Ông Hạ lên phòng Hạ Nhi, thấy cửa không đóng liền gõ nhẹ cửa rồi bước vào phòng.
Vừa mới vào đã phát hiện Hạ Nhi ngồi trên giường, sắc mặt cô trắng bệch, tựa như ánh trăng lách ra khỏi mây đen, như không còn chút máu, đôi môi tái nhợt, cặp mắt vẫn còn vương lại sự đau xót chưa tan mất.
"Ông nội. Nhạc Kỷ Đồng thật sự có liên quan đến Khương gia."
Giọng nói cô vẫn bình tĩnh, tựa như chuyện lúc nãy dưới phòng khách chưa từng xảy ra.
Hạ Nhi ngước nhìn ông Hạ, trên người cô tỏa ra sự cô độc vô tận, trái tim cô đã sớm ngã khuỵu trong mưa gió, giống như một tấm bèo trôi dạt vô định, mệt mỏi và không còn chút sức lực.
Ông Hạ đau lòng nhìn cô, chậm rãi bước đến gần, chạm lên tóc cô vuốt nhẹ rồi thấp giọng:
"Chuyện đó ta biết rồi. Lão già Khương Thời kia đã nói cho ta. Nhưng hắn vốn dĩ không có ý định muốn hại ba con. Chỉ là theo lệnh cha hắn cài người tới muốn dò xét tình hình của bà nội con thôi. Và tìm cách lấy Lệ Nhân Ngư từ tay bà nội con. Chỉ là Khương Thời không ngờ Nhạc Kỷ Đồng tâm tư sâu nặng như vậy, cô ta có tình ý với Hạ Thừa, ghen tị với hạnh phúc của Dương Tuyết Hy. Nhạc Kỷ Đồng cũng không nghĩ đến Dương Tuyết Hy có thể trở nên điên loạn mà ra tay với cả Hạ Thừa. Hạ Nhi! Khương gia chỉ tạo cho Nhạc Kỷ Đồng một cơ hội bước vào Bối gia làm nữ chủ nhân, cái giá chính là Lệ Nhân Ngư và thông tin của Trầm gia đã suy vong lúc ấy."
Hạ Nhi cúi đầu, im lặng vài giây, do dự rồi nhẹ giọng:
"Cho dù là vậy, cũng không tránh khỏi có liên quan tới Khương gia. Nhạc Kỷ Đồng bỏ thuốc Dương Tuyết Hy lâu như vậy, bà ta không bị điên mới lạ. Nếu bà ta không điên, ba con sẽ bị giết sao? Với lại, ông không thấy nghi ngờ cả cái chết của bà nội à?"
Ông Hạ nhìn cô, nghiêm giọng nói:
"Hạ Nhi! Bà con chết vì bệnh, không phải do Khương gia."
Hạ Nhi ngẩng đầu nhìn ông Hạ, nhỏ giọng:
"Sao ông dám khẳng định..."
"Khương Thời yêu Dung Thiên Tuyết — Bà nội con đấy."
Giọng ông Hạ ôn tồn lại thản nhiên, tựa hồ việc này đối với ông không có chút ảnh hưởng nào.
Hạ Nhi sửng sốt, mở to mắt nhìn ông Hạ, miệng há hốc kinh ngạc.
"Ông..."
Ông Hạ cười khẽ, nhìn ra ngoài cửa sổ trầm tư một lúc, sau đó lại chậm rãi mở miệng:
"Con cũng biết ta và Khương Thời là chiến hữu thời còn trẻ, đúng chứ? Lúc ta và Dung Thiên Tuyết cưới nhau, bà ấy trở thành vợ ta, Khương Thời cũng đã yêu bà ấy. Lúc đó hắn còn chưa biết đến chuyện bà ấy là con gái nhà họ Trầm bị thất lạc. Hắn giữ tình cảm ấy trong lòng cho đến khi bà ấy mất, trong lễ tang của bà ấy tamới biết được. Vì thế, Khương Thời không có khả năng ra tay với bà ấy. Ông ta cũng như ta, rất yêu bà con."
Hạ Nhi nhìn ông Hạ chằm chằm, dường như muốn xác nhận lời ông Hạ, sau đó cô cúi đầu xuống, trầm mặc một lúc rất lâu, thấp giọng:
"Vậy..."
Ông Hạ nhìn cô lâm vào rối rắm, cười hiền lành chậm rãi nói tiếp:
"Bà ấy từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài, vốn dĩ thân thể không được tốt lắm, được Dung gia nhận nuôi rồi sống đến tận khi con được sinh ra đã là rất cảm tạ ông trời rồi. Cái chết của bà ấy không liên quan đến Khương gia. Con đừng truy cứu nữa."
Dứt lời, ông Hạ nghiêm nghị nhìn cô, nghiêng đầu hỏi:
"Hạ Nhi! Con đã suy nghĩ kỹ chưa? Khương Tình..."
Hạ Nhi biết ông Hạ muốn nói gì, chỉ cảm thấy lòng dạ nặng nề như bị đá tảng đè xuống, khiến cô có một cảm giác ngột ngạt tưởng chết, sắc mặt cô cũng tái nhợt đi, khuôn mặt lạnh ngắt, sa sầm lại nói một câu:
"Con đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng."
Ông Hạ thở dài, từ tốn đưa tay ra vuốt nhẹ đầu cô, hạ thấp giọng nói:
"Được. Vậy ta tôn trọng quyết định của con."
Hạ Nhi cười khẽ, gật đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Màn đêm sắp buông xuống, bầu trời cũng đã nhuốm màu đen đỏ, tia sáng cuối cùng nơi đường chân trời bị bóng tối nuốt chửng, tâm trạng của cô cũng rơi xuống vực sâu.
Cô ngơ ngẩn sinh ra một loại ảo giác thống khổ.
Trong lòng cô là một nỗi ưu thương vụn vỡ, tiếng gió phiêu diêu lúc có lúc không, vang vọng qua khe cửa kính, có lẽ vì cô đang rất đau lòng, nên cảm thấy ngay cả tiếng gió khẽ như vậy cũng vô cùng thê lương.
Vẻ mặt cô trong phút chốc loáng thoáng toát ra một nỗi bi thương không thể nói thành lời.
Ông Hạ thở dài nhìn cô, rồi như chợt nhớ ra điều gì, ông đột ngột nghiêm mặt, ngữ khí trở nên trầm trọng:
"Ta nghe nói con sẽ qua nước M tự mình giám sát dự án mở rộng thị trường bên đó?"
Hạ Nhi hạ tầm mắt xuống, khẽ 'vâng' một tiếng rất nhỏ trong cổ họng.
"Hạ Nhi! Chuyện này con có thể giao cho Kha Viễn, Hạ thị..."
Hạ Nhi nghe ông Hạ ngập ngừng, vươn tay kéo lấy tay ông tựa hồ bảo ông yên tâm, mềm nhẹ nói:
"Ông yên tâm, con đã thu xếp ổn thoả. Hạ thị sẽ không có vấn đề. Việc mở rộng dự án đó ông đã tiến hành khá lâu rồi, không thể có sơ suất. Con tự mình đi sẽ thêm phần đảm bảo. Không phải sao?"
Ông Hạ bật cười, ngón tay duỗi ra chọc vào trán cô, vừa cười hiền lành vừa dùng ngữ điệu trêu chọc nói:
"Chứ không phải con muốn tránh mặt Khương Tình thời gian này à? Ta nghe nói mấy nay con bé liên tục gởi hoa tới Hạ thị cho con. Hạ thị của ta sắp trở thành một toà nhà đầy hoa hồng rồi. Còn là hoa hồng Juliet nhập khẩu."
Hạ Nhi xoa xoa cái trán, lạnh giọng:
"Con đều ném đi cả rồi. Một cái cánh hoa cũng không bước vào được cửa lớn Hạ thị. Ông nói khoa trương quá."
Ông Hạ liếc xéo cô, cười như không cười tiếp tục trêu:
"Ta còn nghe nói vì việc đó mà Dung Lạc cũng gởi hoa tới, còn là mỗi ngày một xe lớn hoa hồng, cửa tiệm hoa trong thành phố S sắp bị hai người đó mua đứt cả rồi."
"...."
Ông Hạ ngữ khí trêu đùa cô, nhưng lát sau lại trầm mặt nghiêm túc:
"Nếu con đã quyết định không tha thứ cho Khương Tình, tránh mặt một thời gian cũng tốt. Nhưng con nên nhớ, tránh mặt một lúc thì có thể, còn cả đời thì rất khó. Ta hiểu con người của Khương Tình. Con bé yêu con hơn cả mạng, sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy đâu."
Hạ Nhi bật cười.
Yêu hơn cả mạng? Cũng làm cô đau đến nỗi muốn mất mạng.
Cô sẽ không bao giờ uỷ khuất bản thân mình thêm lần nào nữa.
Hạ Nhi nhìn ông Hạ, trong tay ông đang nắm sợi dây Lệ Nhân Ngư.
Ông Hạ nhìn cô, rồi lại hạ tầm mắt xuống sợi dây chuyền, tựa hồ nhớ đến ai đó, vẻ mặt ông có chút bi thương.
Sợi dây chuyền dưới ánh sáng nhàn nhạt toả ra tia long lanh huyền ảo, đẹp như một sinh vật sống động.
Cô không ngờ bản thân nó là tín vật đính ước, còn là di vật của bà nội cô để lại, viên đá trong suốt kia trên ngón tay Dung Lạc cùng dạng lại là một chiếc nhẫn vô cùng tinh xảo, cô cũng từng chiêm ngưỡng qua chiếc nhẫn đó.
Thật sự vô cùng xa hoa lộng lẫy, mỹ lệ kinh người.
"Ông đừng đưa nó cho con. Việc con muốn đính hôn với Dung Lạc, không phải vì hôn ước."
Ông Hạ bị câu nói đó của cô làm cho giật mình, nhìn cô thảng thốt:
"Hạ Nhi! Con..."
Hạ Nhi cong nhẹ khoé môi cười rộ lên, đôi mắt hổ phách dưới ánh đèn nhàn nhạt trở nên long lanh huyền ảo, còn đẹp hơn cả mặt dây chuyền đá quý Lệ Nhân Ngư trên tay ông Hạ, cô thấp giọng:
"Ông nội. Con thấy Dung Lạc cũng tốt lắm."
"...."
Hạ Nhi chậm rãi đứng dậy, khoanh hai tay cười khẽ nhìn ông Hạ, giọng rõ ràng mạch lạc:
"Hiện tại người duy nhất cản trở được Khương Tình không phải là Dung Lạc sao? Con nghĩ hiện tại ngoài Dung Lạc ra, không ai thích hợp với con hơn nữa."
Ông Hạ sửng sốt một lúc, không tự chủ bật ra một câu:
"Con nghĩ Khương Tình sẽ để yên sao?"
Hạ Nhi không hề bận tâm, còn vô cùng thản nhiên trả lời:
"Cô ta không để yên thì làm được gì? Không phải cô ta là người huỷ hôn trước sao. Nếu đã từ bỏ con dễ dàng như vậy, việc con đính hôn với người khác, cô ta có quyền gì mà không để con yên chứ?."
Ông Hạ nghẹn họng, tay cầm sợi dây chuyền hơi run lên một chút.
Ông có dự cảm cô cháu gái mình lại sắp gây ra đại hoạ.
Khương Tình sẽ để cháu gái ông gả cho người khác? Tự bản thân ông cũng cảm thấy chuyện đó là không thể nào.
Hạ Nhi xoay người đi tới cầu thang, móc trong túi chiếc điện thoại, vô cùng bình thản lướt tới tên của vị trợ lý riêng của cô — Kha Viễn.
Đầu bên kia lập tức có người bắt máy.
"Kha Viễn! Kể từ ngày mai, tất cả hoa của Dung Lạc đem tới, đều nhận cho tôi."
Giọng nam nhân trầm ổn không chút do dự vang lên trong điện thoại: