Hạ Nhi đi khỏi khu hội trưởng rồi dọc về phía hành lang, cô tự hỏi tại sao dãy phòng học của trường hôm nay lại cách xa khu hội trưởng đến thế. Cô đi có chút mỏi chân a. Hạ Nhi nhớ lại trận kích tình vừa rồi của cô cùng Khương Tình, cô cúi người nhìn xuống thân thể đang vẫn còn chút vô lực yếu ớt, chỉ đi bộ một lúc đã thở không ra hơi. Làm loại chuyện này cũng thật là tốn sức, Hạ Nhi bây giờ cảm thấy toàn thân có chút hư nhược, bước đi cũng khó khăn. Thế mà con người kia lại không hề hấn gì, giống như có thể càng làm càng hăng, càng làm càng có vui vẻ. Đây là sự khác nhau giữa người không đụng tới thể thao và người luôn chăm chỉ rèn luyện thân thể sao? Thân hình Khương Tình có chút rắn chắc, cánh tay nhìn bề ngoài thì mảnh khảnh ôn nhu, nhưng khi cô chạm vào, sự săn chắc đàn hồi đó khiến cô có chút líu lưỡi. Hẳn là ngoài các bộ môn thể thao khác, Khương Tình còn tập luyện cả thể hình, không biết dưới lớp áo lót đó, có cơ bụng không nhỉ? Hạ Nhi cảm thấy mặt hơi nóng lên, không được rồi a, cô càng ngày càng có những suy nghĩ kì lạ với Khương Tình. Hạ Nhi không tự chủ nhớ lại từng trận xao động lúc nãy, Khương Tình vô cùng mạnh mẽ, nhiệt tình và quyến rũ đến mức khiến Hạ Nhi mặt đỏ tai hồng, tim đập có chút vội vã. Bỗng một bàn tay vươn ra kéo lấy tay Hạ Nhi, cô kinh hoảng quay đầu lại. An Tranh không biết từ lúc nào đã ở sau cô, tay đang giữ chặt cổ tay cô không buông, ánh mắt hiện lên cảm xúc không rõ. An Tranh liền xoay người, kéo Hạ Nhi về phía sau thư viện. "An Tranh! Cậu làm gì vậy? Buông ra." Hạ Nhi rất tức giận. Khoảng thời gian này cô hết bị người ta nắm rồi kéo. Hạ Nhi bất lực sự yếu ớt của bản thân a. An Tranh đẩy Hạ Nhi vào bức tường sau thư viện. Ánh mắt khẽ đảo nhìn đôi môi đang sưng đỏ của Hạ Nhi, trong lòng liền một trận điên cuồng tức giận. "Em với Khương Tình. Em thích Khương Tình sao?" Giọng An Tranh lành lạnh. Hạ Nhi trợn trừng mắt, khẽ nhúc nhích tay muốn giật ra khỏi tay An Tranh. An Tranh liền dùng lực giữ chặt nhất quyết không buông. "Trả lời tôi!!!" An Tranh giận dữ. Hạ Nhi không đáp, đưa tay còn lại muốn đẩy An Tranh ra, vô cùng tức giận nói: "An Tranh! Cậu đừng có quá phận." An Tranh liền dùng tay còn lại nắm lấy tay đang đẩy trước ngực mình, vươn lên cao rồi một tay nắm lại. Ánh mắt hiện lên sự phẫn nộ, lạnh nhạt hỏi. "Quá phận? Tôi chỉ muốn biết em... là thích Khương Tình sao?" Hạ Nhi nhíu mày, An Tranh hình như trạng thái có chút không bình thường, cô nói: "Đúng vậy! Tôi là thích Khương Tình. Thì sao chứ?" An Tranh liền nhếch khoé miệng cười lạnh nói: "Hạ Nhi! Tôi không cho phép." "Cậu điên rồi An Tranh, tôi thích ai đó là quyền của tôi. Cậu không có tư cách xen vào." Hạ Nhi phẫn nộ. An Tranh liền cúi đầu cười, như tự chế giễu bản thân, lại như tràn ngập khổ sở, nhàn nhạt nói: "Tôi yêu em rất nhiều năm, kể từ khi tôi 6 tuổi đã biết mình muốn có được em, vì em là một công chúa cao cao tại thượng, tôi phải cố gắng vứt bỏ tất cả để ra nước ngoài, mục đích chỉ vì để bản thân xứng đáng với em. Bây giờ sau tất cả tôi quay về, lại nhận được câu nói em đã thích người khác, Hạ Nhi. Em thật quá nhẫn tâm." Hạ Nhi nghe An Tranh nói, chân mày liền nhíu lại. Cô không nghĩ An Tranh là vì cô mà ra nước ngoài. Nhưng cô làm sao mà biết được, lúc đó cô chỉ có sáu tuổi. "An Tranh, đến muộn là đến muộn. Tôi đã thích người khác rồi." Hạ Nhi nhẹ giọng, bình tĩnh nói. An Tranh liền bật cười, nụ cười ôn nhuận thường ngày trở nên vô cùng lạnh lẽo: "Hạ Nhi! Em biết Khương Tình được bao lâu? Em nghĩ Khương Tình sẽ vì em mà vứt bỏ Khương gia sao? Sẽ đấu tranh chống lại tất cả chỉ vì em sao? Tôi nói em biết. Em với Khương Tình nhất định không có kết quả." Hạ Nhi ánh mắt bỗng tối sầm, cô cũng từng nghĩ đến vấn đề này, Khương gia không giống Hạ gia, cô sinh ra đã vốn là ngọc trân bảo của ông nội, mọi quyết định mà cô đưa ra ông chưa từng phản đối. Cô chúng tinh phủng nguyệt không cần đấu tranh thì Hạ gia vẫn là của cô. Ngay cả khi cô nói mình là đồng tính, ông nội cũng chỉ cười rồi nói nhất định sau này sẽ không để cô phải sống không hạnh phúc, cô cứ việc sống là chính mình, còn mọi thứ ông sẽ thay cô gánh vác tất cả. An Tranh nhìn Hạ Nhi im lặng không đáp lại nói tiếp: "Hạ Nhi! Em biết là ai muốn tôi ra nước ngoài không?" Hạ Nhi khẽ ngước mắt, ngẩng đâu lên nhìn An Tranh. "Chính là ông nội em đấy!" An Tranh nhẹ giọng nói. Hạ Nhi choáng váng, ánh mắt thể hiện không tin nổi. An Tranh khẽ cười rồi kể lại: "Em nhớ năm em sáu tuổi đã cứu tôi dưới hồ chứ? Trước đó tôi đã biết mình vô cùng để ý em. Sau khi sự việc ở hồ bơi xảy ra, em luôn tránh né không muốn lại gần tôi, tôi đã gặp ông của em. Nói với ông về tình cảm của mình. Hạ Nhi! Lúc đó tôi chỉ hơn sáu tuổi. Ông Hạ không những không trách mắng, còn nói với tôi rằng, Hạ Nhi là bảo bối của ông, ông muốn người sau này có thể sánh vai cùng cháu ông, là một người mạnh mẽ có thể che chở cho em tất cả. Ông nói tôi lúc đó quá nhỏ bé, bảo tôi rằng nếu đã có ý định như vậy, không bằng ra nước ngoài tự lập và phát triển. Ông Hạ biết tôi có người cha thiên tài tuyệt diễm đến mức nào. Muốn đào tạo tôi trở thành người có thể bảo vệ cho em. Còn hứa nếu ngày tôi trở lại và có năng lực bảo hộ em trong tay mình, sẽ cho phép tôi được bước chân vào Hạ gia." Hạ Nhi nghe thấy liền tràn đầy kinh ngạc. "Không thể nào a. Tới năm tôi mười ba tuổi ông nội mới biết tôi đồng tính, không thể từ lúc tôi sáu tuổi đã..." Hạ Nhi giọng run run, ánh mắt mở to vô cùng sợ hãi. An Tranh liền cười, nụ cười vô cùng khổ sở và bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Ông em là một người nhìn xa trông rộng, ngay cả lúc em công khai với ông về giới tính của mình, đã thấy ông có chút bất ngờ hay phản đối nào chưa? Hạ Nhi! Ông Hạ vì em, mà dọn đường trải tấm thảm đầy hoa hồng cho em bước. Không vì gì cả, chỉ vì em là Hạ Nhi. Là bảo bối và là hòn ngọc quý của ông. Còn tôi đây chính là người được chọn, tôi sống vì em, chết cũng vì em. Hạ Nhi im lặng, cô biết bản thân vô tâm, người khiến cô yêu thương và kính trọng duy nhất chỉ có ông nội. Nghe An Tranh nói, ông vì cô mà ngay từ nhỏ đã sắp xếp một "vị hôn phu" được đào tạo từ nhỏ. Hạ Nhi giọng có chút run run: "Ngay cả việc cậu tới trường, vào lớp tớ... cũng là ông ngầm sắp xếp sao?" An Tranh cúi đầu cười khẽ. "Là tôi muốn tiếp cận em, ông Hạ chỉ giúp đỡ tôi trong thời gian xuất ngoại, còn cho tôi những thông tin về em những năm tôi không ở đây." Hạ Nhi hơi sửng sốt. Không ngờ ông cô lại ở sau lưng cô làm nhiều việc như thế. Còn giấu cô đến rất kín kẽ. An Tranh nhìn sắc mặt Hạ Nhi không tốt, liền nói: "Ông Hạ vì muốn tốt cho em, thay vì lo sợ giao cháu gái bảo bối vào tay một người không rõ lai lịch, thì chọn ra một người để gửi gắm. Hạ Nhi! Em vốn dĩ là vị hôn thê của tôi. Em nói xem tôi có tư cách xen vào việc của em không?" Hạ Nhi im lặng trầm mặc, lát sau cô ngẩng đầu lên cười lạnh: "Tôi không phải là con rối để người khác tuỳ tiện sắp xếp, ông tôi chọn cậu thì thế nào, người tôi muốn, cậu không bao giờ quản được. Dù có là ông tôi cũng không quản nổi." An Tranh cúi thấp đầu cười nhàn nhạt: "Hạ Nhi, ý cậu là cho dù tôi vì cậu mà cố gắng đến thế nào, cũng không bằng người cậu đang thích, Khương Tình sao?" "Dù cho Khương Tình không xuất hiện, tôi cũng không chấp nhận việc tình cảm của tôi bị tính toán trước. Cậu chỉ nghĩ đến việc bản thân cậu muốn tôi, vì tôi làm rất nhiều việc, vậy có bao giờ cậu hỏi mong muốn của tôi là gì chưa? An Tranh. Tôi rất cảm ơn tình cảm cậu dành cho tôi một khoảng thời gian dài như vậy, nhưng..." Lời nói còn chưa nói xong, An Tranh liền cúi đầu hôn xuống, môi chuẩn xác che kín miệng Hạ Nhi lại. Hạ Nhi vô cùng tức giận, cô vùng vẫy giãy giụa, chân vung lên muốn đá An Tranh. An Tranh ngay lập tức chen chân vào giữa, đùi đặt sát vào giữa hai chân Hạ Nhi. Hạ Nhi không cựa quậy được, liền há miệng cắn xuống. Máu chảy dọc theo khoé môi An Tranh, nhưng không làm An Tranh nhíu mày dù chỉ một cái, môi vẫn áp lên môi Hạ Nhi, trằn trọc hôn. Nụ hôn như giải toả mọi nhớ nhung cùng tham luyến mà bản thân cô đã hơn mười năm chôn dưới đáy lòng, cho dù Hạ Nhi có cắn nát môi cô đi nữa. An Tranh cũng không muốn buông ra. Lưỡi An Tranh cạy mở răng môi Hạ Nhi chui vào. Hạ Nhi cau mày, lại cắn mạnh xuống lưỡi An Tranh, vị máu tanh trong miệng lan toả khắp nơi, Hạ Nhi dùng lực rất mạnh nên An Tranh khẽ nhíu mày, An Tranh cố chấp, mặc kệ việc khoé môi rướm máu, lưỡi bị cắn nát vẫn không buông, một lát sau khi khoang miệng Hạ Nhi tanh nồng đầy mùi máu mới rời môi cô, ánh mắt mang theo sự phức tạp và khổ sở. An Tranh dùng ngón tay quẹt lên vệt máu ở khoé miệng. Ánh mắt nhàn nhạt nhìn Hạ Nhi đang vô cùng tức giận, nói: "Tôi không cho phép em nói những lời tàn nhẫn đó. Hạ Nhi! Tôi sẽ từng chút từng chút xoá sạch mọi dấu vết về Khương Tình trong cuộc sống của em." Nói xong An Tranh liền vươn ngón tay miết lấy môi Hạ Nhi, khẽ buông hai tay Hạ Nhi ra, lùi về sau một bước. Trong ánh mắt sững sờ tức giận của Hạ Nhi liền xoay người bỏ đi. Dáng vẻ cô độc và đầy thương tâm, nhưng chứa vô hạn sự mạnh mẽ và quyết đoán.
"Hoá ra An Tranh thích cô nhiều năm như vậy, còn là vị hôn phu mà Hạ gia chọn, Hạ Đại tiểu thư, cô giấu đủ sâu a." Tiếng Bối Lạc phía sau vang lên, bước về phía Hạ Nhi đang đứng. Hạ Nhi khẽ quay đầu, nhìn Bối Lạc đang cười cười bước tới. "Cô biết tôi?" Hạ Nhi lạnh giọng hỏi. "Tôi không biết cô, nhưng dì An Nhã Hiên có mối quan hệ tốt với Hạ Gia, tôi may mắn có người quen từng gặp dì An Nhã Hiên một lần, biết rõ tính cách dì ấy không dễ dàng thân thuộc với các gia đình tầm thường. Hôm An Tranh nói trong lúc say việc biết cô từ nhỏ, tôi đã nhận ra rồi. Cô là tiểu thư độc nhất gia tộc họ Hạ. Hạ Đại tiểu thư." Bối Lạc cười nói. "À.. thì ra là thế, nhọc sức cô để ý tôi đến vậy, không phải cô ở đây chỉ để khoe khoang bản thân mình thông minh tuyệt đỉnh chứ?" Hạ Nhi cười lạnh. Bối Lạc nhìn Hạ Nhi không chút nào chột dạ khi thấy mình đã biết thân phận, và còn thấy chuyện giữa cô và An Tranh, liền có chút kinh ngạc, Bối Lạc cố trấn tĩnh bình thản nói: "An Tranh vì cô mà làm nhiều việc như vậy, tại sao cô lại không thử chấp nhận An Tranh chứ? Tôi cũng không ngờ một đại gia tộc như nhà họ Hạ có thể tuỳ hứng để cô trêu đùa giẫm đạp như thế, tôi đứng đây không phải để khoe khoang tôi thông minh, tôi đến để nói cho cô biết, Hạ Nhi! Cô buông tha Khương Tình đi." Hạ Nhi khẽ cười, tiếng cười trong trẻo lại đầy khiêu khích. Bối Lạc hơi tức giận, nói: "Cô cười cái gì?" Hạ Nhi vẫn cười, ánh mắt mang theo sự hiểu rõ, bước lại gần Bối Lạc, nói: "Hoá ra Bối Lạc tiểu thư ái mộ Khương Tình, tôi nói đúng không? Bộ dạng cô hiện giờ... chậc chậc... hẳn là không làm gì được Khương Tình, nên chuyển sang muốn tôi buông tha người cô yêu, còn về An Tranh, cô không phải là tôi, bày đặt đứng ở đây diễn tuồng khuyên nhủ làm gì? Mục đích vẫn là Khương Tình, không phải sao?" "Cô!!!" Bối Lạc tức giận, nắm tay run run. Hạ Nhi lại cười khiêu khích nói: "Tình cảm của cô Khương Tình biết không? Có chấp nhận cô không? Chắc là không chấp nhận rồi, nếu mà chấp nhận thì Khương Tình cũng không làm thế này với tôi." Nói xong Hạ Nhi liền khẽ vuốt lọn tóc xoã trước ngực, đưa trọn những dấu hôn ngân đỏ hồng vô cùng chói mắt. Bối Lạc nhìn thấy ánh mắt liền chứa đầy phẫn nộ, giọng căm hận cực điểm: "Một kẻ lẳng lơ như cô, không xứng với Khương Tình. Đồ không biết xấu hổ." Hạ Nhi liền cúi thấp đầu nở nụ cười, thanh âm trong trẻo như tiếng chuông bạc êm tai. "Đúng vậy, tôi lẳng lơ. Cô không lẳng lơ được như tôi, nên Khương Tình không thèm liếc mắt để ý tới cô đấy. Tôi cũng không biết xấu hổ, Khương Tình chạm vào tôi, điều đó tại sao lại khiến tôi xấu hổ chứ? Cô không được Khương Tình chạm vào nên dù có muốn cảm thấy xấu hổ, cô cũng không thể xấu hổ được." Hạ Nhi tức chết người không đền mạng nói. Bối Lạc phẫn nộ đến mức mắt trợn trừng, biểu cảm khuôn mặt cực kì dữ tợn. "Hạ Nhi! Cho dù cô là tiểu thư Hạ Gia thì thế nào, Khương Tình đùa giỡn cô xong, nhất định sẽ ném cô đi như một thứ rác rưởi." Hạ Nhi bước nhanh tới, ngay lập tức vươn tay bắt lấy cổ áo Bối Lạc, đẩy cô ta vào tường, cô dùng lực rất mạnh nên lưng Bối Lạc bị đau khẽ rên một tiếng. Hạ Nhi dán sát vào tai Bối Lạc, gằn giọng lạnh lùng nói từ chữ: "Bối Lạc, Khương Tình là của tôi! Cho dù cô có chui vào bụng mẹ, đầu thai lại một lần nữa cũng không bao giờ thay đổi được kết quả bản thân cô đấu với tôi, cô một chút cũng không xứng! Nên tự nhìn nhận lại vị trí của mình đi."