Hà Tì

Chương 2: 2




Sau khi khóc nháo cũng không lay chuyển được Thẩm Minh Quyết, Thẩm Ngọc Hà mang vẻ mặt giận dữ mà về phòng.

Đám nô tì nhìn nhau muốn theo sau y nhưng bị thiếu niên giận cá chém thớt mà đuổi đi hết, chỉ chừa lại một gã thị vệ cao lớn không gần không xa mà đi theo Thẩm Ngọc Hà.
Đi ngang qua thư phòng của phụ thân, y liền bắt gặp Thẩm Minh Thành ôm một chồng sách từ bên trong bước ra.

Thẩm Ngọc Hà nhịn không được mà trừng mắt với người thanh niên, sâu trong con ngươi lộ rõ vẻ chán ghét đến cùng cực.
"Đừng làm phiền phụ thân.

Hôm nay trên triều có chuyện không vui, nên để người nghỉ ngơi." Thẩm Minh Thành bày ra dáng vẻ ôn hoà mà khuyên nhủ thiếu niên nhưng đáp lại hắn chỉ là một bộ dạng khó chịu đến nỗi hai mày nhỏ nhăn dúm dó.
"Phụ thân có mệt mỏi hay không thì cần ngươi nói à? Đồ tu hút chiếm tổ!"
Lời thiếu niên vừa nói ra khiến biểu cảm của Thẩm đại thiếu gia có chút cứng đờ.

Thiếu niên cũng không buồn quan tâm đến cảm nhận của huynh trưởng, y phẫn nộ đẩy mạnh hắn một cái, bỏ lại một câu "Cút đi!" rồi đi mất.
Thẩm Minh Thành nhìn theo thiếu niên, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ tối tăm.

Nhưng rồi trong nháy mắt, người thanh niên lại quay về dáng vẻ ôn hoà như mọi khi.
Thẩm Ngọc Hà trở lại phòng ngủ, y hậm hực mà đá thật mạnh vào ghế.

Không để cảm giác đau kịp truyền đến, thiếu niên đã chuyển hướng sang chiếc bàn gỗ.

May mắn, thị vệ phía sau thiếu niên đã nhanh chóng cản y lại nếu không Thẩm Ngọc Hà thật sự phải dành ba ngày nghỉ phép để nằm trên giường dưỡng thương.
"Hắn cố ý!" Thẩm Ngọc Hà nghiến răng mà tố cáo với người phía sau mình.

"Chắc chắn là hắn cố ý muốn chọc điên ta.

Hắn ghen tị mối quan hệ giữa ta và phụ thân nên mới nói như vậy."
"Ngươi nhìn ta làm gì? Mắng hắn đi! Mắng chết hắn đi!"
Thiếu niên không vui mà trừng mắt với người hầu của mình.

Gã người hầu chỉ gật đầu một cái nhưng cũng không mở miệng.

Thiếu niên khó chịu mà mắng chửi một hồi cuối cùng lại ỉu xìu vùi mặt vào trong chăn.

Thị vệ rũ mắt muốn nhắc nhở chủ nhân nhỏ của mình cẩn thận không khó thở thì một giọng nói rầu rĩ chợt vang lên:
"Nhưng nếu đó là sự thật thì sao? Nếu như phụ thân dần chú ý đến hắn thì ta phải làm sao đây hả, Dạ Hiên?"
"Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu thưa ngài."
Không biết từ bao giờ gã thị vệ đã bước đến gần giường của thiếu niên.

Giọng nói của hắn bởi vì lâu ngày không giao tiếp mà có chút thô ráp, gã thị vệ cũng ý thức được điều này mà cố gắng nói ít nhất có thể để tránh chủ nhân nhà mình khó chịu.
"Ngài là độc nhất vô nhị.

Mối quan hệ giữa ngài và vương gia cũng như vậy.

Hắn là người ngoài.

Hắn mãi mãi không bằng ngài."
Mọi người đều cho rằng vương gia sủng con nuôi mà ngó lơ con trai mình nhưng ai biết rằng Thẩm Minh Thành mới chính là tu hú chiếm tổ mà trưởng tử thật sự là Thẩm Ngọc Hà.
Thẩm Minh Quyết chỉ có duy nhất một người con trai là Thẩm Ngọc Hà.

Tuy nhiên bởi vì di nguyện của cố phu nhân mà Thẩm Ngọc Hà trở thành con trai nuôi mà Thẩm Minh Thành từ một dòng phụ của Thẩm gia bỗng hoá thành Thẩm đại thiếu gia.

Câu chuyện nực cười như vậy lại cố tình xảy ra mà từ đầu đến cuối Thẩm Ngọc Hà vẫn luôn đóng vai ác trong thoại bản đó.
*****
Bởi vì mẫu thân qua đời ngay sau khi sinh mình, Thẩm Ngọc Hà chưa bao giờ thực sự nhìn thấy nàng.

Những gì y biết chỉ là qua lời kể của bà vú nuôi.

Theo như vú nuôi miêu tả, Thẩm vương phi rất đẹp.

Nàng là con gái của Vương tộc nằm ở đất nước Đông Phong.
Nói đến Đông Phong thì vú nuôi cũng chẳng biết nhiều về nó.


Chỉ biết rằng đất nước này rất rộng, đây là nơi tập hợp rát nhiều bộ lạc thần bí thích pha chế độc dược và nuôi những động vật kỳ quái.

Nhưng đổi lại nữ nhân ở Đông Phong rất đẹp, các nàng không lấy nhu mì, yểu điệu làm tiêu chuẩn mà lấy sự ma mị, hào nhoáng khoác lên da thịt mình.

Nghe đến đây Thẩm Ngọc Hà bất giác nghĩ đến vị quý phi đang được hoàng đế Bắc Lạc sủng ái gần đây.

Nghe nói nàng cũng đến từ Đông Phong, dù được hoàng đế cẩn thận bọc trong hàng chục lớp vải, người ta vẫn có thể ngửi được mùi thơm tỏa ra từ cơ thể nàng.

Cơ thể nàng mềm mại như nước, tóc dài xõa tung nhuộm một màu trắng tinh giống tuyết đầu mùa, ở trên lông mày nàng có hai vệt đỏ chói lọi tựa hoa gạo nở giữa đêm đông.

Nàng đẹp đến nỗi ngay cả thái giám cũng bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo, tự sát giữa đêm khuya.
Suy nghĩ của Thẩm Ngọc Hà mới chỉ dừng lại ở đây, vú nuôi ngồi bên cạnh đã nói thêm một cậu: Nữ nhân Đông Phong rất đẹp nhưng cũng rất độc.
"Vậy mẫu thân của ta cũng rất độc sao?" Y bất mãn hỏi lại vú nuôi.
"Tất nhiên vương phi là người tốt rồi." Vú nuôi cười dịu dàng giúp thiếu niên lau sạch vụn bánh trên tay.

"Cho dù nàng ép vương gia không được để mọi người biết ngài là con cháu Thẩm gia thì nàng cũng vì muốn tốt cho thiếu gia mà thôi."
Đến cuối cùng, Thẩm Ngọc Hà vẫn không biết mẫu thân mình hình hài ra sao cũng không biết vì sao nàng lại muốn Thẩm vương gia coi mình như con nuôi mà đối đãi.

Nhưng y không ghét nàng.

Nàng là mẫu thân của y, giống như Thẩm Minh Quyết, nàng là người thân cận nhất với Thẩm Ngọc Hà.
Quay lại hiện thực, lúc này thiếu niên đang sầu não chống cằm nhìn bản thân mình trong gương.
"Dạ Hiện, ta cùng mẫu thân có giống nhau không? Ngươi sinh trước ta ba năm hẳn biết diện mạo mẫu thân như thế nào đúng không?"
Dạ Hiên không phải người của vương phủ.

Mẫu thân hắn là người hầu do vương phi mang từ Đông Phong đến Bắc Lạc.


Sau khi vương phi qua đời, mẫu thân hắn cũng nối bước theo nàng vậy nên Dạ Hiên tiếp tục ở lại đây bảo vệ Thẩm Ngọc Hà.

Có lẽ vì là người ngoại tộc, cho dù ăn mặc trang phục Bắc Lạc, gã thị vệ vẫn khiến người khác cảm thấy bài xích hắn, đặc biệt là vì hắn có đôi mắt màu xanh lam quá mức sắc bén cùng cơ thể cao lớn hơn bạn cùng trang lứa.

Đó cũng là lý do vì sao trước mắt chủ nhân nhỏ, Dạ Hiên vẫn luôn rũ mắt mà nói chuyện.

Nhưng lúc này đây, vì thói quen này mà gã thị vệ có thể nhìn thấy một đầu tóc đen xõa tung của thiếu niên đang chảy trên bờ vai mỏng manh.
Hắn mấp máy môi muốn nói vương phi rất đẹp tuy nhiên thiếu gia của hắn đẹp hơn rất nhiều nhưng lại chợt nhớ ra Thẩm Ngọc Hà không thích người khác nói mình đẹp.

Y cho rằng chỉ có những kẻ không có chút tài năng gì để người khác khen ngợi người ta mới khen đến vẻ bề ngoài, mà nhị thiếu gia của phủ vương gia vẫn luôn tự tin cho rằng bản thân y có đủ tài năng để sánh ngang với mọi hào môn thế gia trong kinh thành.
Phía bên kia, Thẩm Ngọc Hà không được Dạ Hiên đáp lại, y có chút bực mình mà dùng chân đá gã thị vệ một cái.

Dạ Hiên không đau ngược lại người đau lại là Thẩm Ngọc Hà.
Không tìm được chỗ phát tiết cảm xúc, thiếu niên chỉ có thể đi ra ngoài để kiếm người trút giận.

Để tránh nhàm chán, y cho người gọi vài vị bằng hữu của mình tới.

Nói là bằng hữu nhưng cũng chỉ là một đám "ngưu tầm ngưu mã tầm mã", bởi vì đều là ăn chơi trác táng giống nhau mà họp thành một bầy.

Trong đám con cháu thế gia này, người thường xuyên qua lại với Thẩm Ngọc Hà là con trai thứ nhà An thượng thư, An Sách.

Dẫu chỉ lớn hơn thiếu niên ba, bốn tuổi nhưng An Sách đã có một thê hai thiếp hơn nữa còn thường lảng vảng ở Chi Mai lâu, trái ôm phải ấp với một đám gái làng chơi.
Thẩm Ngọc Hà không thích gã nhưng hai người bọn họ lại không thể tách ra được.

Một phần vì cả An Sách và Thẩm Ngọc Hà đều ghét chung một người, phần còn lại là vì An Sách biết rất nhiều chuyện.

Có nhiều chuyện Thẩm Ngọc Hà phải thông qua An Sách mới có thể biết được mà ngược lại người này cũng yêu cầu dựa vào danh tiếng của Thẩm vương để bò lên.

Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ cả hai là bằng hữu tốt nhưng Thẩm Ngọc Hà và An Sách đều biết rằng cả hai bọn họ là lợi dụng lẫn nhau.
"Mãi mới có cơ hội gặp nhị thiếu gia.

Ta còn cho rằng Thẩm Hà đã quên mất đám bằng hữu này rồi chứ."
Mặc dù nổi tiếng phong lưu đa tình nhưng so với đám thế gia công tử thì An Sách chỉ sở hữu một gương mặt trên mức trung bình một chút, chưa kể hai con mắt một mí của hắn quá mức gần nhau khiến người nào lần đầu gặp hắn không liên tưởng đến phường trộm cướp thì cũng làm bọn gian thương, lừa đảo.

Bù lại, con trai thứ của lại bộ thượng thư lại có tài ăn nói hơn người, không ít thiên kim tiểu thư chỉ vì vài lời dỗ ngọt mà cùng gã trải qua một đêm mây mưa.

Thấy Thẩm Ngọc Hà không đáp lại mình, An Sách nhanh chóng nở nụ cười, đầy thấp hèn mà tỏ ý xin lỗi thiếu niên.
"Thẩm Hà, vì sao lại giận dỗi rồi?" Gã vừa cười vừa nói, bàn tay đặt trên vai thiếu niên hơi di động một chút về phía trước mà xoa bóp.

"Nếu là ta sai thì ta xin lỗi.

Đừng giận nữa được không?"
Thẩm Hà là cũng là tên của Thẩm Ngọc Hà.

Y cho rằng cái tên Thẩm Ngọc Hà quá nữ tính liền nói với cả thiên hạ y tên Thẩm Hà.

Dù sao chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ai nên mọi người liền sửa miệng gọi y là Thẩm Hà.
Nhưng lúc này, hai chữ "Thẩm Hà" trong miệng An Sách lại trở nên nhão nhão dính dính.

Thiếu niên bị gã làm cho ghê tởm liền vung tay tát thẳng vào mặt gã.
"Đừng chạm vào ta!"
An Sách xoa xoa má mình nhìn Thẩm Ngọc Hà cẩn thận dùng khăn lau các ngón tay đến đỏ bừng.

Gã là con trai của Lại bộ thượng thư, cho dù phụ tình không ít người nhưng cũng chưa bao giờ bị người đánh vào mặt như vậy.

Nói không tức giận thì không phải, nhưng đây là con trai của Thẩm Minh Quyết, cho dù là con nuôi thì vẫn được Thẩm phủ bảo bọc cẩn thận.

Hơn nữa, tuy tính tình xấu đến cùng cực nhưng Thẩm Ngọc Hà lại rất đẹp.

Dù còn quá non nhưng để so với danh kỹ đầu bảng của Chi Mai lâu thì y chỉ có hơn chứ không có kém.
Nghĩ như vậy con ngươi An Sách chỉ đảo một chút sau đó gã lại quay lại dáng vẻ thấp hèn mà tiếp tục dỗ dành thiếu niên.
Thẩm Ngọc Hà.

Y vẫn còn có tác dụng.
- --------------------------------------------
Thẩm Ngọc Hà: Ta chính là kẻ xấu tính nhất thiên hạ này.

Cà Phê: Ngươi chính là ngu ngốc mỹ nhân thụ bị cả thiên hạ thèm.
Thẩm Ngọc Hà:???.