Ánh trăng sáng rất đẹp, nhưng một lát sau lại có một cơn mưa lớn ập xuống, làm ướt cả một mảng lá nửa vàng nửa xanh, nhiệt độ cũng giảm hẳn.
Khi cơn mưa như gột rửa tất cả những u ám, cũng là lúc gió rét ập tới.
Hạ Nhi không biết mình đã ngồi bao lâu, hoặc là rất nhiều tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, hoặc là chỉ vài phút vài giây ngắn ngủi.
Cô không nhớ rõ nữa.
Chỉ biết giây phút cô như chết lặng đi, Hàn Tịch đã xuất hiện, đem cô rời khỏi Khương gia.
Hàn Tịch muốn cô trở về Hạ gia, thế nhưng cô lại cố chấp muốn về đây.
Cô đã cố chấp đến mức đẩy Hàn Tịch xuống xe, sau đó như một kẻ điên mà về nhà.
Từ lúc trở về cho đến giờ, cô vẫn như vậy.
An tĩnh...
Quá khứ vùn vụt lướt qua trong đầu cô.
Tất cả những kỷ niệm vụn vặt, lác đác, vui vẻ hay bi thương đều như dính chặt vào nhau, chồng khớp lên nhau.
Những câu chuyện lướt qua vội vã, thứ có thể khiến cô ghi nhớ bây giờ lại toàn là đau khổ.
Khương Tình trở về biệt thự, vừa bước vào nhà đã trông thấy Hạ Nhi ngồi trên ghế sofa.
Cảnh tượng trước mắt như đọng lại thành một bức tranh tuyệt mỹ nhất.
Nữ nhân ngồi trên ghế, vòng hai tay ôm lấy người, ánh mắt thẫn thờ không còn chút sinh khí.
Ánh trăng hắt vào bậu cửa.
Khuôn mặt cô còn nhợt nhạt hơn cả trăng.
Mái tóc nâu xoã bao phủ trên thân thể mảnh mai, giống như một thác nước nhuốm màu ánh trăng bạc nhược, bộ lễ phục trắng muốt đẹp đẽ nhưng lại chẳng thể sánh được với dung nhan diễm lệ kinh người của cô lúc này, yêu dị và ma mị.
Khương Tình yên lặng ngắm nhìn cô như vậy, giống như trên đời này chỉ có duy nhất một mình cô.
Hạ Nhi đã nghe thấy tiếng bước chân của Khương Tình, cô đờ đẫn ngẩng đầu lên, cả người cứng đờ không thể động đậy.
Khương Tình cũng chỉ dừng lại trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng tiến về phía trước.
Khi đi tới bên cạnh cô, cũng không dừng bước, thậm chí sắc mặt đã bình thản lại như cũ, cứ thế đi lướt qua cô.
"Em không..."
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Khương Tình, khó khăn lắm mới ép được giọng ra khỏi cổ họng khô khốc.
Khương Tình dừng bước chân lại, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, câu nói ngập ngừng này cũng chẳng thể khiến nét mặt lãnh đạm kia thay đổi chút nào.
Hạ Nhi không nhìn Khương Tình, chỉ ôm lấy người, một nỗi bi thương trào lên từ kẽ nứt trái tim, cô lên tiếng lần nữa:
"Em không hại Khương gia."
Khương Tình vẫn trầm mặc.
Hạ Nhi thả chân xuống sofa, cố gắng dùng sức đứng thẳng người, cô khó khăn tiến về phía trước mấy bước, nhưng bắp chân bỗng nhiên run rẩy, dù cô tự răn mình phải bình tĩnh thì cũng phí công vô ích.
Cô không bước được thêm nữa, sợ bước tới sẽ ngã quỵ xuống đất.
"Hạ Nhi."
Khương Tình chậm rãi xoay người lại nhìn cô, trong ánh mắt không có chút tình cảm nào:
"Chúng ta..."
Khương Tình hơi ngừng lại, lời phía sau lại không thể nào thốt ra nổi.
Hạ Nhi cứng đờ cả người.
Khương Tình đưa tay, chậm rãi vuốt nhẹ lên gương mặt cô, nó hơi lạnh lẽo, như quả trứng gà đã bị bóc vỏ, mềm mại vô cùng, dường như chỉ chọc mạnh một chút là cũng tan vỡ.
Ngón tay càng nhẹ nhàng hơn, giống như vẫn không đành lòng rời tay đi.
Nhưng rất nhanh, ánh sáng nơi đáy mắt Khương Tình từ từ tắt lịm, giống như vầng mây xám xịt cuối cùng cũng nuốt chửng những tia sáng yếu ớt còn sót lại, là bóng đêm nặng nề, là tuyết trắng đầy trời.
Hạ Nhi dường như cảm nhận được điều gì đó, lập tức hất mạnh tay Khương Tình ra, thu lại dòng tâm trạng lan tràn của mình, cô xoay người lảo đảo đi đến ghế, cuộn người ngồi xuống một góc sofa:
"Em muốn làm rõ vài chuyện với chị."
Khương Tình cũng không bực tức, sắc mặt không có quá nhiều thay đổi, từ đầu tới cuối chỉ nhìn cô, ôn hòa nhã nhặn.
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, bên tai dường như vẫn là nỗi đau như xé nát tim gan của cô ngày đó.
"Chị không thể không tin tưởng em như vậy. Người khác đều có thể không tin tưởng em, nhưng chỉ có chị là không thể."
Dứt lời, cô nhìn Khương Tình, giọng rất nhẹ:
"Vì cớ gì? Vì cớ gì chị bắt em gánh chịu những điều này?"
Cô vòng tay ôm lấy hai đầu gối, trái tim dường như lại cảm nhận được nỗi đau và cảm giác nghẹt thở đau đớn tưởng như chết, run giọng tiếp tục nói:
"Chị không tin tưởng em. Cũng chưa từng nghĩ em sẽ có thể cùng chị vượt qua mọi thứ, chưa từng nghĩ em có thể sánh bước cùng chị, chưa từng cho em một cơ hội nào giúp chị hay cùng chị vượt qua cả."
Một lúc sau, Hạ Nhi bỗng nghe thấy Khương Tình khẽ thở dài một tiếng.
Cô nheo mắt lại, ánh mắt từ ngờ vực đến rõ ràng, rồi sau đó tụ lại thành phẫn nộ.
Sự phẫn nộ hoá thành nụ cười đắng chát, cô nói:
"Chị chỉ biết đẩy tôi ra. Chỉ biết đẩy người yêu thương chị nhất trên cõi đời này ra thật xa."
Hơi thở của cô trở nên càng lúc càng lạnh, câu nói giống như một lưỡi dao cứa qua trái tim khiến nó đau nhói:
Ánh sáng không rõ ràng từ đôi mắt nâu sẫm kia, như là một dòng lốc xoáy nguy hiểm, hút cô vào trong khiến cô vạn kiếp bất phục.
Cô run rẩy.
Cơ thể run rẩy, trái tim run rẩy và cả mí mắt cũng đang run rẩy.
Cô thua thảm bại trong một trận quyết đấu với số phận, tất cả mọi kiêu hãnh và tự tin đều vụn vỡ trước nữ nhân này.
Bản thân cô vì yêu một người, mà thê lương vụn vỡ đến nát tan cả tâm can.
Cô ngỡ Khương Tình yêu thương cô, thà hủy diệt cả thế giới cũng quyết tâm không làm tổn thương cô.
Thế nhưng cô sai rồi, nữ nhân này thà rằng hủy diệt cô...
Thà rằng hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô...
Xung quanh cô có rất nhiều kẻ tình nguyện tổn thương mình, tổn thương bản thân cũng không muốn cô bận lòng. Nhưng cô lại thà quay ngược chống lại với cả thế giới để yêu nữ nhân này.
Hạ Nhi cười khẽ, đứng dậy muốn rời đi.
Nhưng ngay lúc ấy, Khương Tình đột ngột giữ chặt lấy cánh tay cô, cơ thể áp xuống, đè cô trở lại sofa đến mức không thể nhúc nhích nổi.
Cô lúc này chỉ muốn bỏ đi, thế nên cô liều mạng xô đẩy.
Nhưng Khương Tình giữ cô rất chặt, mặc cho sơ mi hay cà vạt đang chỉnh tề trên người đã hỗn loạn đến không thể tả nổi.
Khương Tình đè cô xuống, một tay giật cà vạt ra, quấn hai vòng trói cổ tay cô lại, rồi lấy tay phải giật một góc cà vạt.
Hai cổ tay cô bị trói chặt vào nhau, ngay sau đó bị Khương Tình dùng sức ấn lên đỉnh đầu.
Từng ngón tay thon dài trắng nõn xuyên qua mái tóc nâu dài tán loạn của cô, giữ chặt gáy cô, không hề tốn một chút sức lực nào.
Hạ Nhi mở to mắt, cô muốn phản kháng lại không thể nào chống lại được.
Khi khuôn mặt lãnh đạm tuyệt mỹ áp xuống, những tia sáng thâm trầm từ trong đôi mắt nâu sẫm kia rất âm u, vô cùng đen tối.
Bờ môi mỏng gần như dính vào môi cô, Khương Tình thì thầm:
"Phải. Tôi đã làm được rồi."
Chất giọng trầm thấp, lại rõ ràng có vẻ đang đè nén cái gì đó muốn thoát ra.
Hạ Nhi chỉ cảm thấy đau đến xé ruột xé gan, giọng cô run rẩy:
"Khương Tình! Hết lần này đến lần khác làm tôi tổn thương. Cô đúng là đã làm được. Cô thật sự làm được rồi đấy."
Dứt lời, cô càng cố gắng giãy giụa, bàn tay phải của Khương Tình lại dùng thêm sức, hai cổ tay của cô bị ghim chặt không thể cọ quậy.
Trong giây phút ấy, những ngón tay vuốt ve gò má cô lại rất nhẹ nhàng, dịu dàng như đang nâng niu một bảo vật quý giá dễ vỡ, khiến bản thân cô ngỡ ngàng, hoang mang nghĩ rằng mọi sự tổn thương đến điên cuồng của cô ngày hôm qua đều chưa từng xảy ra.
Khương Tình nhìn cô, bỗng cười đến ôn nhuận ấm áp, giọng nói lại trầm trầm như đang đè nén nỗi đau thấm đến tận xương cốt:
"Em biết không? Em đau.. tôi.."
Ngữ khí rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến Hạ Nhi chỉ muốn khóc, cũng sửng sốt vô cùng.
Cô muốn gào lên bảo Khương Tình mau nói cho cô biết, rốt cuộc Khương Tình có cần cô nữa không? Thật sự muốn đẩy cô đi sao?
Thế nhưng, cô bàng hoàng không nói nổi một lời.
Mà Khương Tình cũng chỉ ngập ngừng rồi lại thôi.
Ánh mắt Khương Tình càng lạnh như sương tuyết, giọng nói thì trầm đến thắt lòng:
"Tôi xin lỗi."
Câu nói này giống như một cái đinh đâm thẳng vào trái tim của cô, bóp nghẹt nó đến vô cùng khó thở, còn khiến đầu óc cô run lên, đau thắt từng cơn dữ dội.
Cô còn chưa kịp mở miệng hỏi, môi Khương Tình đã rơi xuống.
Tàn bạo đè ép qua môi cô, lực không hề nhỏ.
Cô cảm thấy đau, thế nhưng trái tim còn đau hơn, khóe mắt lập tức trở nên ướt át.
Nụ hôn này khí thế bừng bừng, cực kỳ chiếm hữu.
Hai cổ tay cô bị ép buộc vòng qua cổ Khương Tình, giống như muốn trói chặt cô vào người, không cho trốn chạy.
Một nỗi đau nghiền nát toàn bộ tâm trí cô.
Là lời từ biệt cuối cùng...
Dự cảm ấy khiến trái tim cô trở nên đau đớn không thể nào thở nổi, quên cả giãy giụa, quên cả vùng vẫy, để mặc Khương Tình đang điên cuồng muốn làm gì thì làm.
Chỉ là nước mắt cô tuôn rơi, không thể dừng lại được.
Nước mắt và hơi thở của cô bị Khương Tình nuốt chửng đi tất cả, sự giằng xé của môi lưỡi đan xen vào nhau, hơi thở càng lúc càng trở nên gấp gáp.
Hạ Nhi không muốn khóc, thế nhưng nước mắt cô không thể ngừng lại được.
Cô nghẹn ngào nức nở trong nụ hôn điên cuồng ấy.
Cho dù cô phẫn nộ, cô không cam tâm hay ấm ức đến mức nào đi nữa, vẫn không thể không sợ hãi.
Chỉ cần nghĩ đến sẽ rời xa nữ nhân này, chỉ nghĩ đến thôi, đã khiến đáy lòng cô tràn ngập nỗi sợ.
Cả trái tim trở nên hoang lạnh, run rẩy không ngừng.
Cho dù Khương Tình đã nói ra câu nói rõ ràng như vậy.
— Duyên đã cạn.
Nó giống như một tảng đá lớn đè cho cô thịt nát xương tan, máu chảy thành sông.
Cô khủng hoảng.
Cuộc đời cô vốn dĩ chỉ sống vì nữ nhân này, không phải sao?
Trên mặt cô toàn là ẩm ướt, là nước mắt.
Cô đã khóc nhiều đến như vậy, thế mà vẫn còn nước mắt để khóc sao?
Đúng vậy! Một Khương Tình tàn nhẫn vứt bỏ người mình yêu, sao có thể có nước mắt chứ?
Người thật sự hai mắt đang đong đầy lệ là cô.
Chỉ là cô thôi.
Cô nghiêng mạnh đầu qua, cố sức tránh né khỏi nụ hôn điên cuồng kia, lại thấy Khương Tình gục đầu xuống hõm vai cô, run rẩy.
Cô phát hiện vạt áo trước người mình đột nhiên cũng đẫm nước, nóng hổi.
Cô giận dữ, ra sức muốn nâng đầu Khương Tình lên, muốn quan sát khuôn mặt tuyệt diễm lãnh đạm đó, nhìn vào đôi mắt kia, cô muốn hỏi cho rõ ràng.
Có phải thật sự không cần cô nữa không?
Thế nhưng, Khương Tình từ đầu tới cuối không hề ngẩng đầu lên.
Cứ để mặc cho cảm xúc của cô càng lúc càng sụp đổ, tàn nhẫn đứng dậy, giật lấy chiếc cà vạt trên tay cô.
Xoay người rời đi.
Hạ Nhi lúc này đã không thể giấu nổi những đắng chát như mưa rào ập xuống, cuối cùng cô vẫn nức nở thành tiếng, những lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng.
Giờ phút ấy cô không muốn suy nghĩ, cũng không muốn nói gì nữa.
Cô đứng phắt dậy nhào tới, ôm chặt lấy hông Khương Tình từ phía sau.
"Đừng đi."
Cánh tay cô run rẩy, giống như giọng nói của cô vậy.
Cô sợ.
Cô sợ sẽ đánh mất Khương Tình, cô không thể rời xa nữ nhân này.
Điều đó chỉ nghĩ đến thôi đã đau đớn tưởng như chết.
Cho dù cô biết Khương Tình muốn vứt bỏ cô, nhưng cô đã yêu nữ nhân này đến tận cốt tuỷ, không thể chữa khỏi nữa.
Cuối cùng cô cũng trở thành bộ dạng mà bản thân cô căm ghét nhất.
Yếu đuối, còn... vô dụng.
Cô không muốn bản thân bị bỏ rơi.
Mẹ cô không cần cô, ba cô cũng bỏ cô mà đi rồi.
Cô không muốn mất cả người mà mình yêu nhất trên cuộc đời này.
Trên đời này có biết bao nhiêu người, nhưng khi đã dốc cạn tình cảm để yêu một người thì không thể nào nghĩ tới ai khác nữa.
Cho dù hèn mọn van nài thì đã sao?
Như vậy thì đã sao chứ?
Cô muốn níu giữ chuyện tình này.
Nhưng Khương Tình lúc này, lại đẩy cô ra.
Sức không mạnh, nhưng đủ để khiến cô buông tay.
Nữ nhân ấy không hề quay đầu lại nhìn cô, cũng không nói thêm câu nào nữa, cứ thế rời đi.
Bóng Khương Tình chìm vào đêm tối, thẳng tắp bao nhiêu thì lạnh nhạt và tuyệt tình bấy nhiêu.
Một chút cũng không cho cô cơ hội.
Hạ Nhi đứng sững tại chỗ, cô cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay mình.
Nó run rẩy liên hồi, trái tim cô đau đến tưởng chết.
Cánh cổng biệt thự đóng lại rất lâu rồi cô mới tỉnh ra, giống như người bị nuốt mất linh hồn, cô điên cuồng lao ra cửa.
Khi cô đuổi ra khỏi cổng, chiếc xe của Khương Tình đã khởi động, nhưng nó lại nhẫn tâm đi ngang qua cô như người xa lạ.
Cô điên cuồng đuổi theo, cắn răng liều mạng chạy.
Giống như vẫn còn nhìn thấy chiếc xe dưới bầu trời đêm lạnh lẽo.
Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, nó vẫn đi xa khuất.
Cô thậm chí còn không cảm nhận được gì trước mắt mình, một cái bóng lạnh nhạt cũng không.
Hạ Nhi chết lặng, đứng ở đầu đường.
Gió đêm nổi lên, phần phật thổi qua bộ lễ phục màu trắng chưa được thay ra ở trên người cô. Hơi thở của cô gấp gáp, nước mắt như làn sương mù mờ ảo che đi mọi thứ, cô không còn nhìn thấy con đường phía trước nữa, nói chi tới việc nhìn thấy bóng dáng của Khương Tình.
Có những người đang lái xe trông thấy cô liền ấn còi, những người đang tản bộ cứ vài ba người lại có người quay đầu lại nhìn cô.
Xung quanh ánh đèn mờ ảo, nhưng cũng chẳng bằng nỗi đau xót gặm nhắm trong lòng cô lúc này.
Cô mặc kệ những ánh mắt ấy di chuyển trên người mình, sự bi thương trong đáy lòng cuối cùng cũng chảy ngược thành sông.
Là sống không bằng chết.
Cuối cùng, dưới ánh trăng thanh lạnh, cô đã không còn sức để khóc nữa.
Cô biết cho dù mình có đứng mãi ở đây, nữ nhân kia cũng sẽ không quay lại.
Người đã từng hứa hẹn một đời với cô, cuối cùng vẫn nuốt lời rồi.
Cô ngậm nước mắt, bỗng dưng bật cười.
Cười như một kẻ điên.
Nữ nhân ấy, chính là người tàn nhẫn nhất trên đời này.
Khương Tình đâu có yêu cô, nếu yêu cô, sao lại nỡ chà đạp cô như vậy chứ...
Cuối cùng thì khi cần thiết, cũng sẵn sàng vứt bỏ cô mà thôi...
Gió đã ngừng thổi.
Hạ Nhi dần dần ngừng cười, cô giơ tay lau sạch giọt nước mắt cuối cùng ở khóe mắt, cho tới khi không còn vệt nước mắt nào.
Trong đôi mắt hổ phách đang sưng đỏ dường như đã không còn tình cảm hay đau khổ nào nữa.