Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 20



Hạ Nhi cảm thấy từng chỗ trên cơ thể mình khi Khương Tình chạm qua đều mang một cảm giác tê dại, khiến thân thể cô trở nên mềm nhũn, ngồi trên người Khương Tình, cô từng ngụm thở dồn dập, đứt quãng. Đến khi cô tưởng mình sắp tắt thở thì Khương Tình mới rời môi cô, ánh mắt nhuốm đầy dục vọng mãnh liệt, bàn tay nắm bên eo Hạ Nhi khẽ xoa nắn, làm Hạ Nhi từng trận run rẩy.
Ánh mắt Hạ Nhi phủ một tầng sương mỏng nhìn Khương Tình đầy mị hoặc câu người.
Chiếc váy cô mặc vốn dĩ hơi ngắn, do động tác ngồi trên đùi Khương Tình mà bị vén lên cao. Áo khoác trắng mỏng manh hờ hững rơi mất một bên tay áo, lộ ra bờ vai mảnh khảnh và xương quai xanh tinh mỹ tuyệt đẹp, tóc dài rối tung xoã ra phủ kín lên bờ vai nhỏ.
Khương Tình nhìn thấy đáy mắt liền sẫm lại, kéo Hạ Nhi về phía cô rồi cúi đầu gặm cắn lên vai Hạ Nhi.
Bờ môi mát lạnh mang hương rượu thoang thoảng, lưỡi Khương Tình khẽ liếm lên làn da trơn mềm ở đầu vai, lại rà lưỡi kéo về phía trong, khẽ mút nhẹ nơi hõm cổ.
Hạ Nhi hơi thở hỗn loạn, thân thể cô nóng đến muốn cháy rực lên, từng động tác của Khương Tình lại không làm dịu đi sự khô nóng trong cơ thể cô, còn khiến ngọn lửa đó càng cháy càng dữ dội,ánh mắt Hạ Nhi hiện rõ khát vọng ham muốn mãnh liệt.
Khương Tình liếm lên xương quai xanh rồi dùng sức mút mạnh, Hạ Nhi không kìm được, giọng kiều mị khẽ rên.
“Ưm...” cô phát hiện giọng mình trở nên rất đáng xấu hổ, nó như tiếng than nhẹ thích thú, cô khẽ nghiêng đầu, mặt đã nóng lại còn nóng hơn.
Khương Tình cũng nghe thấy tiếng rên kiều mị đó, khẽ rời môi khỏi cổ Hạ Nhi, ngẩng đầu lên, giọng trầm khàn quyến rũ:
“Em có vẻ rất thích.” Nói xong liền cười ôn nhuận, bàn tay không chút an phận di chuyển về phía dưới chiếc váy, vuốt ve từng tấc da thịt non trơn mịn ở đùi trong, từng cái chạm như đánh sâu vào tâm hồn, khiến lý trí Hạ Nhi vỡ tan thành từng mảnh.
Khương Tình ghé sát vào tai Hạ Nhi, giọng dụ dỗ lại khiêu khích:
“Rên ra tiếng đi, tôi muốn nghe!”
Khuôn mặt Hạ Nhi liền đỏ ửng, cô muốn nói gì đó nhưng sợ khi mở miệng sẽ lại phát ra những thanh âm kì quái.
Khương Tình nhíu nhẹ mày, cô kề môi sát vào tai Hạ Nhi, thả từng đợt nhiệt khí nóng rực, rồi hôn nhẹ lên vành tai đang đỏ ửng, đưa lưỡi liếm.
Sự ướt át từ đầu lưỡi Khương Tình khiến Hạ Nhi không chịu đựng nổi, từng hơi thở của Khương Tình nóng bỏng dồn dập bên tai khiến chân tâm cô ướt đẫm.
Sau đó Khương Tình đưa lưỡi vào tai Hạ Nhi, chiếc lưỡi ướt át chuyển động ra vào làm cơ thể Hạ Nhi tê dại run rẩy.
“Ưm... a... tôi... không... em.. em sắp chết rồi..a...”
Hạ Nhi không kiềm nỗi nữa, âm thanh rên rỉ vô cùng quyến rũ câu người, mềm mại dễ nghe.
Khương Tình có xao động muốn “làm” chết Hạ Nhi ngay giờ phút đó.
Không những không dừng lại, lưỡi còn tiến nhập sâu hơn, nhịp độ ra ra vào vào cũng hơi thở gấp gáp nóng bỏng làm Hạ Nhi như muốn vỡ tan thành từng mảnh.
“A...ưm...” Hạ Nhi rên rỉ lớn tiếng.
Chân tâm cô ướt đẫm đến nỗi cô cảm nhận được nó thấm hết ra quần lót rồi. Cô xụi lơ người muốn nhũn ra, cảm giác trống rỗng vô lực, cô ngã về phía trước gục lên cổ Khương Tình. Khiến Khương Tình lập tức dừng động tác.
Khương Tình khàn giọng nói khẽ bên tai Hạ Nhi vô cùng quyến rũ.
“Muốn tôi dùng lưỡi ra vào bên dưới em như vậy không?”
Hạ Nhi nghe vậy liền thở nặng nề hơn.
Khương Tình cười trầm thấp, cô lại tiếp tục.
“Hay em muốn tôi dùng tay? Em muốn mấy ngón? Vẫn là dùng lưỡi đi, tôi muốn dùng lưỡi để làm em lên đỉnh hơn.”
Hạ Nhi khẽ run rẩy, tay vô thức nắm chặt áo sơ mi của Khương Tình, hơi thở hỗn loạn.
Khương Tình nhìn về phía tay Hạ Nhi trước ngực mình, liền cười ôn nhu, cô muốn làm Hạ Nhi phải phát điên vì muốn cô.
“Hay là, tôi liếm chỗ này cho đến khi em lên đỉnh...” vừa nói tay liền di chuyển đến dưới váy Hạ Nhi, khẽ chạm vào đáy quần lót đang ướt đẫm, khẽ lướt ngón tay lên xuống vùng ướt át đó, giống như tay cô chính là chiếc lưỡi.
Thân thể Hạ Nhi run lên, từng đợt khoái cảm đánh úp lại khiến Hạ Nhi thở dồn dập không thể kiểm soát được.
Khương Tình vẫn không buông tha, cúi người chuẩn xác hôn lên vành tai Hạ Nhi.
Từng tiếng thở dồn dập làm cổ Khương Tình ngứa ngáy. Khương Tình nhịn không được liền hỏi lại lần nữa:
“Em muốn tôi ở đây muốn em, hay về nhà tôi? Em chọn đi.”
Hạ Nhi thở từng ngụm, từng ngụm. Ánh mắt mông lung mờ ảo im lặng không đáp.
Khương Tình cười khẽ:
“Không trả lời? Vậy em đừng trách tôi.”
Nói xong liền xoay người đẩy Hạ Nhi ngã lên ghế. Khương Tình xoay đầu nhìn về phía trước, lớn tiếng nói:
“Dừng xe!”
Tài xế ngay lập tức cho xe dừng lại, Khương Tình lại nói:
“Đi xuống! Cách ra xa một chút.”
Tài xế rất ngoan ngoãn nghe lời, ngay lập tức bước xuống xe, thức thời đóng cửa lại.
Hạ Nhi trải qua cơn động tình nghe thấy liền lấy lại được chút lý trí, cả kinh nói:
“Chị điên rồi sao? Đang ở ngoài đường đó.”
“Tôi không quan tâm!” Khương Tình rất thản nhiên.
Dứt lời liền cúi đầu hôn Hạ Nhi, Hạ Nhi trợn trừng mắt, định há miệng nói gì đó thì Khương Tình đã chen lưỡi vào.
Nụ hôn đầy dục vọng, môi lưỡi quấn quýt. Khương Tình liên tục mút mát hút lấy vị ngọt trong miệng Hạ Nhi.
Hạ Nhi thở hổn hển.
Bây giờ cô muốn về nhà Khương Tình còn kịp không?
Bàn tay với những ngón tay thon dài khẽ di chuyển đến trước ngực Hạ Nhi xoa nắn, rồi di chuyển đến vai kéo váy xuống.
Khương Tình cảm thấy chiếc áo khoác ngoài của Hạ Nhi quá vướng víu, liền một tay cởi phăng nó ra.
Sau đó rời khỏi môi cô.
Hạ Nhi hít thở có chút gấp, lớn tiếng nói:
“Khương Tình, chị dừng lại đi.”
Nhưng Khương tình không những không dừng, cúi người hôn lên môi cô lần nữa, rồi di chuyển xuống cổ, kéo một đường dài ướt át, Khương Tình vùi đầu vào cổ Hạ Nhi, hết liếm rồi cắn mút.
Thân thể Hạ Nhi cong lên.
“...a..Tình..” Hạ Nhi rên rỉ, cô vội vàng lấy tay bịt miệng mình lại.
Khương Tình ngẩng đầu, nhìn Hạ Nhi cố gắng khắc chế không muốn phát ra những âm thanh xấu hổ đó, khoé môi liền hiện lên ý cười, âm thanh trầm thấp:
“Để xem em chịu được bao lâu.”
Nói xong liền cúi đầu hôn lên từng tất vùng da trên cổ Hạ Nhi. Chiếc cổ mảnh khảnh từng chút từng chút nở ra những đoá hoa hồng nhuận xinh đẹp, vô cùng mị hoặc rực rỡ.
Khương Tình một đường hôn tới ngực, tay liền vươn ra sau lưng kéo nhẹ khoá kéo.
Hạ Nhi liền buông tay không che miệng nữa, thở hổn hển gấp gáp nói:
“Em nghĩ lại rồi, mình về nhà chị được không?” Ánh mắt ướt át nhiễm đầy dục vọng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Khương Tình coi như không nghe thấy, chiếc váy ngay lập tức dưới tay Khương Tình liền bị tuột dưới tận eo.
Hạ Nhi run rẩy, đưa đôi tay chống lên vai Khương Tình cản lại. Giọng vô cùng uỷ khuất, cô nói:
“Không được.. đừng mà!”
“Lúc nãy tôi đã cho em cơ hội lựa chọn, là em nhất quyết muốn thế này.” Giọng Khương Tình có chút khàn.
Hạ Nhi trợn tròn mắt, trong đầu nghĩ.
Đúng là ác ma, cho cơ hội lựa chọn cũng như không cho.
Phản kháng liền “thịt”.
Sao cô lại vướng phải kẻ phúc hắc này chứ.
Trong đầu thầm chửi rủa nhưng Hạ Nhi vẫn phải cố gắng trưng ra một khuôn mặt cầu xin thành khẩn.
“Ah... vậy bây giờ về nhà chị đi. Em thay đổi quyết định rồi này.”
Hạ Nhi giả vờ nũng nịu, thanh âm có chút mềm nhẹ không xương.
Khương Tình khẽ nheo mắt, giống như biết Hạ Nhi đang tìm cớ hoãn binh.
Khương Tình cúi đầu nở nụ cười trầm thấp vô cùng quyến rũ, tiếng cười như tiếng chuông bạc thánh thót, ôn nhuận dịu dàng.

Hạ Nhi nghe thấy, khuôn mặt bất giác hiện lên vẻ si mê.
Cô ngay lập tức cảnh tỉnh mình, khinh bỉ bản thân không có tiền đồ.
Khương Tình ngưng cười, khẽ cúi đầu ghé sát môi vào tai Hạ Nhi.
“Bây giờ em thay đổi quyết định...Thì đã muộn!” từng câu từng chữ mang theo hơi thở ấm nóng khiến thân thể Hạ Nhi phát run.
Khương Tình lui về, ánh mắt tĩnh lặng nhìn cô.
Hạ Nhi toát mồ hôi, mồ hôi dọc theo chiếc cằm thon gầy của cô, rơi xuống hai mảnh xương quai xanh tuyệt mỹ, cuối cùng lại mất hút trong cái khe hẹp sâu hút giữa ngực đang được nội y màu da ép chặt.
Hạ Nhi nghe thấy tiếng Khương Tình nuốt nước bọt, ngón tay thon dài khẽ lướt lên vùng da cổ của cô, rồi nhẹ nhàng dừng lại trên bầu ngực sữa no tròn, ánh mắt nâu sẫm hiện lên dục vọng và ham muốn không thể che giấu.
Thân thể Hạ Nhi theo cái chạm của Khương Tình mà bắt đầu nổi lên phản ứng.
Khương Tình cúi đầu hôn lên bầu ngực cô, Hạ Nhi nghiêng người tránh né, tay khẽ chống người muốn ngồi dậy. Cô tức giận lớn tiếng nói:
“Chị không được làm bậy!”
Khương Tình liền một tay nắm lấy tay Hạ Nhi, tay kia cũng giữ nốt tay còn lại của Hạ Nhi, khẽ vươn hai tay cô lên đầu, rồi dùng một tay khoá lại.
Hạ Nhi liền tức giận phản kháng, thân thể không tự chủ được uốn éo, Khương Tình cười khẽ, giọng ôn nhu mang chút dụ dỗ:
“Ngoan nào! Tôi sẽ làm em thích.” sau đó cúi người chuẩn xác đặt môi lên môi Hạ Nhi, bờ môi mềm mại cọ sát làm Hạ Nhi phút chốc quên giãy giụa.
Khương Tình liền cạy mở hàm răng Hạ Nhi ra tiến vào. Lưỡi khoáy đảo liên tục. Không khí chật hẹp trong xe bắt đầu nóng đến bức người, tiếng hôn cùng tiếng mút lưỡi vang lên vô cùng rõ ràng cùng hơi thở dồn dập đứt quãng.
Tay Khương Tình vòng ra phía sau, chỉ trong 3s đã mở được áo ngực của Hạ Nhi, Hạ Nhi cảm nhận được lớp phòng vệ trước ngực biến mất, cô có chút hoảng hốt,nhưng môi vẫn bị Khương Tình hôn đến thiếu dưỡng khí, cô bất lực không thể làm gì được.
Khương Tình đưa tay vuốt nhẹ làn da lưng trơn nhẵn mịn màng, rồi khẽ bóp nhẹ vòng eo mảnh khảnh, từng chút từng chút vuốt ve nhẹ nhàng như lông vũ, cảm xúc đó khiến Hạ Nhi có chút ngứa ngáy, khẽ cong người tránh đi cái chạm của Khương Tình.
Tay Khương Tình không buông tha, lướt về trước ngực Hạ Nhi, tay nắm lấy một khoả mềm mại trước ngực.
Hạ Nhi ngay lập tức trong nụ hôn phát ra âm thanh rên rỉ “ưm...ưm” trong cổ họng, Hạ Nhi thở gấp dồn dập, ánh mắt trở nên mơ màng mị hoặc.
Khương Tình khẽ than thở, vật nhỏ cô đang xoa nắn xúc cảm thật sự vô cùng tốt, mềm mại no tròn, Khương Tình dùng một tay cũng không thể bao phủ hết được.
Khương Tình dày vò bầu ngực Hạ Nhi đến phát đau, đến khi nghe tiếng rên khe khẽ của Hạ Nhi liền dừng lại, dùng ngón trỏ và ngón cái nắm lấy đỉnh nụ hoa, nụ hoa vì động tình mà đang dựng đứng kiêu hãnh, môi Khương Tình ngay lập tức rời đi cánh môi ướt át đang sưng đỏ của Hạ Nhi, liền nghe thanh âm rên rĩ đứt quãng của Hạ Nhi, khẽ buông bàn tay đang khoá hai tay Hạ Nhi ra, không còn thấy cô phản kháng, trong ánh mắt Hạ Nhi hiện lên dục vọng không thể áp chế. Khương Tình đáy mắt hiện lên ý cười, ánh mắt tham lam nhìn về phía nụ hoa đang bị cô kéo ra. Nụ hoa hồng nhạt vô cùng xinh đẹp, Khương Tình không nhịn được liền cúi đầu ngậm lấy, vừa liếm vừa mút.
“A... ưm..” Hạ Nhi rên rĩ, thanh âm có chút không nhịn được.
Khương Tình di chuyển tay còn lại khẽ nắm lấy bầu ngực còn lại của Hạ Nhi, xoa nắn yêu thích không nỡ buông. Miệng vẫn ngậm lấy nụ hoa trước ngực khẽ cắn.
“Ưm... đau..” Hạ Nhi khẽ rên, âm thanh e thẹn quyến rũ động lòng người.
Khương Tình liền rời nụ hoa, giọng nói trầm trầm pha lẫn ý cười trong suốt:
“Em rõ ràng là thích.”
Nói xong liền đưa tay kéo váy Hạ Nhi lên, Hạ Nhi ánh mắt mơ màng nhìn Khương Tình, khuôn mặt động tình vô cùng mị hoặc.
Khương Tình ngón tay khẽ vuốt ve đùi trong của Hạ Nhi, cô thở gấp kịch liệt.
Giờ phút này Hạ Nhi thật sự không muốn quan tâm gì nữa, cô chỉ biết cô muốn Khương Tình đến phát điên rồi.