Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 194: Chỉ Cần Cô Trở Về



Hạ Nhi về căn hộ, vì chăm sóc ông Hạ không nghỉ ngơi đủ nên cô ngủ thiếp đi trên sofa.

Nửa đêm trời se lạnh, gió đông lùa vào thổi tung rèm cửa sổ, cô vì cảm thấy lạnh nên ngồi bật dậy, sau đó lại bị giật mình bởi bóng đen ngồi bên cạnh ghế, nhưng hơi thở cùng mùi hương quen thuộc trôi nổi trong không khí đã nhanh chóng đè nén nỗi sợ hãi đột ngột đó của cô xuống.

Hạ Nhi bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời tối tăm, thành phố đã sắp xuống đèn. Những ánh đèn đường xanh đỏ lập lòe tạo nên không khí rộn ràng cho đêm đen, cô nghiêng đầu qua, gằn từng chữ:

"Tự tiện xông vào khi chưa được sự cho phép của tôi. Cô hiện giờ đã tuỳ tiện đến mức này sao? — Hàn Tịch?"

Dứt lời, cô giơ tay bật đèn sàn nhà lên, ánh sáng dịu dàng không nhức mắt lan tỏa, bóng Hàn Tịch tan ra giữa quầng sáng.

Một mùi hương kín đáo thoáng ẩn hiện, rất nhẹ nhàng. Nếu cố tình ngửi sẽ không ngửi thấy, nhưng vô tình nó lại lấp đầy lồng ngực.

Hàn Tịch chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Hạ Nhi vừa trông thấy Hàn Tịch liền đứng thẳng dậy, vốn dĩ đang tức anh ách vì chuyện Hàn Tịch làm nội gián của bà Trầm, sau khi nhìn thấy Hàn Tịch tự tiện xông vào nhà lại càng tức đến đỏ sọng mắt lên.

Hạ Nhi cố gắng trấn tĩnh, vươn tay chỉ ra cửa, gầm lên ra lệnh:

"Đi ra ngoài!"

Hàn Tịch hít sâu một hơi, ngước mắt lên.

Hạ Nhi chỉ nhìn thấy một bên gương mặt Hàn Tịch.

Sắc mặt Hàn Tịch vẫn bình thản, không giận dữ không phẫn nộ, mang một vẻ lạnh lùng trái ngược hoàn toàn với bộ mặt ôn hoà vô cảm thường ngày.

"Hạ tiểu thư! Cô trở về Trầm thị đi. Tôi..."

Hạ Nhi nghe thấy liền giận dữ, tay đưa ra muốn động thủ.

Nhưng nắm tay vừa vung ra đã bị Hàn Tịch chuẩn xác nắm chặt lấy.

Cô ra sức kéo cú đấm mấy lần vẫn không thể giằng ra được như ý, lại càng hận đến nghiến răng kèn kẹt:

"Tôi bảo cô đi. Nghe rõ không?"

Rất tối, không gian bỗng trở nên không một âm thanh.

Hàn Tịch ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo, cả người cứng lại, cái lạnh vô biên từ đáy lòng tràn ra ngoài, khiến toàn thân như đóng băng.

Suốt ba năm qua, Hàn Tịch cũng đã từng nhìn thấy những lúc cô cười thoải mái, giận điên người, dịu dàng hiền thục hay những lúc hung dữ muốn đánh người, thế mà chưa từng nhìn thấy biểu cảm này của cô.

Lạnh lùng đến tuyệt tình, không nhượng bộ.

Hàn Tịch lại cúi đầu, vẫn nắm tay cô, không dùng quá nhiều sức, nhưng cũng không cho phép cô giằng ra.

Ngón cái hơi miết nhẹ, chạm lên cổ tay cô, hơi ấm truyền qua thấm vào da thịt, rồi lại như chảy tràn vào từng mạch máu, rồi lại từ mạch máu tràn vào tận trái tim Hàn Tịch.

Hàn Tịch chậm rãi cất giọng trầm lạnh:

"Mọi quyết định tôi sẽ nghe cô. Chỉ cần cô trở về."

Ngoài cửa sổ là bầu trời đen xầm xì, trăng đêm nay không sáng, đã bị mây mù che khuất, những tòa nhà phía xa xa cũng đen thui lại thành một mảng, rèm cửa đung đưa mở toang, dấu hiệu nhận biết việc có người lén lút leo vào nhà bằng đường cửa sổ.

Hàn Tịch vẫn mặc sơ mi trắng chỉnh tề, bộ dạng thong dong thoả đáng.

Hạ Nhi đứng đối diện ngửi thấy thoảng thoảng mùi thuốc khử trùng của bệnh viện hòa trộn với mùi gỗ trên người, tạo cảm giác lành lạnh.

Nữ nhân này không biết đã đứng ở bệnh viện đợi cô bao lâu rồi.

Còn dùng cách thức không đàng hoàng như vậy để gặp cô.

Hạ Nhi nhìn thẳng vào đôi mắt nâu nhạt của Hàn Tịch, bình tĩnh mở miệng:

"Buông tay."

Hàn Tịch khẽ thở dài một tiếng rất khó nghe thấy:

"Được."

Dứt lời liền buông cổ tay cô ra.

Hạ Nhi giật tay lại, hơi xoa nhẹ cổ tay, nghiêng đầu nhìn Hàn Tịch, ánh mắt hổ phách trông thì có vẻ đang cười, nhưng đằng sau nụ cười lại như cất giấu sự mỉa mai cùng cực:

"Bản lĩnh của cô, quản một Trầm thị vốn dĩ là chuyện nhỏ, tại sao cứ nhất quyết phải bắt buộc tôi trở về chứ?"

Hàn Tịch nghe xong, khuôn mặt nhuốm chút nghiêm nghị, nhìn cô rất lâu sau mới đổ người ngồi xuống sofa, cánh tay đặt trên đùi, hai bàn tay đan vào nhau:

"Cô là chủ nhân của tôi. Là người thừa kế."

Trái tim cô chợt run lên.

Hàn Tịch nghiêng đầu cười khẽ nhìn cô.

Hạ Nhi bước nhanh tới cửa lớn mở ra rồi lạnh giọng:

"Cô về đi. Tôi sẽ suy nghĩ."

Hàn Tịch hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy, ngoan ngoãn bước ra ngoài, ánh mắt nâu nhạt liếc tới mấy cái thùng nhỏ đặt cạnh cửa, thấp giọng:

"Cô sẽ chuyển về Hạ gia?"

Hạ Nhi nhíu nhẹ mày, không muốn vòng vo với nữ nhân này. Hàn Tịch tai thính mắt tinh, muốn giấu giếm cũng khó, thế nên cô trầm giọng:

"Không sai."

Cả người Hàn Tịch dựa vào cửa, dáng vẻ thanh sầu trong mắt như bông lan phượng vĩ bung nở dưới vầng trăng.

Trong diễm lệ lại có vẻ thanh nhã, giọng nói lãnh đạm nhàn nhạt:

"Tôi là quản gia của cô. Tôi sẽ đi theo cô."

Khóe miệng Hạ Nhi khẽ cong nhưng lại khiến nụ cười của cô có phần không chân thực, lạnh lẽo lại mang theo ý tứ xa lạ.

"Không cần."

Đôi mắt nâu nhạt của Hàn Tịch nhìn cô giống như một hồ nước trong xanh khi xuân đến, nồng đậm tình cảm:

"Hạ Nhi! Em không thể trốn tránh tôi."

Đáp lại Hàn Tịch chính là cánh cửa lớn đóng sầm lại ngay trước mặt.

Hạ Nhi bước nhanh vào phòng, ngay cả cửa sổ cũng khoá trái.

____

_______

Kể từ khi Hạ Nhi nhậm chức Hạ Tổng của Hạ thị, mọi sự việc của Hạ thị đều tất bật đổ dồn về cho cô giải quyết.

Hạ Nhi lại làm như không sao cả, còn ôm mọi sự vụ vào người không để ông Hạ nhúng tay vào, khiến lão nhân gia vừa cảm động vừa sợ hãi.

Ông Hạ không chỉ một lần cảm thán, cháu gái trước kia vốn dĩ cửa nhỏ không bước cửa lớn không ra, an an tĩnh tĩnh của ông đã trưởng thành rồi.

Hạ Nhi quản lý Hạ thị đâu ra đó, vô cùng hợp lý, càng nghĩ ông Hạ lại càng cảm thấy ba năm qua tuy phải xa cháu gái quả thật rất cô đơn buồn bã, nhưng đổi lại Hạ gia sau này có người nối nghiệp, không cần lo lắng tìm cho cô một tấm 'chồng' tài giỏi cũng thật sự rất tốt.

Hạ Nhi không phụ sự kỳ vọng của ông Hạ, trở thành một Hạ Tổng cuồng công việc như mạng, một tuần trôi qua chỉ ở Hạ thị rồi trở về Hạ gia bầu bạn với ông Hạ, nhất mực không về căn hộ riêng của mình, điều đó khiến vài người muốn gặp riêng cô đều không biết phải làm sao.

Điển hình chính là Hàn Tịch.

Cô nhất quyết rời bỏ Trầm thị, Hàn Tịch buộc lòng phải quản lý Trầm thị cùng Trầm Yên Nhiên, nhưng dù sao Tổng bộ của Trầm gia không đặt ở nước S.

Trầm Yên Nhiên cuối cùng cũng phải trở về nước A.

Hàn Tịch vì nguyên do đó phải đảm đương chức vị Tổng giám đốc của Trầm thị, cố gắng duy trì Trầm thị, còn phải liên tiếp tới Hạ gia khẩn cầu Hạ Nhi trở về. Nhưng mỗi lần đến đều bị cô cho người đuổi ra không tiếp, đến mặt cũng không được nhìn thấy.

Hàn Tịch thật sự có khổ mà không thể nói, đầu cũng sắp đau đến nứt ra luôn.

Trầm Yên Nhiên biết bản thân không thể ép được cô, chỉ nhờ người gởi qua Hạ gia một chiếc hộp, bên trong chính là sợi dây chuyền Lệ Nhân Ngư.

Hạ Nhi nhận được chiếc hộp đó đã vô cùng giận dữ, muốn ném nó ra ngoài cửa lại bị ông Hạ ngăn lại.

"Nó là di vật của bà con để lại. Con không được ném."

Ông Hạ chỉ thản nhiên nói một câu, thành công khiến cô trở nên uất nghẹn thu tay trở về, đưa chiếc hộp đó cho ông Hạ.

Hạ Nhi thấp giọng nói:

"Bà ấy thật sự rất cố chấp, vẫn muốn con thực hiện hôn ước với Dung Lạc."

Ông Hạ chỉ cười trừ, tay mở chiếc hộp ra, cầm sợi dây chuyền lên nhìn, ôn tồn thấp giọng:

"Ta biết con không thích bị áp đặt, có Hạ gia ta ở đây, không ai dám ép bức con."

Hạ Nhi nhìn ông Hạ, khoé mắt cay cay.

Ông Hạ vẫn luôn yêu thương cô như thế, mọi việc cô không muốn cùng không thích đều không bao giờ bức ép cô, biết rõ cái chết của ba cô mấy phần liên quan đến Khương gia nhưng ông vẫn luôn nhẫn nhịn, không hề có ý định tra hỏi, thậm chí một lời cũng chưa từng hé ra về chuyện đó.

Nỗi đau lúc ba cô ra đi ông Hạ chính là người hứng chịu nhiều nhất, bi thương nhất. Nhưng ông biết tình cảm cô dành cho Khương Tình và Khương gia không hề tầm thường, lại chấp nhận không truy không hỏi tới.

Một người thân hiểu và lo lắng cho cô như vậy, cô còn mong cầu điều gì hơn nữa chứ.

Ông Hạ ngước nhìn cô, trông thấy vẻ mặt tự trách cùng đau lòng của cô, ông bật cười đưa tay ra gọi cô tiến tới.

Hạ Nhi lao nhanh tới ôm lấy ông Hạ, thấp giọng nỉ non:

"Ông phải khoẻ mạnh đấy. Con chỉ còn ông thôi."

Ông Hạ cười hiền lành, vuốt mái tóc cô rồi nhẹ giọng an ủi:

"Đừng khóc nữa. Áo của ta cũng bị con làm hư mấy cái rồi đấy."

Hạ Nhi càng ôm chặt lấy ông Hạ, dụi đầu lên người ông.

Ông Hạ cười khẽ, bất chợt trầm giọng hỏi:

"Khương Tình làm con tổn thương, con còn muốn tha thứ cho con bé không?"

Hạ Nhi ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi đầu xuống bật cười.

Thế giới này có lẽ rất ấm áp, nhưng cô đã từng trải qua những ngày tăm tối, lạnh thấu xương.

Mỗi ngày cô đều lang thang khao khát một cuộc sống tốt đẹp nhưng lại không thể quên đi quá khứ bi thảm khi mất đi người thân, cùng nỗi đau ghi tâm khắc cốt khi bị người mình yêu rời bỏ.

Khương Tình đã từng giống như một cơn mưa thật lớn vào tháng tư nắng gắt, cho dù phía trước là háo hức nhưng phía sau lại không có chỗ trốn.

Khoé mắt cô vương nước mắt lăn dài như nhuỵ hoa tàn úa, thở dài một hơi, thản nhiên nói:

"Ông nội. Con sẽ không tha thứ. Con muốn rời khỏi nữ nhân ấy càng xa càng tốt. Vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nữa."

Ông Hạ nghe vậy, trầm mặc đau lòng.

Khi nói ra những câu đó, chỉ bản thân Hạ Nhi mới biết, cô đang cảm thấy thật sự vô lực, hóa ra lúc tình yêu chết đi, lại là đau đớn không chịu được đến thế.