Hạ Thuỷ Thanh Khê

Chương 1



1.

Ta chết ở trên giường của tên đồ tể.

Ta là bị hắn hành hạ đến chết.

Trước khi chết ta gặp đại ca Bùi Lập, ta tưởng đâu hắn đến cứu ta.

Không ngờ rằng hắn cầm đến một cái roi, ngâm nước muối rồi đưa cho tên đồ tể để cho hắn tiếp tục hành hạ ta.

"Đại ca... Vì sao ngươi..."

Hai mắt ta mở to không dám tin nhìn hắn.

Bùi lập nhìn bộ dáng chật vật của ta khẽ cười một tiếng, trong đôi mắt hắn tràn ngập thù hận: "Nghiệp mà ngươi đã tạo nhất định phải trả lại."

Ta không hiểu lời này của Bùi Lập có nghĩa là gì, Bùi Lập lại nói tiếp: "Ngươi xem thường Phiêu Phiêu, châm chọc nàng chỉ xứng đang làm thiếp thất, ngươi bây giờ so với nàng thì cao quý chỗ nào?"

"Phiêu Phiêu?" Ta cố nhịn đau đớn tìm kiếm cái tên này trong đầu: "Dương Phiêu Phiêu?"

Bùi Lập nghe cái tên này tức giận xông lên đầu, giơ lên thanh bội kiếm chém đứt tay phải của ta.

"Nếu không phải ngươi nói câu nói kia thì Phiêu Phiêu sao có thể nhảy hồ tự vẫn!" Bùi Lập chém chánh tay phải của ta cũng vẫn chưa hết giận, động tác lưu loát cắt tai của ta.

"Thiên đao vạn quả cũng khó hóa giải được nỗi hận thù của ta đối với ngươi."

Bùi Lập giơ kiếm lên chỉ vào mắt ta.

Cảm giác đau đớn trên thân thể của ta giờ gần như đã bị tê liệt, chết đối với ta bây giờ chính là một loại giải thoát.

"Bị nam nhân dơ bẩn nhất làm nhục là loại cảm giác như thế nào? Bùi Khê, ngươi bây giờ so với Phiêu Phiêu còn bẩn hơn gấp trăm lần, nghìn lần."

Nghe Bùi Lập nói như vậy ta mới phản ứng được thì ra lúc trước ta bị đám du côn đó bắt đi đều do một tay Bùi Lập sắp xếp.

Ta nhắm mắt lại không muốn nhìn Bùi Lập, nhìn loại súc sinh này nhiều một chút ta đều cảm thấy buồn nôn.

"Bùi Lập, nếu có kiếp sau ta nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi."

2

"Hoang đường, Bùi gia ta tại sao lại sinh ra cái đứa không biết xấu hổ là ngươi?"

Vừa mở mắt ra ta phát hiện mình đã quay về ba năm trước.

Bùi Lập eo thẳng tắp quỳ gối trong từ đường, sau lưng hắn là một vị cô nương xinh đẹp.

"Phụ thân, ta với Phiêu Phiêu là thật lòng yêu nhau."

Bùi Lập hoàn toàn không để ý đến mặt mũi của Bùi gia, khăng khăng muốn lấy Phiêu Phiêu làm chính thê.

Ở kiếp trước, ta nhìn phụ thân tức giận đến sắp ngất còn mẫu thân thì đã khóc ngất lên ngất xuống, không đành lòng nên mới mở miệng khuyên nhủ Bùi Lập, thật không ngờ hắn không những không hiểu ra lại còn ghi hận ta.

Hiện tại ta không mở miệng nói chuyện, đem ký ức trong đầu sắp xếp lại rõ ràng.

"Phụ thân, người không thể nhìn vào quá khứ của Phiêu Phiêu liền xem thường nàng, nàng dựa vào chính bản thân mình để kiếm tiền đấy đều là những đồng tiền trong sạch mà."

Đừng nói đến phụ thân, đến ta nghe xong hắn nói còn bị tức giận đến muốn cười, óc của hắn là óc heo à? Bùi gia tương lai giao cho loại người này, không phải chính là muốn cho Bùi gia lụi bại hay sao?

Phụ thân tức giận đến mức tát vào mặt Bùi Lập một cái, Bùi lập quyết tâm chống đối đến cùng, hắn không tránh cho nên đã chị nguyên một cái tát này.

Bầu không khí cũng đã kém đến mức như thế này, ta cũng nên mở miệng.

"Phụ Thân, đại ca cũng đã quỳ lâu như vậy, nghĩ đến cũng thật lòng thích vị Dương cô nương này, nếu không phụ thân cùng mẫu thân hãy thành toàn cho hai người bọn họ đi, chỉ là..."

Bùi Lập nghe ta nói giúp cho hắn, khuôn mặt liền thể hiện ra biểu cảm lấy lòng, nhưng lại nghe được lời ta nói định chuyển ý, khuôn mặt tươi cười của hắn liền cứng lại.

Vì sao lúc trước ta không phát hiện ra tốc độ biến đổi sắc mặt của Bùi Lập so với lật sách còn nhanh?

"Hiện tại đang là tháng bảy âm lịch, không phù hợp để xử lý hôn sự, qua tháng bảy cũng đã cuối năm, cuối năm trong phủ việc lặt vặt rất nhiều, cho nên hôn sự của đại ca cùng Dương cô nương liền để sang năm đầu xuân có được không?

Phụ thân nghe ta nói như vậy, nhíu mày nhìn ta, sau đó thở dài, không nói câu nào đi ra khỏi từ đường.

Xem ra phụ thân hiểu ý cả ta, với tính tình Bùi Lập chuyện này nếu không ra một kết quả nhất định sẽ không chịu bỏ qua, cùng với để sự việc càng lớn thì trước mắt lấy lui làm tiến.

Bùi Lập thấy phụ thân không nói gì, coi như phụ thân đã chịu đồng ý, vui vẻ đứng lên ôm lấy Dương Phiêu Phiêu.

Ta không muốn để cảnh tượng này làm bẩn mắt cho nên quay người đi về sân nhỏ của mình.

Ta đi được nửa đường thấy quản gia truyền lời bảo ta đến thư phòng.

Đi vào thư phòng, phụ thân đang ngồi ở bên trong nhắm mắt đốt hương, thấy ta tiến đến, phụ thân mở mắt ra, nhưng cũng không nhìn ta, ngữ khí bình thản nói: "Quỳ xuống."

Ta nghe ra trong giọng nói của phụ thân cũng không có tức giận, giờ phút này phạt ta quỳ xuống, cũng chỉ là vì vừa rồi ta thay ông ấy làm chủ, cũng chỉ là vấn đề mặt mũi mà thôi.

Ta không kiêu ngạo không sợ hãi quỳ xuống, cũng không thẳng eo như đại ca mà khẽ cúi đầu hành lễ: "Nữ nhi có lỗi, mời phụ thân trách phạt."

"Đã làm sai ở chỗ nào?"

"Nữ nhi không nên tự tiện thay phụ thân làm chủ."

Phụ thân nghe ta nói như vậy, sắc mặt căng cứng rốt cục trầm tĩnh lại, cười khẽ hai tiếng, đưa tay ra hiệu cho ta đứng dậy.

"Hắn vĩnh viễn là đại ca ngươi, Bùi gia tương lai chỉ có thể giao cho hắn."

3

Từ thứ phòng đi ra, ta đi thẳng về sân nhỏ của mình.

Nha hoàn Liên Tâm vẫn đứng chờ ta ngoài viện, thấy ta trở về liền vội vàng chạy đến bên cạnh ta.

"Đại tiểu thư, vì sao hôm nay người lại nói thay cho đại thiếu gia, bây giờ phu nhân đang tức giận ở trong phòng chờ người về."

Ta đi theo Liên Tâm vào phòng, vừa mới bước đến cửa đã có một chén trà xoẹt qua tai.

Ta nhìn chén trà rơi trên mặt đất vỡ tan tành, không nói gì, tiếp tục đi vào bên trong, đứng ở trước mặt mẫu thân.

"Bùi Khê, ngươi cũng thật là to gan, cũng dám tự ý làm chủ để đại ca ngươi cưới một nữ tử thân phận ti tiện về làm vợ!"

Đối mặt với lửa giận của mẫu thân ta đã quá quen thuộc. Từ nhỏ đến lớn đều là như thế, bà không nỡ nổi giận với Bùi Lập, cho nên đem toàn bộ lửa giận trút lên đầu ta.

"Đại ca đã quỳ hai canh giờ, con là đau lòng cho huynh ấy, sợ thân thể huynh ấy không chịu nổi!" Nói đến đây ta lén lút cấu mình một cái, nước mắt trong nháy mắt dâng lên, ánh mắt hồng hồng hàm chứa nước mắt nhìn mẫu thân nói tiếp: "Nếu đại ca có chuyện gì không may xảy ra, tương lai của Bùi gia không phải liền coi như hủy hay sao!"

Có lẽ ta diễn xuất tốt lắm, cũng có thể do mẫu thân cũng không muốn Bùi Lập bị chút uất ức nào cho nên nghe ta nói như thế, cũng bớt tức giận đi đôi chút, cũng liền quan tâm đ ến lỗ tai bị thương của ta.

"Ai da~, con xem, lớn rồi mà không cẩn thận chút nào, lỗ tai đều chảy máu. Cho dù là quan tâm đ ến đại ca con thì cũng không thể làm như vậy. Đại ca của con sau này là muốn kế thừa gia nghiệp từ phụ thân con, có muốn cưới chính thê cũng phải cưới tiểu thư nhà thế gia, chứ không phải cưới cái loại nhữ nhân không đứng đắn này."

Ta sờ lên lỗ tai, lòng bàn tay cảm nhận được một trận ấm áp, Liên Tâm cầm khăn thay ta cầm máu.

"Vị Dương cô nương này nếu như để đại ca nuôi dưỡng bên ngoài chắc chắn sẽ bị người ta lên án, nhưng nếu để cho nàng ta tiến vào Bùi phủ, nhất cử nhất động của nàng không phải cần phải dựa vào ý của mẫu thân hay sao?"

Mẫu thân nghĩ lời ta nói, cảm thấy có lý, cũng hết giận, nhìn cũng không nhìn ta một chút mang theo nha hoàn rời đi.

"Đại tiểu thư, ngài cố nhịn một chút, nô tỳ bôi thuốc cho người."

Chỉ một chút xíu đau đớn này đem so với những đau đớn, khuất phục của kiếp trước căn bản không tính là gì.

"Aizzz, đại tiểu thư, người nhẽ ra không nên trộn lẫn vào việc này, người nhìn xem vết cắt này sâu như thế, cũng còn may là không bị thương ở mặt." Liên Tâm cùng lớn lên từ nhỏ với ta, nàng cũng biết mẫu thân ta thiên vị cho Bùi Lập đến mức như thế nào, cho nên mới sẽ nhịn không được càu nhàu."

"Yên tâm ta tự có chừng mực." Ta nhìn Liên Tâm, nhớ tới kiếp trước ta cùng Liên Tâm muốn đi ra chùa miếu ngoài thành dâng hương cầu phúc, nửa đường gặp phải đám du con do Bùi Lập sắp xếp, Liên Tâm vì muốn bảo vệ cho ta chạy trốn đã chạy ra ngăn cản đám người đó, cuối cùng bị đám du côn đó chém chết.

Tại cả cái Bùi phủ to lớn này, người thật tâm đối xử tốt với ta cũng chỉ có Liên Tâm. Sống lại đời này ta nhất định sẽ không để tai nạn đó xảy ra lần nữa. đây là vì Liên Tâm mà cũng là vì chính mình.

Ta rất rõ ràng, coi như ta hôm nay không mở miệng, cuối cùng phụ thân cùng mẫu thân cũng sẽ thỏa hiệp, chẳng bằng từ ta nói ra, vừa có thể để phụ thân nhìn ta với ánh mắt khác, dù sao sâu trong tư tưởng của phụ thân ta vẫn luôn giữ quan điểm trọng nam khinh nữ. Mà ta nói như thế cũng vừa để Bùi Lập buông lỏng cảnh giác, con người càng ở lúc thả lỏng thoải mái lại càng dễ phạm sai lầm.

Bùi Lập phạm sai lầm thì ta mới có cơ hội.

Chỉ là ta chưa từng nghĩ cơ hội mà ta đang chờ này lại có thể nhanh đưa tới cửa như thế.