Khắc Kiệu cảm thấy không thoải mái, vô cùng không thoải mái. Nhưng hắn lại chẳng biết nguyên do từ đâu. Vốn là người không giỏi bộc lộ cảm xúc, vị thiếu hiệp chỉ có thể giải tỏa tâm tư qua những đường kiếm. Cả một rừng cây cứ như vậy bị vài đường kiếm của người thanh niên chẻ ngang. Thu lại kiếm, Khắc Kiệu thở dốc dần bình ổn cảm xúc. Thầm nhẩm lại lời của sư phụ, vẻ mặt người thanh niên dần bình lặng như như hồ nước.
Hắn vốn muốn trở lại phòng của mình nhưng đii ngang qua cửa phòng của Ngọc cô nương, vị thiếu hiệp lại do dự đứng đó một lát cuối cùng, vẫn nghe theo trái tim mà quyết định gõ cửa phòng. Hắn lo lắng Ngọc cô nương xảy ra chuyện, vẫn nên kiểm tra thì hơn.
“Ngọc cô nương? Nàng ngủ chưa?”
Không một tiếng động đáp lại. Nếu là mọi khi, Khắc Kiệu sẽ cho rằng y đã ngủ nhưng không biết vì sao hôm nay hắn lại muốn nhìn thấy Ngọc cô nương, muốn xác định an toàn của nàng. Cửa phòng bị người nhẹ nhàng mở ra, trước ánh đèn, bóng dáng cao lớn của người thanh niên hiện rõ trên vách tường.
Trước đây, nơi này là phòng nghỉ của Khắc Kiệu. Hắn ít khi nghỉ lại, hơn nữa chẳng có chút thú vui nào ngoài luyện kiếm nên đồ đạc trong phòng ít đến đáng thương. Sau này Thẩm Ngọc Hà ở đây, bình sứ, chén ngọc bị y đập không ít, vị thiếu hiệp lại sợ y bị thương, đành cho người chuyển đồ đạc ra ngoài. Tất nhiên về sau Khắc Kiệu vẫn bổ sung thêm vài thứ như bàn trang điểm, bình phong họa mai tuyết nhưng chút ấy so với khuê phòng của thiếu nữ vẫn kém rất nhiều.
Người thanh niên không rõ vì sao mình lại làm như vậy nhưng hắn không muốn Thẩm Ngọc Hà cảm thấy không thoải mái khi ở đây. Nhưng rồi chính bản thân hắn lại tự cười nhạo mình, một thân nữ nhi yếu đuối bị bắt đến trại thổ phỉ, làm sao y có thể thoải mái được cơ chứ.
Nghĩ một hồi, Khắc Kiệu cũng đã tiến đến trước giường ngủ Thẩm Ngọc Hà. Trên người Ngọc cô nương luôn có một mùi u hương kỳ lạ, không giống phấn son của nữ tử cũng chẳng phải túi thơm đặt hoa khô nào. Tuy nhiên, hương thơm ấy lại khiến hắn cảm thấy dễ chịu, tinh thần vốn không yên ổn nay lại trở nên bình lặng lạ thường. Mà căn phòng này, vốn là nơi ở tạm thời của “Ngọc cô nương” nên dần dà mọi đồ vật cũng đã nhiễm hương khí của nàng.
Trong vô thức, vị thiếu hiệp vươn tay nắm lấy tấm rèm lung lay trước mặt, từ từ đưa lên trước mặt mà hít một hơi thật sâu. Mùi an tức hương nhanh chóng tràn vào khoang mũi, trái tim vốn đang đập dồn dập vì lo sợ, nay cũng yên tĩnh hơn rất nhiều.
Bất chợt, một bàn tay trắng bệch từ trong rèm chợt vươn ra, nắm lấy bàn tay cường kiện của người thanh niên. Hắn theo bản năng trở nên cảnh giác, đầu ngón tay khẽ giật trực chờ cầm vào chuôi kiếm. Tuy nhiên, rất nhanh, Khắc Kiệu nhận ra chủ nhân của bản tay kia là ai. Khóe môi vị thiếu hiệp khẽ mấp máy theo bản năng muốn nói ra cái tên Ngọc cô nương, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, bàn tay kia đã dùng lực kéo hắn vào bên trong.
Rèm lụa khẽ lay động vài cái, ánh trăng né tránh được mây đêm nhẹ nhàng khắc họa ra hình bóng của hai người trên giường. Lúc này tim Khắc Kiệu đập rất nhanh, hắn là người luyện võ, sức lực của Thẩm Ngọc Hà có là gì.
Nhưng hắn thật sự bị y đẩy ngã.
Nằm trên chiếc giường mềm mại ngập tràn mùi hương của “thiếu nữ” mà mình mang về, người thanh niên không khỏi căng chặt cơ bắp. Khắc Kiệu nhìn thiếu niên đè trên người mình, trâm cài sớm được tháo ra, tóc đen dài như thác nước đổ xuống hai bên sườn tai của vị thiếu hiệp.
“Ngọc cô nương...” Hắn khô khốc mà gọi tên người thiếu niên.
Thẩm Ngọc Hà hai mắt mê ly, tuy da thịt y tiếp xúc với Khắc Kiệu đều nóng như lửa nhưng từ khóe môi đã sớm mất nước của thiếu niên lại thở ra hơi lạnh. Khác với những ngày trước, Thẩm Ngọc Hà bị nóng tỉnh giữa đêm, hiện tại y lại bị cái lạnh giống như ngâm mình trong nước băng hành hạ.
Cho dù có cuộn mình trong bao lớp chăn, thiếu niên vẫn luôn rét run bần bật. Trong lúc y tuyệt vọng cho rằng bản thân sẽ không được đêm nay thì Khắc Kiệu bước vào. Nhiệt độ cơ thể người so với đồ vật hoàn toàn không giống nhau, chưa kể, Khắc Kiệu là người luyện võ, nội công của hắn chính là liều thuốc tạm thời giúp Thẩm Ngọc Hà giải độc.
“Lạnh... lạnh quá...”
Thiếu niên khẽ lẩm bẩm, cả cơ thể chỉ khoác tạm y phục trên người bỗng chốc ép sát người thanh niên dưới thân mình. Khác với cơ thể người dưới thân mình, Thẩm Ngọc Hà từ nhỏ sống trong nhung lụa, cơ thể sinh ra vốn mềm mại như nước thậm chí so với nữ tử còn mỏng manh yếu ớt hơn rất nhiều. Nay đè lên người hắn chẳng khác nào chỉ phủ một lớp vải lụa, nhẹ đến nỗi khiến người khác cảm thấy có thể bị thổi bay đi bất cứ lúc nào.
Vị thiếu hiệp bị những suy nghĩ đỏ của bản thân mà theo bản năng vươn tay ra nắm chặt lấy eo y. Hắn có chút hốt hoảng nhận ra eo của thiếu niên thật sự rất nhỏ. Chỉ sợ hắn bóp chặt một chút liền có thể vỡ vụn giống như đồ sứ.
Khắc Kiệu biết bản thân không phải là người thương hoa tiếc ngọc, khi còn là thiếu niên cùng sư phụ hành tẩu giang hồ, hắn cũng từng bị nữ ma đầu muốn dùng dung mạo quyến rũ. Khi ấy thiếu niên lang không hề do dự rút kiếm, một chiêu cắt ngang qua gương mặt diễm lệ kia khiến nàng cả đời không dám cởi đấu lạp.
Sư phụ nói Khắc Kiệu chính là một cây Giáng Hương, vẫn luôn không ngừng sinh trưởng, thẳng tắp mà hướng lên trên. Hắn sẽ không để tâm đến bất cứ thứ gì và cũng chẳng thể để bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến ý chí của bản thân. Nhưng lúc này, gỗ Hương lại nghiêng mình, che lấp cho một cây hoa mẫu đơn nhỏ nhoi.
“Ngọc cô nương... nàng đừng như vậy.” Cảm nhận được người trên người mình đang không ngừng động đậy, Khắc Kiệu khẽ nuốt nước bọt mồ hôi sau lưng còn chảy nhiều hơn lúc tập võ.
Thiếu niên giống như không nghe thấy, làn môi đỏ mọng nhẹ chạm vào sườn mặt người thanh niên, ngọt hương cứ như vậy mà từ từ tràn vào khứu giác, huân đến trái tim người hắn đập liên hồi.
Cổ tay Thẩm Ngọc Hà bị người nắm lấy nhưng sức lực của người nọ lại yếu vô cùng giống như sợ sẽ làm y bị thương. Hắn không phải quân tử cũng không phải là tăng nhân. Đại ca nói nam nhân nào không ham tài không háo sắc, khi ấy hắn còn không tin nhưng hiện tại... Khắc Kiệu nhận ra hóa ra bản thân mình cũng háo sắc.
Thẩm Ngọc Hà đang nằm phía trên người thanh niên chợt bị lật ngược lại. Cơ thể to lớn nhanh chóng bao phủ lên y. Thiếu niên hai mắt mông lung, nửa mê nửa tỉnh mà nhìn vị thiếu hiệp trước mặt. Khắc Kiệu cúi xuống, môi nhẹ chạm lên hai nốt ruồi son dưới mắt y, sau đó một đường nhẹ dịch xuống má, nuốt vào giọt nước vừa trào ra từ mắt y.
Ngọc cô nương không khỏi là Ngọc cô nương, cho dù ở nơi thâm sơn cùng cốc, điều kiện thiếu thốn chẳng có nổi phấn son, người của y vẫn tỏa ra mùi hương khiến trái tim người thanh niên rộn ràng.
Bên đùi chợt cộm lên một vật nóng hổi, thứ đó đã bắt đầu bừng tỉnh từ lúc Thẩm Ngọc Hà ngồi trên người hắn nhưng Khắc Kiệu vẫn vì lễ nghĩa mà chịu đựng. Nhưng hiện tại, hắn không phải quân tử mà hai người cũng đã mang danh nghĩa phu thê. Hắn khát cầu Ngọc cô nương có gì là sai?
Không biết là trong lòng phiền muộn hay sâu thẳm tâm can Khắc Kiệu vẫn luôn mong muốn như vậy mà bàn tay đặt bên eo thiếu niên đã buộc chặt, từ từ lần mò giải khai đai lưng của y. Ngay lúc nút thắt được rút ra, bàn tay của Thẩm Ngọc Hà đặt bên cổ người thanh niên bất chợt rơi xuống. Khắc Kiệu từ sườn mặt y giật mình ngẩng đầu, phát hiện Ngọc cô nương đã sớm ngất đi.
*****
Thẩm Ngọc Hà tỉnh lại đã vào trưa ngày hôm sau. Khi y mở mắt, ngoài rèm không chỉ có mình Khắc Kiệu.
“Ngọc cô nương trúng phải Ngọc Cốt Lâu. Thứ này nếu không có thuốc giải thì hàng đêm sẽ nóng rét bất thường để lâu dài sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe rất nhiều. Hơn nữa...”
Khắc Kiệu nghe đến đây đã tức giận nắm chặt tay. Hắn không ngờ được sẽ có kẻ dám tàn nhẫn ra tay với một cô nương yếu mềm. Nếu như để hắn biết được là ai... nhất định hắn sẽ thay Ngọc cô nương báo thù.
“Đại phu, ngài hiểu rõ về Ngọc Cốt Lâu như vậy. Hẳn biết các điều chế thuốc giải phải không?”
“Thuốc giải thì thứ lỗi cho lão không không đủ rộng đủ cao nhưng lão có phương thuốc sẽ giúp cô nương giảm đi thống khổ mỗi đêm. Tạm thời lão kê cho cô nương liều thuốc chống đỡ tạm thời. Nhưng tạm vẫn chỉ là tạm thời, nếu như trong vòng nửa tháng không tìm được cách trị thì e rằng Ngọc cô nương phải chịu đựng thứ này suốt đời.”
Nghe đến đây, sắc mặt Khắc Kiệu liền trở nên tối tăm. Hắn nói với đại phu, chỉ cần tìm được chút thông tin về cách chữa trị, cho dù có vượt ngàn sông ngàn núi hắn cũng tìm về chữa trị cho Thẩm Ngọc Hà. Vị đại phu nghe vậy không khỏi cảm thán trước tình cảm chân thành của hắn.
Tiễn đi đại phu, vị thiếu hiệp vội vàng tiến vào trong rèm muốn kiểm tra tình hình của Thẩm Ngọc Hà. Phát hiện y đã tỉnh lại, hắn vừa mừng lại vừa lúng túng. Khắc Kiệu không nắm chắc sự việc ngày hôm qua Ngọc cô nương có nhớ chút nào không? Khi đó hắn đúng là mị sắc đẹp che mắt mới làm việc quá đáng như vậy với nàng.
“Ngọc Cốt Lâu có thuốc giải phải không?” Trải qua vài ngày nóng rét bất thường, thiếu niên đã sinh ra sợ hãi. Y lo lắng rằng, không chờ đến Thẩm Minh Quyết cứu mình y đã hóa điên tự bạo.
Thấy vẻ mặt thiếu niên trắng bệch, Khắc thiếu hiệp không khỏi nảy sinh cảm xúc trìu mến. Hắn cẩn thận nắm lấy bàn tay đang nắm chặt chăn của Thẩm Ngọc Hà, dùng hơi ấm của bản thân mà sưởi ấm bàn tay lạnh băng của y.
“Ngọc cô nương yên tâm, ta sẽ giúp nàng chữa bệnh.”
Nghe đến lời an ủi của người thanh niên, lông mi thiếu niên không khỏi run rẩy một chút. Y hơi ngẩng đầu nhìn vào gương mặt tuấn tú trước mặt, đường nét trên mặt vốn là cương lãnh nhưng trong mắt người thanh niên nọ chính là bao phủ tình tố nhu hòa.
Thứ tình cảm này sinh ra do hắn nhận sai, hắn nghĩ rằng y là “Ngọc cô nương” mà hắn tìm kiếm. Nhưng thế thì đã sao. Thẩm Ngọc Hà không phải người lương thiện cũng chẳng phải là ông tơ bà nguyệt se duyên.
Thiếu niên từ từ rút tay ra, vẻ mặt người thanh niên thoáng hiện lên sự thất vọng. Nhưng ngay sau đó, biểu cảm của hắn lại thay bằng sự ngạc nhiên khi bàn tay nhỏ nhắn đó đang đặt lên má hắn.
Thẩm Ngọc Hà đối với nữ nhân sẽ dịu dàng chút nhưng với một người nam nhân thô tục, y hoàn toàn không thể diễn vai ôm ấp mặn nồng. Thiếu niên chỉ có thể áp tay mình lên má hắn, vuốt ve vài cái giống như đang vỗ về sủng vật.
Dẫu hành động là tùy ý nhưng lại khiến rặn đỏ dần tràn lan trên gương mặt người thanh niên. Thiếu niên giống như không nhìn thấy, ngón tay nhẹ dịch ra sau tai Khắc Kiệu, ngón trỏ con lên nhẹ miệt một chút vành tai đã sớm đỏ bừng.
“Ngươi thích ta sao?”
Gương mặt người thanh niên vẫn vậy nhưng bàn tay đặt trên đùi đã sớm nắm chặt mà run rẩy. Do dự một lúc, hắn vẫn cúi đầu thừa nhận:
“Khắc Kiệu có tình với nàng.”
“Vậy ngươi không nên nhốt ta ở đây.”
“Trong trại có rất nhiều nam nhân, bọn họ đều lâu ngày không gần nữ sắc chỉ sợ Ngọc cô nương ra đó sẽ gặp nguy hiểm. Ta vì lo lắng cho an nguy của nàng nên mới phải để nàng trong phòng.”
Do dự một lát hắn vẫn nói tiếp:
“Nhưng nếu nàng muốn ra ngoài có thể mang theo vài nô bộc, chỉ cần nàng không xuống núi, ta sẽ không cấm cản nàng nữa.”
Thẩm Ngọc Hà không khỏi cười nhạo kẻ này đúng là bị sắc đẹp mê hoặc, mỹ nhân chỉ mới tỏ ra u buồn hắn đã vội vàng thả lỏng giám sát. Nhưng dẫu trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt thiếu niên vẫn bày ra bộ dáng vui mừng trước những lời nói của vị thiếu hiệp:
“Thật vậy chăng?”
“Tại hạ chưa bao giờ nuốt lời.”
Thiếu niên đang trong sự hân hoan bỗng dưng dừng lại, gương mặt hiện lên vẻ cảnh giác. Y hơi nghiêng người về phía trước, Khắc Kiệu cũng vội vàng lui người về sau nhưng tầm mắt lại không tránh được mà dán ở cổ áo hơi mở ra của Thẩm Ngọc Hà cùng hương thơm ngọt ngào như đang đùa giỡn tâm can người đối diện. “Ngọc cô nương” vốn là người kinh thành nên da của y cũng giống như những nữ tử khuê phòng khác đều trắng giống như ngọc thạch, chỉ sợ rằng không cần dùng quá nhiều sức cũng có thể khiến một bông hoa nở rộn trên đó.
Yết hầu người thanh niên không khỏi lên xuống một chút, điều này làm sao qua mắt được thiếu niên. Y nhếch khóe môi lên, dùng giọng điệu dò xét mà hỏi Khắc Kiệu:
“Vậy ngươi muốn gì ở ta?”
Thẩm Ngọc Hà thật sự tò mò xem rốt cuộc kẻ trước mặt đến bao giờ mới lộ ra dã tâm háo sắc của mình. Quả nhiên khi nghe y nói như vậy, sắc mặt Khắc Kiệu càng lộ ra vẻ quẫn bách. Hắn né tránh tầm mắt của thiếu niên, môi run rẩy một chút rồi mới mở miệng:
“Tại hạ chỉ mong Ngọc cô nương vui vẻ hoàn toàn không mong cầu bất cứ thứ gì từ nàng.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Lần này Khắc Kiệu không đáp lại. Thẩm Ngọc Hà không khỏi xem thường hắn giả nhân giả nghĩa giống như Lâu Vũ. Y cũng lười tiếp tục diễn vai, chỉ ngồi lại giường tùy ý để lại một câu:
“Chỉ cần ngươi mang thuốc trị Ngọc Cốt Lâu về, ta sẽ đáp ứng một điều kiện của ngươi.”
- -------------------------------------
Thẩm Ngọc Hà: Toàn một đám giả nhân giả nghĩa!
Cà Phê: Vậy ngươi còn đi trêu chọc bọn họ? Hà nhi, để mị nhắc cho ngươi biết quân tử một khi đã hóa đen thì người đau chỉ có là ngươi thôi. Đừng đùa với lửa!
Thẩm Ngọc Hà: *Nghĩ lại sự việc của Lâu Vũ ở Chi Mai Lâu*...
Thẩm Ngọc Hà: Khắc thiếu hiệp, thật ra ta không phải là Ngọc cô nương, ta là nam tử.