Tiếng giày cao gót đặt từng bước chân diễm lệ chậm rãi đi theo lối mòn của hoa viên, dẫn tới một đài phun nước rất lớn.
Ở đó, Lương Hạ đứng yên bất động như một cái xác, mắt nhìn lên bầu trời, không hề bật ra tiếng khóc nhưng nước mắt lại vô thức lăn dài.
Đến một thời điểm, khi mọi sự chịu đựng bên trong Lương Hạ đều đã đạt đến giới hạn. Cô mới ngồi thụp xuống ôm mặt khóc nức nở.
Bối Lạc đứng ngay góc cầu thang, hơi khuất tầm nhìn đôi chút, lén đưa mắt quan sát cử chỉ của Lương Hạ, rồi suy nghĩ trong vài giây, có chút đứng ngồi không yên, cứ chốc chốc lại đi sang bên này rồi lại đi sang hướng khác. Hai tay run run nắm chặt nhau, vẻ mặt khẩn trương vô cùng.
Lương Hạ dường như phát hiện có người theo sau mình, vô hồn nhìn vào một góc nơi Bối Lạc đang đứng.
Hàng mi còn ươn ướt của Lương Hạ thoáng rung lên, trong ngọn gió nhẹ đang thổi qua, hạt nước bé xíu đọng lại nơi sợi mi mỏng manh ấy như một viên pha lê thuần khiết.
Lương Hạ chống người đứng đậy, muốn quay người rời đi.
"Lương Hạ!" Bối Lạc thấp giọng gọi.
Lương Hạ dừng bước, không hề quay đầu lại.
Bối Lạc lặng người giây lát, chậm rãi bước tới, sau đó khép mắt thở dài:
"Tôi không nghĩ Du Tử Miên lại như vậy, Lương Hạ... thật khổ cho cậu."
Bối Lạc không giấu được lo sợ, trong âm điệu pha lẫn sự căng thẳng, đôi mắt tản ra sự đau lòng cố trấn an:
"Tôi biết cậu rất đau, nhưng sự việc đã đến nước này. Cậu... buông tay đi."
"Buông tay?"
Lương Hạ thấp giọng hỏi, hai mắt vì khóc cũng đã dần đỏ hoe cả lên, cấu chặt vào tay áo của mình, lần nữa hỏi:
"Tôi đã buông tay rồi, hai người đó có buông tha cho tôi không?"
Một đợt sóng ngầm hơi cuộn lại trong lòng, Bối Lạc nhíu mày, ánh mắt buồn bã, hạ giọng đáp:
"Nếu như xuất thân của cậu tốt hơn, sẽ chẳng chịu sự sỉ nhục này. Nhưng cuộc đời luôn bất công như vậy đấy.."
Lương Hạ nghe thấy thế, đau lòng mà khóc nấc từng cơn.
Tinh thần thực sự gần như suy sụp, khiến đôi chân suýt chút không đứng vững mà ngã khuỵ.
Bối Lạc thấy vậy liền đưa tay tới đỡ, Lương Hạ bám víu vào cánh tay Bối Lạc, cúi mặt oà khóc.
Bối Lạc nhẹ nhàng cất giọng, đỡ lấy đôi vai đang run bần bật của Lương Hạ mà an ủi:
"Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi."
Ngẩng mặt nhìn Bối Lạc, hai mắt Lương Hạ nhoè đi vì khóc.
Bối Lạc đưa tay lau khô nước mắt cho Lương Hạ, ghì lấy vai cô, ôn tồn khuyên nhủ:
"Tôi rất hiểu cảm giác của cậu. Tôi từng rất tự ti vì bản thân không có xuất thân đủ tốt để ở cạnh người mà tôi yêu. Tự ti về bản thân bởi người mà mình đặt tình cảm quá mức hoàn hảo, tôi đã từng tự ti đến nỗi việc thổ lộ tình cảm chôn giấu trong lòng còn không dám. Lương Hạ, ít ra cậu vẫn may mắn hơn tôi, Khương Ngọc yêu cậu. Còn tôi, ngay cả một chút tình cảm bố thí, người đó cũng không muốn cho."
Giọng nói và cử chỉ ánh mắt Bối Lạc rất dịu dàng, vô cùng chân thành.
Lương Hạ vừa nghe vừa khép hờ mắt, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên:. Google ngay trang ++ Т г u m T r u у e n . M E ++
"Bối Lạc! Tôi phải làm gì bây giờ?"
Bối Lạc thở dài, nhẹ giọng tiếp tục nói:
"Cậu phải vực dậy bản thân mình, cứ mãi chìm đắm trong đau khổ như thế này, cậu sẽ phát điên mất. Lương Hạ, tôi dẫn cậu đi giải khuây, tâm tình sẽ đỡ hơn đấy."
Lương Hạ nghe đến đây liền thấy cũng không có gì đáng ngại, cô gật đầu rồi siết lấy bàn tay của Bối Lạc, tin tưởng nói:
"Tôi chỉ muốn rời khỏi đây. Cậu... đưa tôi đi đi."
Bối Lạc mỉm cười gật đầu, nét mặt ưu nhã đó thực sự vẽ lên trong đáy mắt ngây thơ của Lương Hạ một lòng tin vô hạn.
____________
Quán bar X.
Những quý cô xiêm áo lượt là, tiếng nhạc vang lên lấn áp cả tiếng cười nói, mùi hương hòa trộn cùng mùi vị nồng nàn của rượu vang đỏ, từng chiếc ly thủy tinh phản chiếu ánh sáng, nhộn nhịp và cao sang.
Một nơi sầm uất với những con người đang say sưa, ai nấy khóe môi đều góp những nụ cười khi có khi không, đung đưa qua lại.
Lương Hạ ngồi một góc trong phòng bao, cầm ly rượu vang trong tay, từ xa nhìn thấy đủ các sắc mặt đến tán loạn trong quán bar.
Cô chợt mỉm cười, tự hỏi không biết dưới những lớp mặt nạ vui cười kia sẽ là thứ gì. Một đám người rảnh rỗi không có việc gì làm lại tụ tập, ăn uống, trò chuyện, tiệc tùng, tìm thú vui ở chốn xa hoa truỵ lạc.
Xung quanh, những cô gái mặc những bộ váy hoa lệ, xa hoa như mộng ảo, nam nhân thì phong độ ngời ngời, hào hoa phong nhã, quả là một nơi thích hợp để tìm kiếm thú vui cuộc đời.
Đối diện cô, Bối Lạc đang trò chuyện cùng một nữ nhân.
Là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Chiếc váy dài đỏ như lửa cực kỳ diêm dúa, cùng với ly rượu vang trở thành một hình ảnh diễm lệ. Khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, làn da trắng với thân hình gợi cảm, vừa nhìn đã biết là loại phụ nữ thường xuyên ngâm mình trong những dịp thế này.
Khác hẳn với vẻ ngoài bắt mắt ấy, mọi cử chỉ của cô gái luôn ôn hòa, lịch thiệp, lời nói tiếng cười cũng vô cùng hoà nhã dễ gần, toát lên nét quyền quý.
Lương Hạ không mấy để tâm, cô chỉ muốn quên đi tất cả, đắm mình trong men rượu.
Bối Lạc nhấp một ngụm rượu vang, cô cũng không quá để ý tới động tĩnh của Lương Hạ ngồi đối diện, chỉ thi thoảng liếc mắt qua đó, như không để tâm.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, thấy Lương Hạ vẫn đang ngồi ngay ngắn, nghiêm túc uống rượu, cô không nhịn được cười nói:
"Lương Hạ, cậu đừng mãi uống rượu một mình như vậy, cùng Tử Tương làm quen một chút đi."
Lương Hạ lúc này mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn qua cô gái tên Tử Tương ngồi bên cạnh Bối Lạc, cô điềm đạm nói một câu:
"Trước giờ tớ không quen giao thiệp với người khác lắm, hai người cứ tự nhiên đi."
Tử Tương bỗng ngớ người ra.
Bối Lạc đang cầm ly rượu vang trong tay, vẫn giữ nguyên động tác, khẽ nói:
"Được được, tớ không ép cậu. Dù sao cũng chỉ là giao lưu một chút. Cậu không thích thì không cần ép mình."
Lương Hạ yên lặng không nói.
Tử Tương nhìn thoáng qua Lương Hạ, cong đôi môi hồng nhuận đẹp đẽ, cười cười sát lại gần cô:
"Tiểu Hạ, gặp gỡ xem như có duyên. Tôi có thể mời em một ly được không?"
Lương Hạ nhướng mày, ngẩng đầu lên:
"Tôi không uống rượu với người lạ, đến đây là vì Bối Lạc. Cô là bạn của Bối Lạc thì cứ uống với cô ấy là được rồi."
Tử Tương không ngờ cô khăng khăng như vậy, há hốc miệng, một lát sau cười khó xử:
"Chỉ là một ly rượu thôi."
"Cảm ơn." Lương Hạ không đổi sắc mặt.
"Tiểu Hạ..."
"Còn nữa." Lương Hạ khẽ ngắt lời: "Xin đừng gọi tôi là Tiểu Hạ."
Tử Tương ngớ người, lát sau lắp bắp nói:
"À, được."
Tử Tương vừa nói, thân người liền dịch chuyển qua bên cạnh Lương Hạ, giơ tay định nắm tay cô, Lương Hạ lập tức lùi ra sau theo phản xạ, Tử Tương bỗng vồ hụt.
Tử Tương nhất thời có chút ngượng ngập.
Vẻ mặt lạnh lùng vô cảm của Lương Hạ đã khiến Tử Tương phải đầu hàng, giơ cao hai tay:
"Thật sự chưa gặp một nữ nhân nào khó khăn như em."
Lương Hạ nghe thấy câu ấy cũng chỉ lặng im.
Tử Tương quay đầu nhìn Bối Lạc, lãnh đạm hỏi:
"Bối Lạc! Tôi không đẹp sao?"
Bối Lạc cười nói:
"Cậu rất đẹp."
Tử Tương lại nói:
"Vậy sao Tiểu Hạ không để ý đến tôi chút nào vậy?"
Bối Lạc thở dài ngao ngán lắc đầu:
"Cậu cũng đừng nghĩ nữa, dù cậu rất đẹp, nhưng trong tim Lương Hạ đã có một người."
Tử Tương nhíu mày, cô rất có tự tin vào dung mạo của bản thân. Nữ nhân vừa nhìn thấy cô nhất định sẽ bị lung lay, muốn gì được đó. Thế nhưng những tưởng dùng sự lịch thiệp và hoà nhã của mình có thể đập tan phòng bị của cô gái trước mắt này, dần dần công kích lý trí của cô nhưng thực tế là sự lý trí và điềm tĩnh của cô đã vượt xa trí tưởng tượng của Tử Tương.
Lương Hạ hoàn toàn không để cô vào mắt.
Điều này khiến Tử Tương có chút bối rối, nói thật là trước giờ Tử Tương chưa từng gặp kiểu phụ nữ này.
Tử Tương trước giờ đã tiếp xúc với rất nhiều nữ nhân, hiểu tâm tư của nữ nhân trong lòng bàn tay, thế nhưng lúc này lại phát hiện mình không hiểu được tâm tư của cô gái trước mặt.
Đối với Tử Tương mà nói, chưa từng có ngọn núi nào không thể chinh phục được, một cô gái mang nét ưu thương vụn vỡ càng như một câu đố, cô lại càng hứng thú muốn chinh phục.
Tử Tương vươn tay lấy bao thuốc, rút một điếu kẹp lên hai ngón tay thon dài, châm một mồi lửa, tao nhã nhả ra một làn khói rồi nói:
"Là ai vậy?"
Bối Lạc liếc nhìn Lương Hạ một chút, thấy cô đã ngà ngà say, không còn để ý đến bên này, mới lãnh đạm đáp:
"Người quen của cậu. Khương Ngọc."
Nghe xong Tử Tương liền nhíu mày, hỏi ngược lại:
"Khương Ngọc?"
Bối Lạc cười cười, gật đầu xác nhận.
Tử Tương lặng ngồi đó, không nói gì, như đang suy tư.
Một lát sau, Lương Hạ đặt ly rượu trên tay xuống, chống thân người loạng choạng đứng dậy, nói:
"Tôi đi ra ngoài một chút."
Vừa dứt lời, vì uống khá nhiều nên đầu óc có chút choáng, Lương Hạ bị vấp cạnh bàn, một chút thì ngã xuống.
Lương Hạ có chút hoảng sợ, cứ ngỡ bản thân sẽ chịu đau một trận, không ngờ Tử Tương lúc này bỗng rướn người về phía trước, nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai cô giữ lấy cô lại, ôm cô vào lòng, khẽ nói:
"Cẩn thận chút."
Nét mặt hoảng sợ của Lương Hạ không có quá nhiều thay đổi.
Bả vai của cô lập tức thoát khỏi tay Tử Tương, thái độ lạnh nhạt, vừa lạnh lùng vừa xa cách:
"Cảm ơn."
Tử Tương nhìn cô, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ sợ đến tái nhợt mặt mày ngã vào lòng mình lúc nãy của cô, trong tim bỗng dâng lên vài phần xúc động.
Rất lâu sau, Tử Tương mới lên tiếng, cất giọng hơi trầm:
"Tiểu Hạ! Tuy là mới gặp, nhưng tôi rất có hứng thú với em. Em có thể cho tôi một cơ hội không?"
Sự bình thản trong đôi mắt của Lương Hạ cuối cùng cũng đã xao động, cô sững sờ giây lát.
Sự kinh ngạc trong khoảnh khắc ấy đã bị Tử Tương bắt được, khóe môi hơi cong lên, bổ sung một câu:
"Ở bên tôi, tôi sẽ không làm em tổn thương."
Lương Hạ hơi run khẽ.
Câu này không phải Khương Ngọc chưa từng nói với cô. Khương Ngọc đã từng nói với cô rất nhiều lần, cuối cùng thì sao chứ?
Lương Hạ trong khoảng khắc bỗng chìm vào bi thương đến cực độ, cô phản ứng rất nhanh, điềm nhiên đáp:
"Tôi không có ý với cô."
Tử Tương chậm rãi bước lại gần cô, thấy cô có ý lùi ra sau, liền giơ tay, bàn tay giữ chặt bả vai cô, thấy hàng lông mày của cô rõ ràng hơi nhíu lại, Tử Tương khẽ nheo mắt, kéo cô lại gần mình, hạ thấp giọng:
"Quên Khương Ngọc đi. Cô ta chính là một tra nữ. Trước đây đã lừa không biết bao nhiêu là nữ nhân rồi, tôi so với cô ta tốt hơn cả nghìn lần. Ở bên tôi, tôi nhất định không bao giờ làm em tổn thương."
Lương Hạ không nhìn vào mắt Tử Tương, ánh mắt nhìn ngang qua Bối Lạc.
Bối Lạc ngay lập tức hiểu ý, đứng bật dậy:
"Tử Tương! Dù cậu có thích Lương Hạ cũng đừng nên vội vàng như thế. Cậu đang làm cô ấy sợ đấy."
Tử Tương nhìn sắc mặt bình thản, kiềm chế này của Lương Hạ, có phần bực bội, khẽ nâng mặt cô lên, ép cô nhìn vào mình:
"Tôi sẽ không ép em. Nhưng em hãy tỉnh lại đi. Khương Ngọc không tốt đẹp như em nghĩ đâu."
"Buông ra." Lương Hạ lạnh lùng nói.
Tử Tương nhíu mày, kiên nhẫn nói:
"Tôi đúng là có chút nóng vội. Nhưng thật sự..."
Bàn tay đang nắm chặt nơi bả vai Lương Hạ hơi siết mạnh.
Tử Tương phẫn nộ, trước giờ ở trước mặt phụ nữ, một người vừa có dung mạo vừa có thân phận như cô luôn suôn sẻ, chưa bao giờ thất bại.
Thế nhưng khi đối mặt với cô gái này, bất luận bản thân có làm gì cô cũng không nóng không lạnh, cứ như một khúc gỗ, cái cảm giác không nắm bắt được tâm tư của người khác khiến Tử Tương cực kỳ chán ghét.
Nghĩ vậy, Tử Tương thẳng thừng cúi đầu xuống, cưỡng ép hôn lên môi Lương Hạ.
Bả vai của người con gái trong lòng chợt run lên.
Tử Tương cảm nhận được rõ ràng, cô đang run lên vì phẫn nộ và tức giận, nhưng Tử Tương không quan tâm, càng mạnh mẽ dùng lưỡi tách hàm răng của cô ra.
Một giây sau, Lương Hạ đã dùng hết sức lực của mình đẩy mạnh Tử Tương ra sau.
Tử Tương mỉm cười nhìn cô, chờ đợi một cái tát hoặc là mắng chửi như sấm chớp cuồng phong cùng một sắc mặt phẫn nộ đến cực điểm.
Thế nhưng Lương Hạ không làm gì cả, chỉ là hơi thở của cô gấp gáp, sắc mặt tái nhợt như nến, rõ ràng có sự thay đổi trong cảm xúc vô cùng mãnh liệt.
Không còn là lãnh đạm đến cực điểm, là sự phẫn nộ bị kiềm nén không cho bùng phát.
Lương Hạ hít từng hơi thật sâu, đến khi hơi thở của cô trở lại bình thường, cô đang kiềm chế, rõ ràng đang kiềm chế, giọng nói âm hàn, cực lạnh vang lên:
"Mong cô tự trọng."
Một câu nói nhẹ nhàng như không nhưng làm Tử Tương kinh ngạc đến cứng đơ người.
Lương Hạ không hề quay đầu nhìn Bối Lạc hay Tử Tương, cứ thế quay người đi ra.
Giây phút cánh cửa đóng lại, Tử Tương cuộn tay xoay người nói với Bối Lạc:
"Cô gái này thật sự bình thường như lời cậu nói à?"
Bối Lạc cũng ngẩn người, không đáp.
Sau khi bước ra khỏi cửa phòng bao, Lương Hạ bất lực đứng dựa vào tường, giơ tay lên, nắm chặt tay vào rồi mới từ từ buông ra.
Trong lòng bàn tay còn có một vết móng tay rất sâu.
Cho dù là chiếc giáp có cứng đến đâu, suy cho cùng cũng chỉ là chiếc giáp, có thể bảo vệ được cơ thể, nhưng không thể bảo vệ được nội tâm đang vụn vỡ của cô, có thể khoác lên vẻ kiên cường không sợ hãi, nhưng không thể che được sự tuyệt vọng và bất lực của bản thân mình.
Lương Hạ loạng choạng đi đến nhà vệ sinh, tới bên bệ rửa mặt, mặt sàn hoa lệ còn vang vọng vài tiếng giày cao gót lanh lảnh.
Nghe thấy âm thanh này chẳng hiểu sao trái tim Lương Hạ bỗng chốc co rụt lại, cô lấy nước lạnh ấp lên mặt, cố gắng bình tĩnh và trấn định sau chuyện vừa xảy ra lúc nãy, thế nhưng tâm trạng cô vẫn cứ vô cùng khó chịu.
Những hình ảnh trong đầu không ngừng đan vào nhau, khiến cô vô cùng muốn nôn.