Đang dự định lấy xe thì nhớ tới Lương Hạ và Khương Ngọc còn ở trong.
Ngoài trời nổi gió, âm u và lành lạnh. Khi gió thổi qua, quét vào mặt cũng có cảm giác đau châm chích, phiến lá trên cây rơi rụng lả tả, rơi xuống đất lại không ngừng lăn đi.
Hạ Nhi ngước mặt nhìn trời tối đen như mực.
Dưới bầu trời đen ngòm, chỉ có một vầng trăng đung đưa trên cao, ánh sao cũng được gột rửa sạch sẽ, chút ánh sáng của đèn đường rọi xuống mặt đất hắt lên những cái bóng, trong đầu lại suy nghĩ đến chuyện vừa xảy ra bên trong phòng bao.
Khương Tình am hiểu mưu tính, sở trường trong việc bố trí mọi việc, cho dù mọi sắp đặt có biến cố thì cũng dựa theo tình hình mà hành động, sau đó lặng lẽ nhìn người khác từng bước rơi vào cái bẫy.
Cô đoán không lầm thì Khương Tình có chuyện muốn nói với cô, tìm đến tận đây chắc chắn có sự giúp đỡ không nhỏ từ Khương Ngọc.
Cô luôn cảm thấy ánh mắt Khương Ngọc hôm nay nhìn cô có chút lạ, hoá ra vì muốn giăng bẫy đợi cô nhảy vào.
Nghĩ vậy, Hạ Nhi bật cười.
Muốn cô một lần nữa trở thành con mồi sao?
Từng kẻ từng kẻ xung quanh đều đang tính toán cô.
Hạ Nhi cúi đầu lấy điện thoại, nhắn một tin nhắn đơn giản cho Lương Hạ, sau đó không chút do dự đi thẳng tới bãi đậu xe.
Nhưng cô còn chưa kịp mở cửa xe, một bóng người màu trắng lao tới, không nói hai lời nắm lấy cổ tay cô lôi đi.
Con ngươi Hạ Nhi bị hành động bất ngờ ấy tập kích gần như sắp trợn ngược lên, cô vung mạnh tay lại không thể tránh được, giận dữ trầm giọng quát lớn:
"Cô điên rồi phải không?"
Sau đó Hạ Nhi nhìn thấy nụ cười thấp thoáng bên khóe môi Khương Tình, cô thật sự nhìn không nổi dáng vẻ thản nhiên này, tâm lý vô cùng không thoải mái ấy đã hóa thành động lực muốn chửi người, lại bị cô áp chế nhịn xuống, dùng toàn bộ khí lực hất mạnh tay Khương Tình ra, cười lạnh trào phúng nói:
"Khương tiểu thư, những gì tôi nói lúc nãy cô nghe không hiểu sao? Tôi và cô chấm dứt rồi. Để tôi yên đi."
Thân thể Khương Tình run lên, ánh mắt trào ra một tia bi thương, nhưng cũng không che giấu, để cho Hạ Nhi nhìn thấy rõ ràng đầy chân thật, nhìn cô thấp giọng nói:
"Em biết rồi đúng không? Chuyện Khương gia và Cố gia, còn dính dáng đến bà em, và cả Nhạc Kỷ Đồng."
Hạ Nhi bật cười, ánh trăng bạc chiếu xuống một bên mặt của cô, trong nháy mắt dung nhan trở nên diễm lệ đến cực điểm.
Khương Tình dường như có vạn chữ muốn nói, cuối cùng lại im lặng.
Hạ Nhi trong mắt giống như đang cực lực khắc chế cái gì, nhàn nhạt nở nụ cười, giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng cô tịch:
"Khương tiểu thư! Thu hồi vẻ mặt này của cô đi. Tâm tư cô còn sâu hơn cả biển, giấu diếm tôi thật kỹ. Đã vậy, vì sao không giấu tiếp đi? Tính kế từng bước, tính toán mọi mặt, mây mưa thất thường, hết thảy đều nằm trong tay cô, có từng suy nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Khương tiểu thư — chúng ta chấm dứt rồi. Nghe rõ chứ?"
Khương Tình nhìn cô, trong đáy mắt ngưng tụ một đoàn sương mù dày đặc, khàn giọng nói:
"Bao năm tương tư, tôi yêu em đến tận xương tuỷ. Không thể nói một câu chấm dứt là ngăn lại được. Tôi làm em tổn thương. Tôi nguyện ý thừa nhận mình sai rồi. Xin em..."
Hạ Nhi cười phá lên, tiếng cười trào phúng cắt ngang câu nói của Khương Tình. Những đau thương chồng chất kia, những lần trái tim chết lặng kia, đã như dấu vết khắc vào ngực cô.
Một chữ sai có thể bù đắp nổi sao?
Trong đêm tối, dung nhan ôn nhuận như ngọc của Khương Tình trắng bệch, môi mỏng mím lại, đôi mắt nâu sẫm tối đen và sâu không thấy đáy, bên trong dường như có một vòng nước xoáy thật lớn muốn hút cô vào.
Hạ Nhi không dời mắt, mỉm cười nhẹ giọng:
"Bây giờ thì cô xin tôi cơ hội, vậy lúc tôi mong cầu từ cô một cơ hội thương xót tôi. Cô cho sao? Hay tàn nhẫn giẫm đạp. Cô khiến trái tim tôi tan vỡ thành từng mảnh. Khương Tình! Tôi không hận Khương gia. Cho dù bất nhân bất nghĩa, tôi thậm chí còn chưa từng nghĩ sẽ báo thù rửa hận cho bất kì kẻ nào. Chuyện của đời trước thì sao chứ? Tôi không phải là con dao cho người khác mặc sức dùng mà đâm chém."
Thân thể Khương Tình chấn động, cả người giống như biến thành sự vật bất động duy nhất trong trời đất này, có một loại cô đơn, tự giễu lại bi thương tột cùng.
Sắc mặt Khương Tình u ám, bàn tay run rẩy nắm lấy tay cô, cầm thật chặt, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng vẫn cảm giác được gần như phải dùng khí lực rất lớn mới có thể nói ra:
"Em nói tôi mưu tính mọi chuyện. Không sai! Tôi vì muốn tra rõ chuyện hôm đó mà làm em tổn thương, cũng vì chuyện của Khương gia mà sợ hãi bị em căm ghét thù hận. Cho dù tôi có thủ đoạn hay mưu lược, nắm toàn bộ mọi thứ trong lòng bàn tay đi nữa. Nhưng cũng không có bản lĩnh rõ ràng mọi việc trong quá khứ. Tôi tự nhận là không có gì không nhìn thấu, nhưng vẫn không nhìn thấu được tâm tư của em. Tôi cho rằng em sẽ hận tôi, căm ghét tôi vì Khương gia, vì những người thân của em. Tôi biết bản thân mình đã làm sai nhưng lại không có cách nào để đền bù, chỉ biết tự trừng phạt chính mình trên mặt tinh thần và thể xác, rồi vô thức làm em tổn thương. Nhưng em có hiểu không? Cái loại cảm giác thoát ly khỏi khống chế này... Thật sự rất tồi tệ."
Trong mắt Hạ Nhi lúc này đã bị nhiễm một tầng sương mù mờ ảo, nghe vậy, lập tức khôi phục bình thản và một tia rõ ràng, cổ họng cô thắt lại tức giận lớn tiếng gào lên:
"Khương Tình! Tôi rất dễ bị bắt nạt sao? Đến nỗi cô bắt nạt tôi như thế, khinh thường tôi như thế. Tôi cho cô cái quyền ở bên tôi, không phải cho cô cái quyền làm tổn thương tôi. Tôi không hận Khương gia. Nhưng tôi hận cô. Rất hận cô. Tình cảm của tôi không phải là trò đùa để cô tuỳ tiện giẫm đạp. Cô hiểu chưa?"
Khương Tình sững sờ nhìn cô, thân thể run lên khe khẽ.
Thần sắc Hạ Nhi đã dần dần bình tĩnh trở lại, loại bình tĩnh này, ở trong mắt Khương Tình lại là một loại tra tấn hết sức trí mạng.
Bởi vì Khương Tình cảm thấy, cho dù cô ở gần trong gang tấc, nhưng lại cách một vách tường rất dày rất xa, trái tim Khương Tình đau không thở nổi, bàn tay đang nắm tay cô cũng không khỏi buộc chặt.
Trên tay truyền đến đau đớn, Hạ Nhi cúi đầu xuống, thấy bàn tay trắng nõn như ngọc kia đang nắm chặt tay cô không buông ra, xương khớp tay đều phát ra màu trắng nhợt nhạt thất sắc, có thể thấy được là dùng bao nhiêu khí lực, cô giận dữ cau mày gằn giọng:
"Buông tôi ra."
Khương Tình khẽ giật mình, nhưng lại không hề nới lỏng dù chỉ một chút lực đạo, còn dùng sức siết mạnh hơn.
Hạ Nhi muốn giật tay ra lại không thể suy chuyển, tức giận nhìn Khương Tình một lượt từ trên xuống dưới, lạnh giọng:
"Cô cao ngạo, xem thường người khác đã quen sao? Lời tôi nói cô không để vào tai à? Buông ra."
Khương Tình run lên, đột ngột quỳ một gối xuống ngay trước mặt cô, vùi mặt vào trong tay cô.
Khương Tình làm người kiêu ngạo đến cỡ nào, là đám mây trên cao không một ai có thể với tới, hôm nay lại ở trước mặt cô, tự mình hạ thấp tư thái đến như thế.
Hạ Nhi sửng sốt, bỗng nhiên giận dữ quát lớn:
"Cô làm cái gì vậy?"
Khương Tình siết lấy tay cô, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhẹ nhàng như sợi bông, ôn nhuận nhìn cô trầm mặc, thân thể vẫn quỳ ở đó, không động đậy, chỉ lẳng lặng dùng ánh mắt nâu sẫm nhìn sắc mặt cô, xuyên thấu qua đôi mắt hổ phách giận dữ ngập trời trước mặt, cố gắng cảm nhận một chút lòng thương xót.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình bất động rất lâu, trong đáy lòng dâng lên một sự phẫn nộ khiến cô quên sạch sự tính toán, quên đi sự sát phạt quyết đoán của nữ nhân này, gằn giọng từng chữ một:
"Đứng lên. Cô điên rồi phải không?"
Ngón tay Khương Tình nhẹ tay nhàng vuốt ve lên bàn tay cô, xúc cảm lạnh lẽo trên đó lại khiến cho trái tim Khương Tình đau đến chết lặng.
Cho dù đầu ngón tay Khương Tình vẫn ấm áp như trước, mang theo vài tia nóng rực, như muốn đốt phỏng thần trí con người, cũng không thể sưởi ấm nổi băng hàn lạnh lẽo trên người cô.
Khương Tình nhìn cô, đôi mắt như dòng suối trong chảy ra cảm xúc yếu ớt thảm hại, dung nhan như ngọc cũng nhiễm lên một tia đau xót bi thương, giọng nói ôn nhuận khàn khàn chưa bao giờ trở nên yếu đuối bất lực đến như thế:
"Xin lỗi. Tha thứ cho tôi. Cầu xin em..."
Thân thể Hạ Nhi cứng ngắc nhìn Khương Tình, cảm xúc yếu ớt đang tràn ra kia, cô chưa từng nghĩ tới sẽ xuất hiện trong ánh mắt nâu sẫm lãnh đạm ấy, trái tim cô chấn động đến đau nhức, trước mắt đột nhiên trắng xoá, ngoại trừ gương mặt đó, cái gì cũng không thấy rõ nữa.
Hạ Nhi nhìn người trước mặt này, đã từng là người mà cô bất chấp hết tất cả yêu đến sâu đậm, hôm nay vẫn còn yêu, nhưng trước đây cô vốn dĩ không học được cách khống chế trái tim mình, dễ dàng để nữ nhân này làm tổn thương đến vụn vỡ, yêu Khương Tình lại yêu đến bất chấp tất cả.
Hiện tại đã khác, cô đã đau đến mức học được cách khống chế trái tim mình, không còn bi luỵ chìm đắm trong nỗi xót xa.
Hạ Nhi nhìn lướt qua Khương Tình, rõ ràng cảm nhận được trong lòng mình vô cùng đau đớn, nhưng lại trầm giọng trào phúng nói:
"Bây giờ tới mặt mũi cô cũng không cần nữa sao? Cô đang hạ thấp chính mình, đẩy mình vào tình thế như thế này, mặt mũi cô tốt đẹp lắm à?"
Khương Tình vốn còn muốn nói gì nữa, bỗng dưng lập tức nghẹn lời.
Hạ Nhi bật cười thành tiếng, nhìn chằm chằm Khương Tình, nếu lúc nãy chỉ là hơi tức giận, thì bây giờ cô thật sự bị kích đến nỗi điên tiết phẫn nộ, từng chữ như rít ra từ kẽ răng, uất nghẹn gào lên:
"Đáng lẽ cô nên nghĩ đến thái độ của tôi sẽ ra sao, biết rõ không thể làm mà vẫn làm. Cho dù là không thể khống chế cũng vậy. Tóm lại cô đều đã làm rồi. Bây giờ cô bảo tôi tha thứ kiểu gì? Xin lỗi cái gì? Ai cần cô xin lỗi? Xin lỗi có thể khiến những ngày qua của tôi trở nên tốt hơn sao?"
Hạ Nhi dứt lời liền dùng toàn bộ sức lực rút mạnh tay ra khỏi tay Khương Tình, xoay người bỏ đi.
Khương Tình biến sắc, lập tức đứng bật dậy đuổi theo, vươn tay ra nắm lấy cánh tay Hạ Nhi giật mạnh, cơ thể cô chao đảo đập vào lòng Khương Tình.
Thân thể cả hai chạm vào nhau, gần trong gang tấc, hơi thở quen thuộc tràn ngập, đồng thời đều chấn động tâm can.
Có gió, vừa lạnh vừa ẩm ướt, thổi nhẹ làm rối mái tóc nâu dài của cô.
Hạ Nhi giật mình, lập tức muốn đẩy ra, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.
Khương Tình lại không như ý nguyện của cô, nhân cơ hội duỗi hai tay ôm chặt cô vào lòng.
Hạ Nhi dùng sức đẩy, Khương Tình lại càng ôm chặt.
Chặt đến mức không thể nhúc nhích nổi, cô tức giận nhìn Khương Tình, lại trông thấy nữ nhân cường thế bá đạo này đang cúi đầu đưa mặt sang bên cạnh, dán sát sườn mặt vào một bên mặt cô, giống như không dám nhìn sắc mặt khó coi của cô.
Cô quay đi, né tránh hơi thở nóng bừng như lan như sương đang thả lên cần cổ, giơ tay lục tìm con dao Phần Lan của mình, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Nếu cô không buông ra. Đừng trách tôi..."
Khương Tình bỗng trầm giọng đánh gãy lời cô:
"Em cứ việc ra tay. Cho dù tôi chết — cũng không buông em ra đâu."
Hạ Nhi nghẹn lời, sắc mặt hơi biến đổi như bị bịt kín một tầng hàn băng lạnh lẽo.
Khương Tình ôm thân hình mềm mại nhỏ nhắn trong lòng, lưu luyến si mê đến điên cuồng không muốn buông ra, cảm xúc ấy giống như chớp mắt đã lấp đầy thân thể, đưa bản thân ra khỏi bóng tối và hư không vô tận, sống lại một lần nữa.
Khương Tình hít một hơi, mở miệng nhẹ giọng nói:
"Tôi yêu em đến tận xương tuỷ. Em biết không?"
Sắc mặt Hạ Nhi trầm xuống, yêu cô đến tận xương? Thế nhưng cũng từng biến cô trở nên sống không bằng chết.
Ánh trăng mờ ảo càng khiến con dao trong tay cô sáng rực.
Khương Tình dường như có thể cảm nhận được nội tâm của cô đang tràn ngập phẫn hận cùng oán niệm, cánh tay buộc chặt, khảm cô càng sâu vào trong ngực, ngửi mùi hương ngọt ngào trên người cô, trầm thấp nói: