Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 314: Đau thương




Những tiếng đập cửa hay âm giọng nhỏ xíu của Hạ Nhi cứ lần lượt truyền đến tai Lương Hạ:

"Cậu ổn chứ?"

Lương Hạ đặt bàn tay mảnh mai lên cửa phòng tắm một cách yếu ớt, gương mặt mệt mỏi hoen ố nước mắt áp sát lên cánh cửa, cô ngồi bệt dưới sàn nhà, đôi mắt ngọc đẹp đẽ giờ đây mang một màu buồn bã, ảm đạm đến đau thương, cố điều chỉnh giọng mình bình thản nhất:

"Tớ rửa mặt rồi ra ngay."

Bên ngoài cửa không còn âm thanh nào nữa.

Lương Hạ thở dài, ngay sau đó liền đứng đậy.

Cô bước tới trước gương, giơ tay lau lớp hơi nước đi, để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng, vầng trán nhẵn nhụi sáng bóng, hàng mi cong cong nhạt màu, con ngươi đen đậm cực kỳ long lanh, sống mũi cao thẳng còn cả đôi môi nhỏ nhắn của cô.

Chút bình tâm còn sót lại như đang rung chuyển, cô đau đớn cảm nhận nơi tim mình đang từng hồi từng hồi rạn nứt.

Sự tuyệt vọng như ngấm sâu vào vết nứt nơi trái tim của cô, làm chúng bị tách rộng rồi vỡ nát, đẩy cơn đau nhanh chóng lan truyền khắp mọi tế bào xúc cảm trong con người nhỏ bé.

Lương Hạ hít sâu một hơi, cố vững vàng xoay người đi ra khỏi phòng tắm với một tư thái bình thản nhất mà cô có thể làm ra được.

Hạ Nhi ở bên ngoài đang lấy hai chiếc ly từ trên tủ rượu xuống, lần lượt bỏ vào mỗi ly một viên đá, sau đó mở một chai rượu.

Nhiệt độ của rượu mạnh lập tức bị pha loãng bởi đá lạnh, thành ly chẳng mấy chốc đã phủ một lớp sương mỏng.

Ly rượu uống được ba phần, chuông di động đột ngột vang lên.

Hạ Nhi bắt máy.

Đầu kia nói thẳng ngay:

[Em đang ở đâu?]

Hạ Nhi xoay tròn ly rượu trong tay:

"Em đang ở Lương gia, tối nay em không về đâu, chị đừng đợi."

[Bảo bối, tôi sẽ qua đón em.]

Hạ Nhi liếc nhìn cửa phòng tắm bật mở, lại trông thấy Lương Hạ tiến về phía mình, đang chuẩn bị cầm ly rượu lên thì nhanh miệng nói:

"Lương Hạ có chút bất ổn, hôm nay em không về được. Chị ngoan đi cục cưng à."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, ngay sau đó liền có tiếng thở dài:

[Nhưng tôi nhớ em. Không có em, tôi không ngủ được.]

Hạ Nhi nghe thanh âm ôn nhuận thường ngày đột nhiên trở nên trầm xuống, yếu ớt như cánh hoa hồng bị ướt mưa liền sững người, nét mặt nhanh chóng lướt qua một tia ngượng ngập, ăn nói cũng không tự nhiên:

"Cục cưng à, em cũng nhớ chị. Nhưng mà... Nhưng mà... Lương Hạ thật sự không ổn lắm. Em không thể bỏ cậu ấy một mình với tình trạng này. Tình, em bù sau cho chị được không?"

Hạ Nhi dứt lời thì đầu dây bên kia hơi trầm mặc.

Khương Tình bây giờ đối với cô rất thích thể hiện một bộ dạng liễu rủ trong gió, nhu nhu nhược nhược.

Nữ nhân nhà cô hình như đã nắm giữ được điểm yếu của cô rồi, biết rõ khi nhìn thấy bộ dạng đó, cô không thể cường ngạnh nhẫn tâm nổi.

[Bù thế nào?] Giọng Khương Tình đột ngột vang lên trong điện thoại, cực lãnh đạm.

"Chị muốn cái gì, em chiều cái nấy." Hạ Nhi buột miệng trả lời.

[...]

Sự trầm mặc của Khương Tình ngay lập tức làm Hạ Nhi tỉnh ngộ, cô vội vàng sửa lời:

"Không! Sai rồi, là chiều chuyện gì đó có mức độ thôi. Hiểu không? Chiều có mức độ, có giới hạn đấy."

[...]

Đầu dây bên kia chỉ có tiếng thở đè nén rất thấp.

"Tình! Chị dẹp bỏ cái suy nghĩ khốn kiếp trong đầu chị ngay cho em!."

Âm sắc trong giọng nói của Hạ Nhi nhuộm rõ một sự phẫn nộ từ từ nhen nhóm khiến Khương Tình bật cười.

[Chỉ một đêm thôi đấy.]

Hạ Nhi nghe thanh âm dịu dàng từ tốn đó liền thở dài.

Cuộc gọi kết thúc.

Ớ đậu...

Cái quần gì thế?

Dỗi á?

Hạ Nhi hết cả hồn, đang chuẩn bị dùng chiêu gọi điện liên hoàn đoạt mệnh với nữ nhân nhà mình thì nhận được một tin nhắn.

[Yêu em.]

Vừa mở tin nhắn ra nhìn, khoé môi Hạ Nhi liền cong lên.

Lương Hạ ngồi ở trên giường, nhìn trực diện vào khuôn mặt vui vẻ của Hạ Nhi, giọng tuy khẽ khàng nhưng ngữ khí lại mạnh mẽ lên không ít:

"Cậu về với Tình tỷ đi, hai người vừa làm hoà lại không bao lâu, nên ở cạnh nhau nhiều một chút."

Lời nói còn chưa kịp lắng xuống đã lại nghe cô gái đối diện nói như tự lẩm bẩm:

"Ở trên giường hoài thì có."

"Hả?" Lương Hạ chớp mắt hỏi lại.

Hạ Nhi bĩu môi:

"Không có gì."

Lương Hạ bật cười:

"Tớ nghe thấy đấy tiểu tổ tông. Cậu vẫn không lật được Tình tỷ à?"

Hạ Nhi nghe thấy, giận dữ quay đầu trừng mắt:

"Ai nói bổn tiểu thư không lật được. Bổn tiểu thư lật tới cái gì luôn rồi đó."

Lương Hạ nhìn cô, bờ môi đỏ mọng ngậm cười:

"Ây da.. Cậu không cần dối lòng. Có cần tớ chỉ cho cậu một khoá học làm 'công' không?"

Khuôn mặt của Hạ Nhi đỏ bừng lên, cái miệng cũng bắt đầu không tha cho một ai:

"Lương Hạ! Bổn tiểu thư công được."

Lương Hạ phì cười, đôi mắt cong lên:

"Ừ. Cậu sẽ công nếu là đối với nữ nhân khác, nhưng với Tình tỷ, phần trăm làm 'công' của cậu ít đến đáng thương. Tớ hiểu mà, không cần phải giấu tớ."

"Lương Hạ! Tớ rất công đó. Cậu đừng nghĩ tớ luôn bị nữ nhân kia 'áp' đến chết được không?"

Hạ Nhi đáp một cách dứt khoát, trong ngữ khí vẫn còn đọng lại sự phẫn nộ.

Nói đến đây, Hạ Nhi cũng không cho Lương Hạ có cơ hội mở miệng nữa, bàn tay vỗ nhẹ lên bàn tay của Lương Hạ, ngay lập tức đổi chủ đề:

"Hôm nay xảy ra chuyện gì? Cậu tại sao lại thế này?"

Lương Hạ bật cười:

"Hạ Nhi, cậu đánh trống lảng đấy à?"

Hạ Nhi hắng giọng, khi cất lời đã có chút không buông tha hay nhượng bộ:

"Lương Hạ. Tốt nhất là ngoan ngoãn kể hết ra đi. Tớ với cậu là bạn thân đấy."

Lương Hạ ngồi đó thẫn thờ suy nghĩ, rãnh môi hồng nhuận khẽ cười, dùng một nửa diện dung lãnh đạm của mình mà nói với Hạ Nhi:

"Được rồi."

Hạ Nhi nhướng mày, ra hiệu Lương Hạ tiếp tục nói.

Căn phòng với không gian rộng lớn lại thông thoáng vô cùng, nhưng lúc này sự im lặng của Lương Hạ lại khiến cô cảm nhận được một sự ngột ngạt đến nghẹt thở.

Một lúc sau, thanh âm nhỏ xíu của Lương Hạ mới cất lên:

"Tớ phát hiện ra Du Tử Miên là bạn gái cũ của Khương Ngọc."

"...."

"...."

"Cái gì???"

Hạ Nhi căng mặt kinh ngạc cao giọng thốt lên, đến cả tay chân cũng muốn cuống theo cái dòng suy nghĩ đang đảo lộn trong đầu óc, lớn tiếng phẫn nộ nói:

"Tên bại hoại đó để người yêu cũ hằng ngày lắc lư qua lại trước mặt mình á?"

"...."

Hạ Nhi đứng bật dậy, cô bẻ khớp tay vang lên tiếng xương khớp răng rắc, nghiến răng nghiến lợi nghiền từng chữ:

"Cô ta muốn nhai lại người yêu cũ à? Cái đồ bại hoại không biết xấu hổ này! Bổn tiểu thư đã lâu không sát sinh, đồ bại hoại này chính là muốn chết có phải không?"

Lương Hạ: "...."

Khương Ngọc không phải là con bò!!!

Trong đôi mắt của Lương Hạ mất dần sự bi thương vừa có, thay vào đó là một mảnh u ám nhuộm đầy trong lòng mắt:

"Tớ không biết hai người đó có gian tình hay không? Nhưng Du Tử Miên xác thực là bạn gái cũ của Khương Ngọc, chính miệng mẹ Khương Ngọc nói cho tớ biết."

Hạ Nhi hít sâu một cái, trong khẩu khí lẫn chút hoài nghi:

"Mẹ Khương Ngọc? Vu phu nhân sao?"

Lương Hạ cũng khẽ hít một hơi thật sâu, thu hết những dòng lệ sắp chực trào khỏi khoé mắt:

"Đúng vậy."

Nhãn khí rộ lên tia giận dữ lẫn phẫn nộ, Hạ Nhi nghiến răng:

"Vu phu nhân tìm đến cậu?"

Lương Hạ gật đầu.

Hạ Nhi bỗng nhiên trở nên trầm mặc.

Một khoảng thời gian ngắn ngủi trôi qua trong tích tắc, sự thinh lặng của Hạ Nhi làm sự yếu đuối, mỏng manh của Lương Hạ càng thêm lớn dần.

Lương Hạ buồn bã, hụt hẫng thấp giọng lên tiếng:

"Hào môn đại thế gia tớ không nắm rõ lắm, Vu phu nhân là người thế nào?"

Hạ Nhi dường như có chút suy nghĩ, ngay sau đó rất nghiêm nghị không chút đùa cợt cất giọng từ tốn:

"Tớ chưa từng tiếp xúc với vị Vu phu nhân này, nhưng nếu nói đến nữ cường nhân có đủ mọi tố chất, vừa có quyền lực vừa có nhan sắc, gia thế hiển hách, xuất thân cao quý, vừa có tiền vừa có bản lĩnh, một nữ nhân trên thương trường có thể hô mưa gọi gió thì Vu phu nhân chính là một trong số đó. Khác hẳn với mẹ tớ — Dương Tuyết Hy. Mẹ tớ chỉ là một đoá hoa có nhan sắc lại không có đầu óc, là hoa thêu trên gấm vóc lụa là, nữ nhân được gả vào Khương gia lại khác hẳn, một khi gả vào Khương gia, nhất định phải có đầy đủ những phẩm chất mà một nữ nhân bình thường không thể nào có được. Giống như Vương Minh Tuyết vậy, đều là những nhân tuyển được chọn lọc cho người thừa kế của Khương gia, là những người được đào tạo và sắp xếp từ nhỏ. Ví như Khương Tình vậy. Ngay từ nhỏ đã được chỉ định là người thừa kế, và Khanh Long khi đó là vị hôn phu được đào tạo từ nhỏ."

"Tớ biết điều đó." Lương Hạ đột ngột xen ngang vào, giọng trầm xuống lại có sự buồn bã không nguôi, nén đau nhìn Hạ Nhi, rồi nói: "Tớ sinh ra gia cảnh bình thường, đúng là rất khác biệt."

Hạ Nhi nhấc ngón tay búng mạnh một cái vào trán Lương Hạ.

Lương Hạ ngay lập tức ôm lấy cái trán, vẻ mặt uỷ khuất.

Hạ Nhi thấp giọng trách mắng:

"Cậu nói như vậy là sao? Tới đời này của Khương gia, trưởng bối đặt đâu con ngồi đó đã không còn áp dụng được nữa rồi. Vấn đề môn đăng hộ đối cũ rích đó còn làm khó được Khương bại hoại của cậu sao?"

Lương Hạ khẽ cúi đầu, thần sắc trong đôi mắt không rõ lắm.

Hạ Nhi nhìn Lương Hạ, tiếp tục nghiêm giọng nói:

"Nếu Khương Ngọc không thể khiến Vu phu nhân chấp nhận được cậu, tớ đây còn không muốn gả cậu cho Khương bại hoại đó đâu."

Câu nói ấy rơi vào trái tim Lương Hạ, bỗng dưng lại cứa thành một vết nứt bi thương...