xét xử

- Vậy sao?...

- Hôm đó nàng ở cung tĩnh dưỡng, kẻo gặp ả ta lại sốc rồi đổ bệnh

- Ta nghe huynh cả đấy

Về đến Kỷ Hoa cung, đã thấy Thái hậu, Tư Yên, đến cả Hoàng thượng Trấn Lâm cũng đang bên trong đợi tin An Thục trở về

“Thục Nhi, còn làm ta lo quá! Ta sẽ trừng phạt kẻ đã làm con đến nông nỗi này” Thái hậu Tử Sa lại gần rồi ôm lấy cô. Bà ấy mừng đến rớt nước mắt

“Muội về là không sao cả rồi” Tư Yên công chúa cũng đi đến phía An Thục, rồi tặng cho cô ấy một cái ôm ngọt ngào. Suýt chút nữa là cô ấy mất đi người tỷ muội tốt nhất rồi

Đây có lẽ là buổi tụ họp lần thứ hai của An Thục. Nhưng không biết chuỗi ngày sau, sẽ còn đau khổ đến nhường nào.

Ông trời ơi, làm ơn cho những người thân cận của con mãi hạnh phúc thế này!