Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 354: Không quản tới



Lương Hạ không nhớ rõ mình đã rời khỏi nhà vệ sinh như thế nào.

Cô chỉ biết, bản thân đã vùng chạy trối chết.

Lương Hạ thật sự không muốn phải tiếp tục đối mặt với niềm tin đã vỡ nát kia. Đến khi dừng bước, cô phát hiện mình đang đứng trên bậc thềm quán bar.

Ánh đèn đã xua tan cái tĩnh mịch của đêm, ánh sao cũng ảm đạm hơn rất nhiều, tất cả đã bị hòa tan dưới cái rực rỡ của đèn đường.

Nhạc của quán bar rất nhẹ, vì mở chủ yếu là nhạc Jazz, rời khỏi trung tâm của quán, bên ngoài chỉ còn một nguồn ánh sáng êm dịu, lấp lánh như trăng sao.

Cơn gió lạnh buốt thổi ngang qua, ánh mắt cô dừng lại trên con đường nhỏ trước mặt, cành cây và lá cây bị cuốn bay về phía xa. Sau đó, từ nơi đâu chẳng biết, một cánh hoa trơ trọi rơi rụng xuống bậc thềm, đáp ngay bên chân cô.

Lương Hạ cúi đầu, cánh hoa đó trắng long lanh, cánh hoa rất mỏng, mềm yếu mà bất lực.

Cô cúi người, muốn nhặt cánh hoa ấy, nhưng vừa chạm tay xuống, làn gió lại thổi tới, cuốn cánh hoa bay đi.

Lương Hạ cứ nhìn theo cánh hoa chao đảo trong gió, lại nhìn bầu trời đang sắp đổ mưa, bỗng cảm thấy bản thân thật giống cánh hoa yếu đuối bất lực kia, không thể nào làm chủ được mình.

Cô bật cười, mái tóc bị gió nhẹ nhàng thổi bay, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ như trăng như ngọc, vốn là một nữ nhân vô cùng đáng yêu, nghịch ngợm, nhưng hiện giờ trong ánh mắt chỉ còn một nỗi bi thương.

Trời đêm rất lạnh, khoảng không gian càng trở nên lạnh buốt đến tận trí óc.

Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu lên lông mày của cô, thêm mấy phần cảm giác mộng ảo mông lung. Thân thể cô nhỏ bé giống như hoa trong gương, trăng trong nước, khiến người ta không nhìn rõ.

Lương Hạ nghĩ ngợi một chút, sau đó rút di động ra định xem giờ, không ngờ hiện trên màn hình là hơn 20 cuộc gọi nhỡ.

Cô hoảng hồn, vội vàng kiểm tra, có số lạ gọi tới, còn có cả số của Hạ Nhi.

Di động vẫn được để chế độ im lặng, không ngờ lại để lỡ nhiều cuộc gọi như vậy.

Lúc này, bất chợt tiếng chuông từ chiếc di động lại reo lên.

Lương Hạ cầm lấy nó trên tay, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình là ai, cô liền vội vàng lau khô nước mắt, cố gắng nén lại tiếng uất nghẹn mà nghe máy.

Bên kia, là giọng nói trong trẻo quen thuộc của Hạ Nhi truyền đến:

[Cậu về nhà chưa? Tại sao tớ gọi lại không nghe? Hả?]

"Hạ Nhi" Giọng Lương Hạ nhỏ xíu lại vụng về không giấu được sự đau lòng.

Hạ Nhi vốn vô cùng tinh ý, nhận ra điều bất ổn, liền hỏi:

[Có chuyện gì sao? Giọng của cậu... Lương Hạ, cậu đang khóc sao?]

Lương Hạ tự nhiên không thể tiếp tục mạnh mẽ nổi nữa. Trong khoảnh khắc con người ta yếu đuối nhất, chỉ cần một lời quan tâm hỏi han nhỏ nhoi cũng đủ khiến bản thân bị vỡ tan ra rồi bị nhấn chìm trong một biển yếu đuối, cô gần như nấc nghẹn:

"Hạ Nhi! Tớ phải làm sao bây giờ? Tớ... tớ yêu Khương Ngọc, tớ không muốn mất chị ấy. Tớ không muốn."

Lương Hạ vừa khóc vừa nói, sau đó cô chẳng thể nói được gì ngoài việc vỡ oà, bật khóc nức nở.

Hạ Nhi nghe thấy tiếng khóc tức tưởi của Lương Hạ, cô khẽ thở dài trong lòng, vẫn biết Lương Hạ yêu Khương Ngọc rất nhiều, trước đây Lương Hạ cũng đã trải nghiệm vô vàn tình cảnh khác, đơn phương có, say nắng có, nhưng chưa bao giờ yêu một người sâu đậm đến mức này, hiện tại Khương Ngọc đã là toàn bộ hy vọng của Lương Hạ, là khao khát hạnh phúc cả phần đời còn lại.

Hạ Nhi cố gắng trấn định, nhẹ nhàng hỏi:

[Lương Hạ! Cậu bình tĩnh lại đã, có chuyện gì?]

Lương Hạ dần dần kiềm chế tâm trạng hơn một chút, thút thít nhỏ giọng nói:

"Bây giờ tớ hoàn toàn trở thành con thiêu thân, biết rõ chị ấy sắp đính hôn với người khác, nhưng vẫn bất chấp tất cả lao thẳng vào lửa. Tớ yêu chị ấy, chỉ cần nghĩ tới chuyện chị ấy sau này sẽ rời xa là tớ lại cảm thấy không sao thở nổi, đau đớn chết đi được."

Hạ Nhi bàng hoàng, có chút kinh ngạc, lại chuyển sang lo lắng hoảng hốt, cô vội nói:

[Lương Hạ, cậu đang ở đâu? Tớ sẽ đến ngay!]

Sau câu hỏi ấy, Hạ Nhi lập tức tắt máy.

Lương Hạ nhìn điện thoại đã ngắt tín hiệu, đầu óc xoay chuyển, trái tim cô gần như vụn vỡ ra thành ngàn mảnh nhỏ.

Cô quyết định sẽ rời khỏi đây, không trốn không tránh.

Nhưng khi cô vừa xoay lưng đi, một bàn tay nào đó đã níu cô trở lại.

Ngoảnh mặt, Lương Hạ bắt gặp ánh mắt của Bối Lạc.

Bối Lạc say, nhìn bộ dạng đi đứng loạng choạng không theo một trật tự nào, khuôn mặt ửng đỏ nhìn vô cùng bất thường, ngữ khí lè nhè như đau lòng mà hỏi:

"Cậu khóc? Có chuyện gì vậy? Không phải Tử Tương đang đi tìm cậu sao?"

Lương Hạ nín thở vài giây, cô cay mắt ngấn lệ cười với Bối Lạc, vỗ nhẹ lên bàn tay đang giữ lấy cổ tay mình, cô đáp:

"Tôi không sao. Bối Lạc, cậu say rồi. Cùng về với tôi đi."

"Nhìn cậu không ổn chút nào cả." Giọng Bối Lạc bất chợt cao lên, dứt lời lại nhìn sang một phía, thờ ơ nói: "Tôi không nên dẫn cậu đến nơi ồn ào thế này phải không?"

Lương Hạ đưa tay đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của Bối Lạc, một tay lau khô khoé mi, mỉm cười cố tỏ ra bình ổn mà nói:

"Tôi không sao. Tôi đưa cậu về. Lần sau uống ít một chút đi."

Bối Lạc nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đang sưng đỏ vì khóc của Lương Hạ, lần nữa không ngăn được thắc mắc, bèn lên tiếng hỏi:

"Lương Hạ, cậu nói tôi say à? Tôi không say. Là kẻ nào ức hiếp cậu? Cậu nói với tớ đi. Tôi đi trả thù cho cậu."

Lương Hạ không đáp, đôi mắt chậm rãi khép lại đầy mệt mỏi.

Bối Lạc đúng là say đến mơ hồ rồi, bình thường Bối Lạc trong mắt cô là một người rất nghiêm túc, chu toàn và hoàn mỹ, nhưng lúc này lại có chút tuỳ hứng, Lương Hạ nhíu mày cơ hồ hoài nghi, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được đã có chuyện gì đó mà cô không biết xảy ra với Bối Lạc.

Nhìn vào ánh mắt đầy nỗi thương tâm khó nói lúc này của Bối Lạc, cô lại càng khẳng định.

Bối Lạc loạng choạng dựa lên vách tường, nghiêng đầu lè nhè từng tiếng nói:

"Cậu muốn về cũng được, nhưng vào trong nói một tiếng với Tử Tương đã. Cậu ấy tìm cậu suốt."

Lương Hạ trầm ngâm giây lát, khẽ gật đầu.

_________

Một góc phòng bao, quán bar vốn mở nhạc nhẹ cuối cùng cũng náo nhiệt hẳn lên, DJ trong quán mở những bài nhạc với tiết tấu nhanh để kéo màn đêm xuống.

"Đây chính là chủ ý mà em đưa ra cho Hương Vũ sao?"

Tiếng nói trầm thấp vang vọng trong quán bar đã hơi đông khách.

Khương Ngọc ngồi ở một góc trên sofa, tay cầm một ly rượu vang, những viên đá lấp lánh khiến đầu ngón tay thon dài ánh lên những sắc màu kiều diễm.

Nhìn về phía An Tranh và Hương Vũ ngồi gần đó, tâm trạng Khương Ngọc có đôi chút buồn bã, giọng điệu hơi tệ:

"Không tồi đâu."

Trên bàn thuỷ tinh là một ly cocktail màu đỏ được bày trên chiếc bàn dài, rõ ràng là thứ dành cho con gái uống.

An Tranh đặt chiếc ly xuống, ngồi sát lại bên cạnh Hương Vũ, nhìn từ trên xuống dưới.

Hương Vũ bị nhìn đến nỗi cả người thiếu tự nhiên, bèn nhíu mày.

An Tranh bất thình lình hỏi:

"Cậu và Bối Lạc xảy ra chuyện rồi à?"

Sắc mặt Hương Vũ hơi sững lại, rồi lập tức đẩy An Tranh ra, giọng điệu bực bội:

"Không liên quan đến cậu."

An Tranh bật cười.

Hương Vũ cũng đã uống không ít nhưng vẫn còn một chút kiềm chế, An Tranh ngồi bên cạnh dù có mạnh mẽ tới đâu cũng khó mà ngăn cản.

Khương Ngọc vốn tâm tình cũng không hề dễ chịu nên không muốn quản ai, bởi dù có quản được người này lại quản không nổi người kia, thà mặc sức không quản nữa, cũng thuận thế ngã người trên sofa, nhâm nhi ly rượu vang trên tay.

An Tranh và Khương Ngọc thỉnh thoảng lại lên tiếng nói chuyện về công việc, Hương Vũ đối diện lại chỉ mải mê uống, không thèm để tâm tới.

Ngay lúc này, một nữ nhân dáng người yểu điệu vừa từ sàn nhảy trở về, rất cao hứng ngồi xuống bên cạnh Hương Vũ, tiện tay cầm một ly cocktail lên uống cạn, mái tóc ánh đỏ rượu vang cực kỳ bắt mắt, cô gái tựa lên vai Hương Vũ, giọng trêu đùa:

"Hương Vũ, ngày đó em chia tay chị, người ta đã khổ sở một thời gian dài đấy."

Tối nay Hương Vũ đã uống không ít, cả người đã đạt tới một độ quyến rũ trước nay chưa từng thấy, toàn thân dựa sát một bên nữ nhân kia, một tay chống lên má, một tay vòng qua eo cô gái, cười chọc ghẹo:

"Không phải bây giờ em đang ở đây bên cạnh chị sao? Lưu Anh."

Nữ nhân tên Lưu Anh cười kiều mị, tiện tay với lấy một ly cocktail, giơ ly ra trước mặt Hương Vũ:

"Thời còn học đại học chị đã rất thích em. Tới giờ vẫn còn thích. Hương Vũ, chị đợi em rất lâu đấy."

Hương Vũ chép miệng, cố tình tỏ ra tiếc nuối:

"Làm phí hoài tuổi thanh xuân của chị bao năm nay, đúng là Vũ có lỗi."

Dứt lời liền ghé sát tới, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lưu Anh, cười nhạt:

"Tối nay em đền bù cho chị, được không?"

Sắc mặt Lưu Anh có phần hưng phấn sau khi nghe câu nói đó, nhưng vẫn cự nự nói:

"Nếu chỉ đền bù một đêm thì..."

An Tranh đã có chút say, ánh mắt mơ màng, cười khẽ trêu chọc:

"Lưu Anh tiểu thư vẫn là để ý một chút, Hương Vũ bên cạnh vẫn có một mỹ nhân như hoa như ngọc đấy."

Lúc nói những lời này, ánh mắt An Tranh hướng về phía Hương Vũ, thấy Hương Vũ không thèm để tâm, vẫn nhìn Lưu Anh mãi, tâm tình có chút quái dị, sau đó lại không nói nữa, tay bưng ly rượu cười đùa:

"Tôi vẫn là nên yên lặng, đúng không?"

Hương Vũ cười lạnh, không nói tiếng nào.

Khương Ngọc ngồi bên cạnh cũng không quan tâm đến ai, tự uống rượu.

An Tranh lại uống rượu, mắt không rời khỏi Hương Vũ, nhẹ giọng:

"Lúc nãy quản lý quán bar có nói cho tôi biết, Bối Lạc đang ở đây. Hoá ra đó là lý do cậu đồng ý theo tôi đến đây à?"

Hương Vũ ánh mắt mơ màng, đặt ly rượu xuống:

"Tôi chỉ muốn đến giải khuây."

An Tranh cũng gật đầu và cười:

"Được! Là đến để giải sầu."

______

Quán bar X

Ánh đèn khắp thành phố đã xua tan cái tĩnh mịch của đêm đen.

Hạ Nhi vừa đến quán bar, nhìn những ánh đèn chăng mắc lấp lánh như trăng sao, phải tìm mãi mới thấy Bối Lạc và Lương Hạ.

Vừa đến đã trông thấy Lương Hạ đang ngồi uống rượu, cô bước nhanh đến giật lấy chiếc ly trong tay Lương Hạ, vừa nhìn thấy trong ly trống rỗng, cô tức giận phát vào người Lương Hạ một cái:

"Cậu hay nhỉ? Bây giờ còn có thể biến thành ma men kia đấy."

Lương Hạ vừa nhìn thấy Hạ Nhi, ngay lập tức đứng lên rồi ôm chặt lấy, lúc nãy trong điện thoại rõ ràng là khóc đến không nín được, nhưng bây giờ lại cười tới nỗi hai mắt sắp híp chặt tới nơi, vui sướng hệt như cuối cùng cũng tìm được một bảo vật:

"Cậu tới rồi."

Bối Lạc ngồi bên cạnh, tay chống cằm, ngón tay gõ gõ lên mặt, nét mặt bó tay:

"Hoá ra là cậu tới đón, Tử Tương muốn đưa cậu ta về cậu ta cũng không chịu đi."

Hạ Nhi nghe xong liền đau đầu, giơ tay day day huyệt thái dương căng phồng, hỏi:

"Tử Tương?"

Bối Lạc nhấp một ngụm rượu, trả lời:

"Bạn tôi, nhưng cậu ấy có việc rời đi trước rồi."

Lương Hạ say xỉn chen ngang, huyên thuyên không ngớt:

"Hạ Nhi, cậu tới uống một ly đi."

Hạ Nhi nghe thấy, lại bị lôi kéo, không thể làm gì đành bước đến ngồi xuống.

"Hạ Nhi, cậu đến rồi, tớ có thể yên tâm nha."

Nói xong, Lương Hạ ôm chặt lấy người Hạ Nhi, dựa đầu vào người cô.

"Cậu thành ma men thật đấy à? Tớ đến đưa cậu về chứ không phải đến để thành ma men chung với cậu."

Lương Hạ cười ngốc, giơ tay đẩy cô một cái:

"Cậu nói ai là ma men chứ."

Hạ Nhi lảo đà lảo đảo, nhíu mày nhìn Lương Hạ.

Bình thường sức lực yếu ớt, say vào lại dùng sức lớn như vậy, còn không thừa nhận là mình say.

Hạ Nhi bất đắc dĩ lắc đầu.

Bối Lạc nhìn cô cười quái đản:

"Cậu ấy muốn say cứ để cậu ấy say."

Trong quán bar lúc này lại càng ồn ã.

Uống rượu là cách để giải tỏa tâm trạng, Lương Hạ cứ từ cười nói, cảm thán rồi tới khóc lóc và hồi tưởng quá khứ, mỗi thứ đều làm hơn mười lần.

Hạ Nhi muốn giữ tỉnh táo để đưa Lương Hạ về, vì thế dù Lương Hạ ép buộc vẫn nhất quyết không đụng một giọt rượu.

Ngay lúc này, một thanh âm bên cạnh vang lên khiến Hạ Nhi chú ý.

"Hương Vũ, em uống với chị một ly đi mà."

Bối Lạc cũng nghe thấy, ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn.

Ở bàn bên cạnh cách một khoảng không xa, một nữ nhân say rượu ngồi bên cạnh một nữ nhân dung mạo tuyệt mỹ lại lạnh lùng, hình như đang mời rượu.

Là Hương Vũ.

Bối Lạc vừa nhìn thấy liền thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:

"Ồ, trùng hợp thật."

Hạ Nhi thấy cảnh đó, cô nhíu mày:

"Cậu để nữ nhân của mình đi trêu hoa ghẹo nguyệt mà không quản tới sao?"
— QUẢNG CÁO —