Một chiếc Porsche 911 lướt nhanh trên đường lớn, dừng lại ngay căn biệt thự cao cấp nhất ở khu dân cư Thanh An, nơi này được xưng là trung tâm giới thượng lưu.
Người ở trong khu này không phải là cán bộ cấp cao thì cũng là nhà tài phiệt của thành phố S. Giá cả vô cùng đắt đỏ, mỗi căn biệt thự đều có giá khởi điểm hơn trăm triệu.
Nam Cung thiếu quản lý một công ty bất động sản, vì thế giúp Dung Lạc thu xếp được ngay một căn biệt thự hạng sang nhất.
Dung Lạc tao nhã đẩy cửa xe bước ra ngoài, phía sau là Vương Luân đang mang theo một vali xách tay.
Sau khi vào căn biệt thự, Dung Lạc bước tới ghế sofa ở phòng khách ngồi xuống.
"Người tới chưa?" Dung Lạc lạnh giọng hỏi.
Vương Luân đứng phía sau liền ra hiệu cho vệ sĩ.
Một người đàn ông vừa bị lôi vừa bị xách ném tới trước mặt Dung Lạc.
Người đàn ông rất giận dữ, liên tục gào thét điên cuồng:
"Có biết tao là ai không? Hả? Tụi bay..."
Người đàn ông ngẩng đầu lên, vừa trông thấy nữ nhân vắt chéo chân ung dung nhàn nhã ngồi trên ghế nhìn mình, lập tức cứng đơ người, khuôn mặt hoảng hốt lo sợ, bị dọa đến mềm chân, cả người lảo đảo ngã xuống đất.
Mông không ngừng lui về phía sau, dáng vẻ cực kì buồn cười.
"Dung... Dung..."
Người đàn ông hét to, vẻ mặt hoảng sợ, toàn bộ khí thế ngông cuồng tự đại lúc trước đã mất sạch.
"Xin chào! Gia chủ — Nam Cung Ngôn." Giọng nói lạnh nhạt không nghe ra tâm tình.
Nam Cung Ngôn nhìn thấy ánh mắt xanh biếc lạnh lẽo âm trầm kia, có cảm giác cực kỳ khủng khiếp, còn nguy hiểm hơn khi bị mấy biệt đội nhắm đến.
"Cô... tại sao... tại sao lại bắt tôi?"
Sắc mặt Nam Cung Ngôn xanh mét, ăn nói lắp bắp, nhìn Dung Lạc như nhìn quỷ dữ.
Dung Lạc biếng nhác chống cằm, tay bên kia chậm rãi đưa ra.
Vương Luân lập tức cầm lấy ly rượu trên tay người hầu mang đến cho Dung Lạc.
Dung Lạc lay động ly rượu trên tay, ngửi mùi hương quen thuộc của dòng rượu La Romanee-Conti.
"Biết công nương Dania chứ?"
Nam Cung Ngôn vẻ mặt cứng lại, sau lưng toát mồ hôi lạnh, giọng nói run run:
"Cố... Cố Mị Yên?"
Dung Lạc đưa ly rượu lên môi, nhấp một ngụm rồi cười khẽ:
"Không sai. Bà ta là mẹ ta."
Nam Cung Ngôn nghe thấy liền trợn tròn mắt. Sắc mặt tái xanh.
Dung Lạc đôi mắt xanh biếc sắc như dao, khóe môi nhếch lên nụ cười nhẹ, lại như một cây gai đâm xuyên vào lưng, khiến chân tóc Nam Cung Ngôn muốn dựng đứng hẳn lên.
Giọng nói Dung Lạc có chút biếng nhác:
"Nghe nói Lệ Nhân Ngư đang ở trong tay ông? Nam Cung Ngôn! Có phải ông nên trả cho ta không?"
Dứt lời lại có chút khinh thường bĩu môi ra vẻ ghét bỏ:
"À! Không trả cũng được. Nó cũng chỉ là một di vật mà bà ấy để lại cho Dung gia."
Nam Cung Ngôn rụt rè cúi thấp đầu.
Dung Lạc liếc mắt nhìn Nam Cung Ngôn, tay lại lay động ly rượu, mặc kệ cả việc máu tươi đang chảy từ lòng bàn tay xuống cổ tay mình, màu sắc đỏ thẫm có chút doạ người kinh hãi.
"Nữ nhân mà ông đang kim ốc tàng kiều kia, dùng tốt chứ?"
Giọng Dung Lạc cợt nhã lại yêu dị không nói nên lời, Dung Lạc ngưng một chút lại ra vẻ cầu được cảm thông:
"Ta vì ông mà sắp xếp cho một nữ nhân hợp ý như vậy, ông phải cảm tạ ta."
Nam Cung Ngôn không chịu nổi nữa, run giọng hỏi:
"Cô muốn gì?"
Dường như trong nháy mắt không khí xung quanh như ngưng kết lại thành từng tảng băng lạnh lẽo.
Dung Lạc âm trầm cười tàn bạo, đôi mắt xanh biếc tản mạn ra ánh sáng âm u sâu thẳm như muốn nhấn chìm người khác dưới đáy vực sâu của địa ngục.
"Ta muốn gì ư? Ta muốn diệt Nam Cung gia các ngươi. Được không?"
Nam Cung Ngôn nghe thấy, run rẩy lếch người về sau.
"Chỉ cần... chỉ cần đừng giết tôi..." Giọng nói Nam Cung Ngôn lắp bắp kinh hãi.
Dung Lạc cười lạnh, đột ngột rút ra từ bên hông một khẩu súng ngắn, xoay một vòng rồi nhắm ngay đầu Nam Cung Ngôn, bật chốt.
"Xin.. làm ơn.. đừng... Nam Cung gia vốn dĩ là của Cố gia. Tôi trả lại cho cô... Dung Lạc... Tôi.." Nam Cung Ngôn kinh hoảng gào khóc, sợ đến mức run cầm cập.
Dung Lạc cười âm trầm, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.
Nó là một chiếc nhẫn cổ xưa, tượng trưng cho thân phận gia chủ của Cố gia.
Nhà họ Cố ở nước S là một gia tộc có sản nghiệp lớn cỡ nào, chi nhánh của gia tộc rải rác vô số, quyền lực nắm trong tay không có cách nào tưởng tượng được, sừng sững đứng trên đỉnh cao hàng trăm năm, các đời triều đại đều xuất hiện tể tướng võ hầu, là gia tộc cao quý đương thời, tuyệt đối được xếp vào hào môn đại thế gia hàng đầu của nước S.
Gia tộc hàng trăm năm như vậy lại lấy cách thức tan rã tàn lụi dưới tay một nữ nhân Nam Cung gia, trở thành một gia tộc không còn gốc rễ, sau đó vốn dĩ là Cố gia lớn mạnh, trong vài năm đã trở thành Nam Cung gia, thật buồn cười làm sao?
Nữ nhân họ Nam Cung - Nam Cung Nguyệt.
Kể từ lúc gia chủ Cố Liên Thành cưới bà ta vào cửa, đã đặt dấu chấm hết cho toàn bộ Cố gia.
Cố Mị Yên — con gái duy nhất của Cố Liên Thành với phu nhân quá cố cũng bị truy sát đến nước A, vậy mà Nam Cung Nguyệt vẫn muốn đuổi cùng giết tận không buông tha.
Cố Mị Yên may mắn được một quý tộc nước A thu dưỡng, lại gặp được Dung Quân. Sinh ra cô — Dung Lạc.
Thế nhưng Dung Quân lại là một người cha phong lưu trăng hoa, vì không thể thay đổi được bản tính của nam nhân mình yêu, Cố Mị Yên sau khi sinh ra Dung Lạc, đã mắc chứng trầm cảm, luôn có những hành động cuồng loạn, đây vốn dĩ chỉ là loại bệnh tâm lý thường gặp. Nếu được quan tâm săn sóc thì có thể chữa khỏi.
Thế nhưng Dung Quân trời sinh bản tính đa tình, hết lần này sang lần khác dùng hành động khiêu khích Cố Mị Yên, khiến bà từ một công nương cao quý trở thành một người phụ nữ điên loạn.
Cố Mị Yên không chấp nhận cho Dung Quân rời khỏi mình, đã giam cầm Dung Quân vĩnh viễn, đánh gãy hai chân Dung Quân. Người phụ nữ điên loạn ấy đã nói rằng 'nếu thả ngươi ra để nhìn thấy ngươi bên người phụ nữ khác, thà rằng ta nhốt ngươi cả đời. Vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình Cố Mị Yên.'
Dung Quân rất có tài, nhưng lại bị chính nữ nhân của mình giam lỏng suốt mười lăm năm. Hằng ngày trong ngục tối đều nguyền rủa Cố Mị Yên, căm hận Cố Mị Yên đến tận xương tuỷ.
Cố Mị Yên có một điên cuồng chấp niệm với Dung Quân, nhưng với Dung Lạc lại hết lòng dạy dỗ, lấy tư cách một người mẹ mẫu mực dạy dỗ ra một Dung Lạc thiên tài kinh diễm.
Chỉ là Dung Lạc chưa từng gặp cha mình, một tuổi thơ luôn luôn chỉ có người mẹ tâm thần không ổn định ở bên cạnh.
Cho đến một ngày Dung Lạc nhìn thấy Dung Quân muốn giết chết Cố Mị Yên.
Sau mười lăm năm bị giam lỏng, Dung Quân dùng kế để được Cố Mị Yên thả ra, thế nhưng vừa được đưa ra khỏi tù ngục, liền muốn giết bà.
Dung Lạc vẫn nhớ như in ngày đó.
Cố Mị Yên nằm bên cạnh Dung Quân, cổ tay bà lại có vết cắt, tuy không sâu nhưng vì thời gian chậm chạp trôi qua khiến cho bàn tay Dung Quân thấm ướt một mảnh, máu chảy dài xuống nền nhà, giống như biến thành con sông nhỏ màu đỏ.
Dung Quân chết.
Sau mười lăm năm giam cầm, Dung Quân đã chết như vậy. Bị nữ nhân yêu mình đến tận xương tuỷ giết chết.
Cố Mị Yên phát điên, luôn tự huyễn hoặc bản thân mình rằng Dung Quân vẫn còn sống, tìm những nam nhân có bề ngoài tương tự Dung Quân, giam cầm họ. Rồi đêm đêm nằm bên gối Dung Lạc khóc đến thương tâm vụn vỡ.
Dung Lạc không muốn nhớ tới nữa, hơi rũ nhẹ mí mắt, khoé môi cong lên nụ cười lạnh, liếc mắt ra hiệu cho Vương Luân.
Ngay lập tức phía bên ngoài liền có người bước vào.
Là Nam Cung Thiên.
Nam Cung Thiên vừa tiến tới, đã thấy cha mình đang quỳ gối khóc lóc van xin Dung Lạc tha mạng, hắn kinh hồn táng đảm, lập tức bước tới cạnh Dung Lạc.
Nam Cung Ngôn nhìn thấy Nam Cung Thiên, ngay lập tức kinh hoảng đứng bật dậy, lao tới kéo Nam Cung Thiên ra sau lưng mình.
"Dung.. Dung Lạc! Tôi sẽ trả lại toàn bộ. Cô đừng làm hại đến nó.. Xin cô.."
Nam Cung Thiên sững sờ.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy cha hắn bảo vệ hắn như vậy, bộ dạng khiếp nhược sợ hãi, nhưng lại vô cùng giống một người cha hiền lành mà hắn từng ao ước.
"Cha.."
Dung Lạc chống tay lên má, ánh mắt xanh biếc tuyệt đẹp thoáng hiện lên ý cười nhàn nhạt lạnh lẽo, giọng nói không nhanh không chậm, vô cùng từ tốn:
"Ta đến không phải để đòi lại sản nghiệp mà các ngươi đã lấy mất của Cố gia. Nhưng không sai, ta hiện tại cần lấy lại chút thực lực của Nam Cung gia — làm một số chuyện mà ta muốn làm. Vì thế Nam Cung gia tạm thời phải theo lệnh ta. Thế nào?"
Nam Cung Ngôn toàn thân run lẩy bẩy, vội vã bước tới trước mặt Dung Lạc, hèn mọn quỳ gối xuống thấp giọng van nài:
"Chỉ cần cô buông tha cho chúng ta. Nam Cung gia sẽ theo ý cô. Chỉ mong..."
Dung Lạc bật cười thành tiếng, giơ tay lên ra hiệu cho Vương Luân.
Ngay lập tức Vương Luân đi tới, đặt vavi đen lên bàn mở ra. Bên trong toàn bộ đều là hợp đồng cổ phần của các công ty thuộc ngành nghề khác nhau trong khu vực thành phố S, công văn quyền sở hữu cổ phần của mấy chục khu vui chơi, và một chồng thẻ ngân hàng, bên trong còn có những xấp đô-la Mỹ mới tinh tươm. Nhiều đến mức làm người ta choáng váng cả đầu.
Nam Cung Thiên nhìn thấy mà há hốc mồm kinh ngạc.
Ngay cả Nam Cung Ngôn cũng bị giật mình.
"Cái này..."
Hắn làm gia chủ Nam Cung gia to lớn cũng chưa từng thấy một nữ nhân có thể tuỳ tiện ném ra một đống gia sản to lớn như thế.
"Ta sẽ khiến Nam Cung gia các ngươi trở thành thế gia mạnh nhất nước S. Trong thời gian này, ta sẽ không ra mặt, nhưng mọi thứ các ngươi phải nghe theo chỉ thị của ta."
"Những thứ này coi như là bồi thường vì những chuyện Nam Cung gia sắp phải gặp trong thời gian tới. Nếu có chút vấn đề, các ngươi có thể mang nó rời đi. Thế nào?"
Vương Luân đứng phía sau vuốt nhẹ mồ hôi chảy trên trán.
Cô chủ nhà hắn chính là muốn chơi chết Nam Cung gia.
Dùng Nam Cung gia đấu một trận với Khương gia.
Nhưng nếu nói hiện tại thế gia nào có đủ thực lực để vững như bàn thạch trước hai đại thế gia Khương - Hạ. Ngoài Nam Cung gia đúng thật không còn một thế gia nào thích hợp hơn.
Tuỳ tiện chơi đùa một Nam Cung gia. Cô chủ nhà hắn là trâu bò đến cỡ nào chứ.
Vương Luân càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, đúng là không nên chọc phải nữ nhân. Nhất là chọc phải một nữ nhân như Dung Lạc.
Nam Cung Ngôn nhìn vali trên bàn, không chút do dự gật đầu.
Dù sao những gì mà hắn đang có cũng là của Cố gia, bây giờ coi như trao trả lại cho Dung Lạc, lụn bại hay thế nào hắn cũng sẽ không quản tới nữa.
Nhưng nếu đầu quân cho Dung Lạc — Nam Cung Ngôn nhìn vali trên bàn.
Hắn không thể để bản thân hắn trở thành một kẻ trắng tay được.
Nam Cung Thiên hết nhìn Dung Lạc, lại nhìn cha mình đang đóng vali lại, không chút do dự cầm đi ra khỏi biệt thự.
Hắn muốn gọi lại nhưng Nam Cung Ngôn không hề nhìn lấy hắn một cái. Phía sau cha hắn có hai vệ sĩ đi theo sau, trông có chút doạ người.
Nam Cung Thiên bước tới trước mặt Dung Lạc, nhìn nữ nhân cường thế yêu nghiệt thản nhiên thưởng thức rượu.
"Dung Lạc... cô..."
Dung Lạc liếc mắt một cái, phía sau liền có người mang đến cho Nam Cung Thiên một ly rượu khác.
Nam Cung Thiên hơi do dự một chút. Hắn chỉ lơ đãng nhận biết Dung Lạc chưa được bao nhiêu ngày, nhưng những gì hắn gặp phải hôm nay, đã cho hắn một cảm giác rằng, bản thân hắn đang bị Dung Lạc lợi dụng, tay run run đưa ra nhận lấy ly rượu trên khay.
"Cô... cố ý tiếp cận tôi?" Nam Cung Thiên hơi thấp giọng, hỏi ra miệng.
Dung Lạc cười nhạt, bàn tay đầy máu tươi nhẹ nhàng đưa ly rượu lên môi, ly thuỷ tinh toả ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn, màu đỏ của rượu và màu đỏ của máu tươi, hai thái cực đối lập vô cùng rõ ràng, mặc dù đều là đỏ rực diễm lệ như nhau, hắn nhìn liền không hiểu sao có chút sợ hãi.
Dung Lạc nhấp một ngụm rượu, lại thản nhiên nghiêng đầu hỏi Nam Cung Thiên:
"Không uống sao?"
Nam Cung Thiên hơi bất an một chút, tay cầm ly rượu đưa lên môi nhấp một ngụm.
Từng giọt rượu thuần khiết thấm vào người mê hoặc mọi giác quan của hắn, tinh khiết và thanh lịch.
Hắn nhận biết rượu này, thương hiệu La Romanee-Conti — loại rượu giới hạn sản xuất toàn cầu chỉ vài ngàn chai, số lượng rất hiếm, có tiền chưa chắc đã mua được, là loại rượu chứng minh đẳng cấp thân phận chủ sở hữu.
Quả thật vô cùng phù hợp với thân phận của Dung Lạc.