Tần Lý tìm đến sáu đơn vị nhà thầu: kiến trúc Thịnh Đằng ở thành phố D, kiến trúc Tiệp Lập, kiến trúc Đại Minh Phàm, kiến trúc Hồng Đông ở Bắc Kinh, kiến trúc Tam Gia ở thành phố H và kiến trúc Thành Phố Mới Kiều Thông.
Nhân viên, thiết bị, danh tiếng của sáu đơn vị nhà thầu này đều đảm bảo uy tín chất lượng, rất phù hợp với mục tiêu và điều kiện cho gói thầu trung học Thành Nam. Tần Lý và cố vấn đấu thầu Phí Lăng Tiêu đã cùng nhau bàn bạc, chỉ cần sáu đơn vị nhà thầu này không có sai lầm gì đáng kể thì có thể đảm bảo thông qua tư thẩm.
Mà sáu lão tổng này đối với Tần Lý đều có chút giao tình, chẳng qua là độ nông sâu không giống nhau, vì vậy vấn đề phí bỏ thầu cũng có chút chênh lệch.
Tỷ như Lý Hồng Đông của kiến trúc Hồng Đông và Thịnh Hồng Quân của kiến trúc Thịnh Đằng đều là bạn tốt, bạn lâu năm của Tần Lý, bọn họ không nhận phí bỏ thầu, chỉ nói sau này khi bọn họ có hạng mục cần giúp đỡ thì Trung Cần giúp một tay là được.
Lão tổng của Đại Minh Phàm làm bạn tốt của Lý Hồng Đông, Tần Lý và người này biết nhau thông qua Lý Hồng Đông giới thiệu, người nọ thẳng thắn đề nghị phí bỏ thầu, ước định nếu như trúng thầu là 80 vạn, không trúng thì giảm phân nửa.
Giá cả của Tiệp Lập và Tam Gia cũng không chệnh lệch với Đại Minh Phàm bao nhiêu, chỉ có phí bỏ thầu của Thành Phố Mới Kiều Thông là cao nhất, bất kể Trung Cần có trúng thầu hay không họ cũng chỉ lấy một giá, 200 vạn.
Tần Lý nhìn trúng nhà thầu này mấy năm nay các công trình của họ đều rất tốt, khẽ cắn răng đáp ứng.
Dù đã thương lượng giá cả bỏ thầu nhưng vạn nhất Trung Cần không trúng thầu mà là một trong sáu đơn vị nhà thầu này trúng, Trung Cần dĩ nhiên cũng sẽ yêu cầu một khoản phí của bên trúng thầu. Số tiền kia cũng khó mà nói, bởi vì nhiều rủi ro lại phức tạp, chi phí cũng rất cao, vì vậy Tần Lý hi vọng Trung Cần lần này sẽ thắng lợi.
Xử lý xong các nhà thầu, còn phải xử lý chủ đầu tư và đơn vị kêu gọi đầu tư. Đơn vị kêu gọi đầu tư chỉ là chuyện nhỏ, Tần Lý đặt nhiều tinh lực trong việc giải quyết Kiều Thắng Vinh và Lưu Phúc Dũng.
Sau mấy lần thăm dò, Lưu Phúc Dũng cũng đã nhận của Đồ Bảo Lương 8 vạn tệ, ông ta đồng ý đến lúc bình chọn sẽ đánh giá cao cho Trung Cần và sáu đơn vị nhà thầu kia, còn những đơn vị khác sẽ đánh ngược lại.
Đối với Lưu Phúc Dũng, Tần Lý có chút không an tâm, bởi vì Đồ Bảo Lương thăm dò được từ miệng ông ta rằng cũng có một nhà thầu khác đang liên lạc cùng mình. Có khả năng đó chính là kiến trúc Phú Dương.
Lưu Phúc Dũng lá gan hơi bé, mặc dù có thể mua chuộc nhưng chưa chắc đã có thể dùng được, số tiền cũng không tính là bao nhiêu. Dù Lưu Phúc Dũng có cầm tiền của cả hai bên, Tần Lý cũng không đặt nhiều hi vọng vào ông ta.
Mục tiêu anh cần đánh hạ vẫn là Kiều Thắng Vinh.
Bởi vì mối quan hệ giữa con gái và Tần Miễn, cảm giác của Kiều Thắng Vinh đối với kiến trúc Trung Cần tế nhị, hơn nữa trong cuộc đấu thầu lần này, có lúc buổi tối đi ngủ ông ta thậm chí còn suy nghĩ, cho dù không cầm một phân tiền nào của Tần Miễn ông ta cũng sẽ giúp anh giành được hạng mục lần này.
Nhưng mà, ai có thể đảm bảo sau khi chuyện thành công Tần Miễn sẽ đối đãi với Tề Phi Phi thế nào đây? Một con ngựa truy đuổi một con ngựa, bây giờ nhìn lại, rõ ràng chính là Phi Phi đuổi còn Tần Miễn chạy.
Kiều Thắng Vinh không có ngây thơ như Tề Phi Phi, ông ta luôn hoài nghi Tần Miễn tiếp cận có động cơ, nhất là khi Kiều Thắng Xương gọi điện cho ông ta, có chút bất mãn nói Phi Phi theo đuổi bạn trai.
Khi Kiều Thắng Vinh biết người bạn trai này chính là Tần Miễn, trong lòng ông ta càng thêm bất an.
Dần dần ông ta cảm thấy vẫn nên làm gì đó, cho dù sau này ông ta có nắm được điểm yếu của Tần Miễn thì trong tay Tần Miễn cũng đã nắm được điểm yếu của ông ta. Nhưng nếu hai người cùng đứng trên một chiến tuyến, tương lai Kiều Thắng Vinh sẽ là bố vợ của Tần Miễn, Tần Miễn cũng không thể đối xử quá tệ với Tề Phi Phi.
Sau khi nghĩ như vậy, Kiều Thắng Vinh hạ quyết tâm, ông ta gọi điện hẹn Đồ Bảo Lương ra gặp mặt.
Muốn mua chuộc Kiều Thắng Vinh không chỉ có Trung Cần, mà còn có cả Phú Dương. Có điều Tôn Kiến Quân có chút buồn bực, Vương Vũ Lâm được phái đi tiếp cận Kiều Thắng Vinh mấy lần, nhưng đều bị ông ta lãnh đạm tiễn khách.
Vương Vũ Lâm rất nhanh biết được quan hệ của Tần Miễn và Tề Phi Phi, đối với cục diện hiện tại, anh ta không có chút biện pháp nào vả lại khi liên lạc với cục trưởng cục giáo dục Trương Canh, phát hiện người này mới nhậm chức chưa được hai năm, lúc này không dám có hành động gì.
Trong lòng Vương Vũ Lâm vô cùng phiền não, Phú Dương và Trung Cần cùng nhau tranh đoạt gói thầu lần này, phần thắng của Phú Dương quá nhỏ. Theo lý mà nói, anh là quản lý nghiệp vụ phối hợp với Tôn Kiến Quân trong hạng mục lần này, thành công hay thất bại đều không phải là do anh quyết sách. Nhưng mà, bởi vì mấy năm gần đây có một vài hạng mục vì nóng lòng đạt được dẫn đến sơ sẩy rồi tụt mất, tỷ như một năm trước vì vấn đề phí bỏ thầu của gói thầu quán rượu Ca Li, cuối cùng lại bị Trung Cần cướp mất, sự kiện này khiến cho cấp trên trong công ty bất mãn, chĩa mũi nhọn về phía anh.
Những người đó là cổ đông góp vốn, đi theo Tôn Kiến Quân lập công ty, phấn đấu mười mấy năm lời nói vẫn có chút trọng lượng. Cho dù Tôn Kiến Quân coi trọng Vương Vũ Lâm, nhưng khi công ty quyết sách sai lầm tạo thành tổn thất lớn, muốn trấn an các cổ đông, tất nhiên phải có người gánh vác trách nhiệm.
Đối với hạng mục trung học Thành Nam lần này, Tôn Kiến Quân muốn tranh về thì có không ít các cổ đông lên tiếng phản đối. Rất nhiều người cho rằng Trung Cần cũng nhắm vào hạng mục này, không bằng phối hợp giúp bọn họ giành gói thầu, Tần Lý cũng là một người thấu tình đạt lý, sau này nếu Phú Dương có hạng mục nào lớn, muốn mở miệng nhờ Trung Cần giúp đỡ cũng dễ dàng hơn. Cần gì phải tranh đến ta sống ngươi chết như vậy?
Nhưng Tôn Kiến Quân lại không muốn như vậy, ở thành phố D này, Phú Dương đã bị Trung Cần chèn ép quá lâu rồi, hơn nữa nghĩ đến lão tổng của Trung Cần còn là tên nhóc ngồi xe lăn, trong lòng Tôn Kiến Quân liền nghẹn một cục tức. Kể từ khi thành lập công ty, ông ta luôn tâm niệm phải trở thành công ty xây dựng đứng đầu thành phố D, gói thầu lần này chính là bước đi tốt nhất.
Tôn Kiến Quân là cổ đông lớn nhất, ông ta quyết đánh đến cùng đi tìm tám đơn vị ghi danh đấu thầu, ông ta không cần nhiều lời, trước tiên bỏ ra số tiền ba bốn trăm vạn để làm phí bỏ thầu, hơn nữa vì mua chuộc chủ đầu tư là bộ phận kêu gọi đầu tư, số tiền đã lên đến năm trăm vạn tệ.
Năm trăm vạn tệ, không nhiều lắm, nhưng cũng không phải ít. Nếu như không trúng thầu, tổn thất cũng không gọi là quá lớn, nhưng mà nhất định sẽ bị các cổ đông khác chỉ trích. Vì vậy, ông ta cần một người đến lúc đó thay ông ta đứng ra “lãnh đạn”
Người này, dĩ nhiên chính là người luôn luôn ủng hộ ông ta cướp lại gói thầu này, hơn nữa còn luôn là người ra mặt giải quyết ——- Vương Vũ Lâm.
*********
Đầu tháng chín, cuối hè đầu thu, đây luôn là khoảng thời gian khí trời thoải mái nhất năm, Tần Lý cùng Hà Đường đi chụp hình cưới.
Hà Đường mang theo áo cưới mà Diệp Tư Viễn thiết kế riêng cho cô, cùng Tần Lý đến một bờ hồ nằm ở ngoại ô thành phố.
Nơi đó có một phòng chụp ảnh rất lớn, quả nhiên được mệnh danh là phòng chụp hình cưới lớn nhất thành phố D.
Mọi thứ đều do Tần Lý một tay lo liệu, Hà Đường hết sức háo hức, dù sao đối với một cô gái mà nói, mặc áo cưới và cùng người yêu chụp hình đây chính là một chuyện hết sức tốt đẹp.
Hơn nữa, trải qua hơn nửa năm chung sống, Hà Đường cảm thấy mình và Tần Lý rất tâm đầu ý hợp, cho dù không giống như cuộc sống của những đôi vợ chồng bình thường khác, nhưng từ lâu cô trong lòng cô đã quyết định muốn cùng Tần Lý làm bạn cả đời.
Nhưng là, đến tột cùng là có yêu hay không yêu? Bản thân Hà Đường cũng không trả lời được.
Cô còn nhớ rõ tâm tình của mình lúc thầm yêu Vương Vũ Lâm, cô gái nhỏ ôm ấp tình cảm sẽ vì một câu nói, một vẻ mặt hay một động tác của anh thôi cũng đủ khiến tim cô rung động.
Vốn dĩ hồi đầu năm khi đồng ý hẹn hò cùng Tần Lý, Hà Đường quả thật đã muốn buông bỏ tình cảm dành cho Vương Vũ Lâm, dũng cảm tiếp nhận Tần Lý, cùng anh yêu đương nồng nhiệt. Khi ở cùng Tần Lý, Hà Đường luôn cảm thấy vui vẻ, cô cũng không vì thân thể anh tàn tật mà có quá nhiều băn khoăn.
Nếu như lúc ấy, bọn họ vẫn giữ mối quan hệ hẹn hò, từ từ tiến vào cuộc sống của đối phương, dần hiểu rõ được hỉ nộ ái ố của nhau, Hà Đường ti tưởng, cô chắc chắn sẽ yêu Tần Lý.
Bởi vì, thời điểm anh hôn cô, tim của cô đập rất mau rất nhanh, đầu óc cũng rối loạn.
Ngô Tuệ Nghiêu từng nói, đây chính là cảm giác.
Rõ ràng, cô đối với anh là có cảm giác.
Nhưng mà, bọn họ đã không giữ được mối quan hệ hẹn hò, bởi vì nguyên nhân bên ngoài đã nhanh chóng đẩy cả hai đến hôn nhân, còn chưa kịp suy nghĩ Hà Đường đã hoảng sợ đem thân mình trao cho anh.
Sau khi sống chung, trải qua nhiều lần sóng gió triều tịch, Hà Đường càng ngày càng hiểu rõ người đàn ông này. Cởi mở hào phóng, hài hước thích cười, chẳng qua chỉ là những thứ ngụy tạo bên ngoài, thậm chí đừng nhìn thân thể anh tàn tật mà xem thường, tâm Tần Lý, sâu không lường được, không phải chí thân, không thể thành.
Hà Đường đang từng bước đi vào lòng anh, cô và anh càng ngày càng thân cận, càng ngày càng quen thuộc, chung sống với nhau càng ngày càng thoải mái, dung hợp, không cố kỵ gì. Nhưng đây đến tột cùng có phải là tình yêu? Hay chỉ bởi vì hôn nhân, bởi vì trách nhiệm, bởi vì biết ơn mà trực tiếp từ hữu tình, từ hảo cảm chuyển thành tình thân?
Hà Đường thật sự không xác định được.
Bởi vì vấn đề sức khỏe của Tần Lý, bọn họ chỉ chụp hình cưới trong nửa ngày, ngoại trừ áo cưới do Hà Đường mang theo, Tần Lý còn chuẩn bị cho Hà Đường hai bộ lễ phục được đặt may riêng. Một là chiếc váy đuôi cá màu trắng ngà, chất vải trơn nhẹ mềm mại, được cắt may vừa người mặc lên cực kì quyến rũ.
Một bộ khác là chiếc sườn xám màu xanh ngọc, không tay, dài chấm đất, xẻ tà cao, bên trên có thêu hoa văn tinh tế.Hà Đường mặc lên người vô cùng đẹp, cô búi tóc cao, làn da trắng như tuyết, đôi mắt lương thiện sáng trong, vóc người nhanh nhẹn thướt tha, sau khi thấy cô, Tần Lý mím môi cười, đưa tay ra.
Hà Đường ngượng ngùng nắm lấy tay anh, Tần Lý để cô ngồi xuống ghế sofa trước mặt, anh nhận lấy một hộp trang sức từ tay Quan Kính, dùng một tay mở ra, bên trong là chiếc trâm cài tóc bằng phỉ thúy xanh biếc, hoa trâm tinh tế trang nhã, Hà Đường nhìn kĩ, đó là ba đóa hoa hải đường tinh xảo.
Tần Lý bảo cô nghiêng đầu, anh giơ tay đem trâm Hải Đường cài vào búi tóc của Hà Đường, sau khi hạ tay, ngón tay khẽ lướt qua vành tai cô.
Âm thanh chậm rãi trong vắt của anh vang lên bên tai cô: “Ðông phong diểu diểu phiếm sùng quang, Hương vụ không mông nguyệt chuyển lang. Chỉ khủng dạ thâm hoa thuỵ khứ, Cố thiêu cao chúc chiếu hồng trang.(*)”
(*) dịch: Hây hẩy hơi đông, xuân sáng trong, Hàng hiên trăng rọi, móc sương lồng. Trời khuya, chỉ sợ hoa buồn ngủ, Đốt nến soi cao rạng vẻ hồng.
Nguồn: Tống thi tứ tuyệt, NXB Thế giới, 2010
Hà Đường nghiêng đầu nhìn lại anh, gò má hai bên ửng hồng, trong mắt lộ ra một tia nghi vấn.
Tần Lý cười nham nhở, nói: “Là bài《 Hải Đường 》của Tô Thức, hôm qua anh lên bách khoa toàn thư, tìm cả một đêm đó.”
Thời điểm chụp hình, Tần Lý không có ngồi xe lăn. Anh mặc một thân âu phục màu đen, cổ áo kết nơ màu đen, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa đơn phong cách châu âu.
Cho dù là đang ngồi, Tần Lý vẫn anh tuấn bức người như thường, mái tóc đen óng được chải chuốt rất đẹp mắt, gương mặt trắng nõn thon gầy, sống mũi cao ngất, mày rậm giãn ra, một đôi mắt trong veo như nước, đáy mắt đều là vui vẻ.
Hà Đường đứng bên cạnh anh, nụ cười điềm tĩnh thánh thiện, hai tay khoát lên vai anh, Tần Lý và cô cùng nhìn về phía ống kính, lưu lại từng khoảnh khắc hạnh phúc của cuộc đời mình.
Muốn chuẩn bị một lễ cưới long trọng lại ấm áp không phải chuyện dễ dàng, thật may là Hà Đường không có yêu cầu gì, vì vậy Tần Lý gọi điện cho Diệp Huệ Cầm, để Diệp Huệ Cầm toàn quyền quyết định, bao gồm thiệp mời, bánh kẹo cưới, khách mời, bàn tiệc và các loại chuyện phức tạp khác.
Giữa tháng chín, thiệp mời hôn lễ được in xong, trên thiệp mời là hình cưới của Tần Lý và Hà Đường.
**********
Sau khi đem văn kiện dự thầu nộp cho bộ phận tư thẩm, liền bắt đầu đợi kết quả trong vòng một tuần.
Gần tới cuối tháng 9, trên trang web xây dựng của thành phố D đăng tải danh sách các đơn vị lọt qua vòng tư thẩm, tổng cộng có mười ba đơn vị. Trung Cần và sáu đơn vị cùng anh toàn bộ đều qua, Phú Dương cũng qua cửa, có điều, tám công ty mà Tôn Kiến Quân tìm đến hiện tại chỉ còn bốn.
Mặt khác còn có một đơn vị là công ty xây dựng Thắng Thái cũng qua cửa, đơn vị này không thuộc Trung Cần cũng không thuộc Phú Dương.
Vương Vũ Lâm sau khi thấy kết quả thì ngồi trong phòng làm việc một hồi lâu, đợi đến khi đầu óc thanh tĩnh trở lại mới đến phòng của Tôn Kiến Quân hồi báo. Thế cục này đối với Phú Dương mà nói quả thật là xuất sư bất lợi, anh căn bản điều biết những công ty kia đều là bạn của Tần Lý, năm nhà đánh với bảy nhà, so về số lượng Phú Dương đã yếu thế đã vậy công ty xây dựng Thắng Thái vẫn là một ẩn số, tình hình trước mắt lại càng ảm đạm hơn.
Thật ra Tôn Kiến Quân cũng tình hình trước mắt bất lợi cho Phú Dương, cục giáo cục và bộ phận tư thẩm dường như đã điều động nội bộ tiếp tay cho Trung Cần trúng thầu.
Vốn dĩ ngay từ đầu ông ta đã tiên đoán được thất bại, liền trở nên hiển nhiên. Lần này cho dù thất bại cũng không sao, cùng lắm thì lần sau lại đấu thầu tiếp, hạng mục công trình vẫn còn rất nhiều ngoài kia, làm đến nơi đến chốn thì sẽ mang lại kết quả tốt.
Nhưng mà đối với Vương Vũ Lâm thì thực tế lại trở nên có chút bất lợi, thậm chí là tàn khốc.
***********
Một ngày cuối tháng chín, trong giờ làm việc. Gần đến trưa, Hà Đường vô tình nhận được điện thoại của Vương Vũ Lâm.
“Vương sư huynh?”
“Ừm,” Dường như Vương Vũ Lâm đang ở bên ngoài, anh hỏi, “Tiểu hòa thượng, có rảnh không chúng ta cùng ăn trưa?”
“…..” Tâm Hà Đường vừa động, ánh mắt liếc về lịch để bàn, bừng tỉnh đại ngộ, “Sư huynh, hôm nay là sinh nhật của anh! Sinh nhật vui vẻ!”
Vốn dĩ buổi trưa Hà Đường muốn cùng Tần Lý ăn cơm, sau khi ăn xong còn muốn cùng anh nghỉ trưa. Hiện tại, Hà Đường cảm thấy Vương Vũ Lâm không chỉ đơn giản muốn mời cô ăn bữa cơm, nhất định anh còn có chuyện quan trọng tìm cô. Suy nghĩ một lát, cô đồng ý: “Được, anh cho em biết thời gian và địa điểm, em sẽ tới.”
Lúc nghĩ trưa, Hà Đường vội vã gọi điện cho Tần Lý. Cô nói cho anh biết mình muốn cùng Vương Vũ Lâm ăn bữa cơm, bởi vì Vương Vũ Lâm có chuyện muốn tìm cô, nhưng cô không nói hôm nay là sinh nhật Vương Vũ Lâm.
Tần Lý nói: “Được, em cần xe không?”
“Không cần.” Hà Đường cười nói, “Em đi rồi sẽ về nhanh.”
Hà Đường ra khỏi Cẩm Hoành Quốc Tế thì thuê xe đến khu mua sắm gần đó, nhất thời không biết nên mua gì làm quà sinh nhật nên chọn đại một chiếc dây thắt lưng.
Cô đến chỗ hẹn, là mộ nhà hàng Quảng Đông, Hà Đường đi vào đại sảnh, nhìn thấy Vương Vũ Lâm ngồi trên ghế cạnh cửa sổ. Tay anh chống cằm, vẻ mặt bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe được tiếng bước chân của Hà Đường liền quay đầu lại.
Cách mấy tháng không gặp, Hà Đường phát hiện anh vẫn tiều tụy như vậy, mặc dù mái tóc vuốt sáp, áo sơ mi, quần tây, cà vạt vẫn phẳng phiu, nhẹ nhàng khoan khoái như thường như lại không thể che giấu được quầng thâm mắt phía sau tròng kính.
Nhìn thấy Hà Đường, Vương Vũ Lâm khẽ mỉm cười, nói: “Em đến rồi.”
“Ừm.” Hà Đường xuống ghế, đem dây thắt lưng được gói cẩn thận đặt trước mặt anh, “Sư huynh, sinh nhật vui vẻ.”
“Em còn mua quà cáp làm gì? Anh chỉ muốn mời em ăn bữa cơm.” Vẻ mặt Vương Vũ Lâm có chút lúng túng, nhận lấy món quà nói, “Cám ơn.”
Vương Vũ Lâm gọi vài món thức ăn, cùng Hà Đường hàn huyên mấy câu, đột nhiên hỏi: “Tiểu hòa thượng, em còn nhớ hồi năm ngoái không?”
“?” Hà Đường nhìn anh, đột nhiên nhớ tới sinh nhật hồi năm ngoái của Vương Vũ Lâm, hai người cũng cùng nhau ăn cơm trưa. Ngày đó sau khi ăn xong, cô còn ngượng ngùng đi đến tiệm bánh bên cạnh mua cho anh một cái bánh nhỏ hình tam giác.
Rõ ràng chỉ mới một năm, lại giống như đã rất lâu rồi, nghĩ đến khi đó mình còn thầm yêu Vương Vũ Lâm, trong lòng Hà Đường có chút buồn buồn, gật đầu nói: “Nhớ.”
“Một năm, anh vẫn dậm chân tại chỗ, nhưng em thì lại có thay đổi lớn như vậy.” Vương Vũ Lâm thở dài một hơi, đốt một điếu thuốc, “Có rất nhiều chuyện, cho dù có anh thật sự không thể ngờ được.”
Hà Đường cau mày, “Em làm gì có thay đổi.”
Vương Vũ Lâm cười một tiếng, nói: “Không thay đổi không thay đổi, tiểu hòa thượng vẫn là tiểu hòa thượng.”
Ngày này năm ngoái, Hà Đường mặc bộ đồ mộc mạc ở trong phòng làm việc ăn cơm còn thừa ngày hôm qua, bị Vương Vũ Lâm phát hiện anh liền đưa cô ra ngoài ăn trưa. Khi đó cô vẫn còn để tóc mái ngang trán, tóc dài xõa trên vai, ánh mắt trong veo ngượng ngùng hệt như động vật nhỏ.
Ngày này năm nay, Hà Đường mặc một thân quần áo đắt tiền, trang nhã ngồi trước mặt Vương Vũ Lâm. Tóc cô được cắt tỉa rất chuyên nghiệp, trên người còn dùng nước hoa, đeo đồ trang sức trang nhã, túi xách không dưới hàng vạn, giày da dưới chân tuy không phải cao gót nhưng không tầm thường cũng không hề rẻ chút nào.
Thậm chí cô còn mua quà tặng cho anh ——- Vương Vũ Lâm liếc mắt nhìn nhãn hiệu của dây thắt lưng kia, không dưới năm ngàn tệ.
Có một số việc anh luôn biết nhưng vẫn giả vờ như không biết. Bởi vì anh biết rõ bản thân mình muốn cái gì.
Có mấy lời, vốn dĩ đã nháp thử mấy lần trong bụng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Anh không biết bây giờ địa vị của mình trong lòng Hà Đường là như thế nào, không biết nếu anh nói với cô yêu cầu quá đáng, liệu cô có thể đáp ứng giúp một tay hay không.
Vương Vũ Lâm biết bản thân cùng đường rồi, cho nên mới như vậy xuất hiện trước mặt Hà Đường.
Hà Đường đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cô lấy trong túi xách ra một tấm thiệp mời đưa cho Vương Vũ Lâm: “Sư huynh, là ngày 18 tháng 10, hi vọng anh sẽ đến.”
“Chúc mừng, anh nhất định đến.” Vương Vũ Lâm nhận lấy thiệp mời, mở ra, bên trong là hình chụp của Tần Lý và Hà Đường, nói: “Chụp thật tốt, em rất đẹp.”
Hà Đường cười hì hì không ngừng, ngượng ngùng nói: “Không có, mặt em thật to, không được đẹp như Tần Lý.”
“Không thấy to, rất tròn trịa đáng yêu.” Vương Vũ Lâm cúi đầu nhìn hình, “Tần Lý quả thật rất đẹp trai, có điều chân lại không tốt, thật đáng tiếc.”
Hà Đường ngẩn ra, nói: “Thật ra thì anh ấy ra thoải mái vui vẻ, một chút cũng không bi quan.”
Nghe cô nói như vậy, Vương Vũ Lâm cười cười, không nói thêm gì nữa.
Người phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, hai người lặng lẽ ăn cơm, Hà Đường vẫn ngây thơ hỏi, “Sư huynh, anh tìm em có chuyện gì sao?”
Vương Vũ Lâm đột nhiên cười lên, nói: “Không có gì, sinh nhật sư huynh, mời em ăn một bữa thôi.”
“…..” Hà Đường cảm thấy Vương Vũ Lâm có chút kì quái, hỏi: “Gần đây sức khỏe của dì thế nào rồi?”
“Không tốt.” Vương Vũ Lâm lắc đầu một cái, ánh mắt ảm đạm đi rất nhiều, “Tiểu hòa thượng, anh không giấu em, mẹ anh….bị ung thư.”
Hà Đường cả kinh nói: “Cái gì?”
“Là ung thư cổ tử cung.” Vương Vũ Lâm thở dài, ” Rất khó trị. Bất quá anh nhất định sẽ không từ bỏ, cho dù có bán nhà bán sẽ, anh cũng sẽ chữa bệnh cho mẹ.”
Hà Đường vội vàng nói: “Sư huynh, anh…anh gặp khó khăn về tiền bạc sao? Có cần em giúp anh một tay không?”
Vương Vũ Lâm khốn đốn nhìn cô, đột nhiên cảm thấy một màn này rất quen mắt, chẳng qua là đối tượng đã chuyển đổi.
Tôn nghiêm của anh khiến anh cười đến lạnh nhạt, lắc đầu nói: “Không cần, cám ơn. Anh chỉ thuận miệng nói như thế, vẫn chưa đến độ hỏng bét như em nghĩ đâu.”
Lúc này điện thoại của Hà Đường đổ chuông, cô vừa nghe máy trong nháy mắt sắc mặt liền đổi.