Một đêm xuân như cơn sóng dữ dội cuối cùng cũng bình yên trở lại.
Ngoài cửa sổ trời đã sáng bừng, chút ánh sáng mỏng manh hắt qua rèm cửa.
Chiếc đồng hồ trên tường yên lặng gõ nhịp thời gian, mỗi giây mỗi phút đều trôi qua trong thinh lặng.
Khương Tình vẫn nằm trên giường, đang nhắm mắt ngủ rất say, có lẽ vì không cần phải dậy sớm để chuẩn bị cho một ngày tất bật như mọi hôm, cánh tay vòng qua eo cô, hơi thở đều đều yên ắng.
Ánh nắng dịu dàng buổi bình minh hắt nghiêng về phía đầu giường, gương mặt của Khương Tình lúc này một nửa được soi rọi, một nửa chìm trong bóng nắng, sống mũi cao thẳng chia đôi hoàn hảo những tia sáng long lanh, khi nhìn dưới nắng lại càng thêm dịu dàng ưu nhã, dung nhan ôn nhuận như ngọc khiến người ta cảm thấy dễ chịu sảng khoái, si mê không thể nào thoát ra được.
Hạ Nhi vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt tuyệt mỹ đó kề sát bên cạnh mình, cô hơi cử động, Khương Tình lại vô thức ôm cô thật chặt.
Khương Tình ngủ rất say.
Hạ Nhi vô thức giơ tay chạm lên mặt Khương Tình, trái tim bỗng đập thình thịch.
Sống mũi rất cao, bờ môi mỏng hồng nhuận, đôi mắt khi nhắm lại cùng rèm mi dài xoè ra như cánh quạt, cả đôi mày vô cùng tinh mỹ tuyệt luân, hơi thở như lan như sương rất khẽ, mức độ phập phồng của lồng ngực cũng rất nhẹ, rất đều.
Mọi thứ đều đẹp đến nghẹt thở.
Hạ Nhi xác định được Khương Tình thật sự vẫn còn ngủ, có lẽ mấy ngày qua quá mệt mỏi, thế là cô cũng nhắm mắt lại.
Hiếm khi được nhàn nhã như vậy, lại được ở bên cạnh người mà mình yêu, cô đúng là có chút tham lam muốn hưởng thụ.
Vừa chợp mắt được thêm một lúc, điện thoại bên cạnh bàn bỗng rung lên, âm thanh ấy khiến bầu không khí đang cực kỳ yên tĩnh trở nên vô cùng phiền nhiễu.
Hạ Nhi không vui nhíu mày, cô quay đầu nhìn về phía vật đang reo đó.
Là điện thoại của biệt thự.
Ngay lúc này cánh tay Khương Tình đang quấn ở eo khẽ cử động.
Khương Tình bị đánh thức rồi.
Khương Tình nhíu này mở mắt ra, lại liếc nhìn chiếc điện thoại nằm trên bàn, vươn tay ra nhận máy, một cánh tay vẫn còn để mặc cho cô gối lên.
"Ngủ tiếp đi, bảo bối." Khương Tình khàn giọng thì thầm.
Hạ Nhi không nhúc nhích, ngay sau đó cô liền nhắm nghiền mắt.
Khương Tình 'alo' một tiếng rất khẽ, thanh âm mơ mơ hồ hồ:
"Xuống phòng ăn?"
Hạ Nhi chậm rãi mở mắt, nhìn Khương Tình.
Khương Tình che điện thoại lại, nhíu mày nhìn cô:
"Em cứ ngủ đi."
Giọng nói trầm trầm ấy vọng bên tai cô, cánh tay kia càng kéo cô qua người, ôm chặt.
Ngay sau đó, cô nghe thấy Khương Tình hạ thấp giọng xuống nói một câu:
"Nói lại với bọn họ, không cần đợi."
Sau đó liền tắt máy.
Khương Tình nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, ngay sau đó liền dựng người ngồi dậy, liếc mắt nhìn giờ đồng hồ trên tường.
Hạ Nhi nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được sự bực bội đang hiện hữu trên người Khương Tình.
Khương Tình rất ít khi nhíu mày, nhưng một khi hàng mày xinh đẹp đó chau lại, nhất định là một chuyện vô cùng không vui đã xảy ra.
Khương Tình quay sang nhìn cô.
Hạ Nhi vẫn đang nhắm mắt, thở rất đều.
Sau đó cô nghe thấy một tiếng cười ôn nhu rất khẽ vang lên bên tai mình, Khương Tình chậm rãi nhẹ nhàng rút cánh tay đang bị cô gối ra, động tác cực kỳ khẽ khàng, dè dặt, như sợ làm cô thức giấc.
Sau khi rút ra rồi, Khương Tình xuống giường, đi vào nhà vệ sinh.
Khương Tình vừa đóng cửa nhà vệ sinh, Hạ Nhi liền ngồi bật dậy, chiếc chăn trượt xuống, lộ ra bả vai trần hơi lạnh. Đôi mắt hổ phách chớp động rồi mở to, đầu óc không ngừng xoay chuyển.
Cuối cùng, Hạ Nhi bước xuống giường, vòng tới cửa tủ quần áo mở ra, lấy một chiếc váy mặc vào.
Một lúc sau, Khương Tình mở cửa nhà vệ sinh đã nhìn thấy Hạ Nhi mặc một chiếc váy liền mỏng rộng rãi, màu trắng, mái tóc để thả, dưới váy là từng đường nét lồi lên, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác khá kín đáo cùng màu.
Ánh sáng bên ngoài cửa hắt từ sau lưng cô tới, chẳng biết vì ánh sáng ấy quá mãnh liệt hay vì quần áo trên người cô quá nhạt, gương mặt cô lúc này cực kỳ trắng.
"Không ngủ nữa à?" Khương Tình thì thầm, bước nhanh tới bên cạnh cô, khẽ cọ môi lên má cô.
Khương Tình mặc một chiếc áo rộng màu đay, phía dưới là chiếc quần dài màu cafe đậm, nét mặt dịu dàng nho nhã, khí chất thanh nhã tuyệt luân, nhìn đâu cũng có cảm giác 'cấm dục'.
Hạ Nhi khẽ gật đầu, nói:
"Chị đợi em một chút..."
"Em không cần phải gặp bọn họ." Khương Tình cắt ngang lời cô.
Hạ Nhi chớp chớp mắt.
Khương Tình thở dài, vòng tay qua trước ngực cô, lòng bàn tay đưa tới xoay mặt cô lại, nụ hôn dịu nhẹ bịn rịn lan tràn bên gò má của cô, sau đó dừng lại bên tai, hơi thở ấm nóng kích thích vành tai cô.
"Ở Khương gia, tôi làm chủ." Giọng nói của Khương Tình ngập đầy dục tình, thô lỗ mê hoặc.
Trái tim của Hạ Nhi đập thình thịch.
Đúng là cô không giỏi trong việc giao tiếp với trưởng bối, nhưng với người thân của Khương Tình, cô cũng có ý muốn hoà hoãn, xoa dịu lại mối quan hệ giữa hai nhà Hạ — Khương.
Dù sao, chuyện cô gả vào Khương gia không sớm thì muộn, tuy rằng chắc chắn cô sẽ không sống chung với hai vị trưởng bối của Khương gia, nhưng cũng không thể để tình trạng nóng lạnh bất thường này tiếp diễn mãi.
Thế nên, cô định mở miệng phản bác.
Nhưng ngay lúc này Khương Tình đột ngột cúi người xuống, bế bổng cô lên.
Phía bên giường lại hơi lún xuống, Khương Tình đặt cô lên giường, một tay nâng cao eo cô lên.
Bản thân Hạ Nhi trước giờ không thể kháng cự lại dục vọng của Khương Tình đối với mình, nhưng hôm nay cô lại không muốn Khương Tình cứ muốn gì được nấy nữa.
Cô né tránh, xoay người lại.
Khương Tình thấy vậy, toàn thân đè ép tới, lại công kích một lần nữa.
Hạ Nhi giơ tay chặn lại, giận dỗi:
"Em tới đây ít ra cũng phải xuống nhà dùng bữa với bậc trưởng bối chứ. Chị giữ em ở trên này rồi bọn họ sẽ nghĩ em thế nào?"
Câu nói này của cô làm Khương Tình phì cười, nhìn cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt xấu xa, Khương Tình nói:
"Khương phu nhân, bổn phận của em là hầu hạ chồng — chính là tôi đây. Tôi cưới em về cũng là để sủng, để yêu thương cưng chiều. Em không việc gì phải đi lấy lòng ai hết. Kể cả người đó là ba mẹ tôi cũng không cần. Hiểu chưa?"
Những lời nói như vậy phát ra từ miệng Khương Tình khiến Hạ Nhi sững người, ánh sáng ở bên ngoài cửa sổ bắn vào trong đôi mắt nâu sẫm thâm trầm ấy, ẩn hiện như những ngôi sao, khí khái mà hòa nhã, cao ngạo không gì sánh được.
Khương Tình cúi thấp mặt xuống, cọ cọ lên đôi mày cô:
"Tôi không muốn để em chịu chút uỷ khuất nào cả."
Hơi thở như lan như sương trên người Khương Tình phả ra lành lạnh.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, hỏi:
"Lam Yên sẽ ở đây đến khi nào?"
Khương Tình cúi đầu vùi mặt vào cổ cô, lẩm bẩm có chút hờn dỗi trẻ con:
"Tôi không biết. Bởi vì tôi không quan tâm cô ta. Là mẹ tôi muốn cô ta ở đây."
Ngữ khí Khương Tình hơi có ý vừa tố cáo vừa giải thích, Hạ Nhi nghe thấy liền bật cười.
Cô bất giác ôm lấy vai Khương Tình, nhẹ nhàng vỗ:
"Được rồi, được rồi. Không phải chị muốn Lam Yên ở đây. Em biết mà."
Khương Tình ngước mặt lên, một tay chống lên giường, tay trái khẽ vuốt ve người cô, rồi lại nhẹ nhàng nói:
"Tôi không cho em đi đâu cả. Tối nay em rời đi rồi, thời gian bên nhau ngắn ngủi như vậy, tôi không muốn lãng phí."
Hạ Nhi bật cười.
Rõ ràng Khương Tình không muốn cô đối mặt với Lam Yên và Vương Minh Tuyết. Biết cô không thoải mái, sợ cô tâm tình khó chịu nên nhất quyết giữ cô lại bên mình.
Dùng một lý do miễn cưỡng như vậy để dụ dỗ cô, nhưng quả thật đối diện với "mỹ nhân kế" của một nữ nhân ngụy trang giảo hoạt thế này, cô không có sức kháng cự nổi, chỉ có thể dịu dàng dỗ dành.
"Không xuống cũng được, vậy để em đi tắm." Hạ Nhi cười nói.
Khương Tình nhướng mày, chỉ là nụ cười nơi khóe môi càng thêm đậm.
"Ừ."
Tiếng 'ừ' của Khương Tình rất khẽ, lọt vào tận đáy tim cô. Dịu dàng mà ngập tràn sức mạnh.
Hạ Nhi cảm thấy dường như mình có thể hẹn hò với giọng nói này đến chết cũng mãn nguyện.
________
Hạ Nhi bước vào phòng tắm liền trông thấy một bồn tắm đầy nước ấm, mặt nước sóng sánh còn bốc hơi nhè nhẹ, thoang thoảng mùi hương tinh dầu cực kỳ dễ chịu.
Cô bật cười, lại nhìn trên mặt gương phủ một lớp sường mờ, thấp thoáng hiện lên gương mặt đỏ bừng của cô.
Hạ Nhi tắm rửa, thoải mái ngâm mình vào trong bồn tắm, nhắm mắt hưởng thụ.
Nhưng ngay lúc này, Khương Tình lại đẩy cửa bước vào.
"Chị..." Hạ Nhi run giọng, đôi mắt hổ phách mở to.
Ánh sáng nhè nhẹ rải xuống nền nhà phòng tắm một lớp vàng nhạt trải dài. Khương Tình đứng ngoài cửa, tia sáng ấy hắt lên gương mặt ôn nhuận thánh khiết, khiến nó trở nên dụ hoặc đến cực điểm.
Rõ ràng là khuôn mặt của một thần nữ 'cấm dục', lại mang trên người sự cuồng ngạo bất tuân, khiến con người ta chỉ muốn trầm luân lao vào, cùng nữ nhân ấy rơi xuống đáy vực sâu của khát vọng trần tục.
Khương Tình không nói gì cả, bàn tay với những ngón tay thon dài tuyệt mỹ đưa lên góc áo, một loáng liền cởi chiếc áo đó ra.
Hạ Nhi nhìn thấy Khương Tình trút bỏ hết quần áo trên người, lại nhìn nụ cười xấu xa đắc ý đang hiện hữu trên bờ môi mỏng kia, bất giác rùng mình một cái.
Khương Tình nhìn cô, hạ thấp giọng oán trách:
"Đã bảo là không lãng phí thời gian bên cạnh nhau. Em không nhớ à?"
Hạ Nhi lấy tay day nhẹ trán, khẽ thở dài.
Nhìn tấm lưng Hạ Nhi trắng nõn như đồ sứ, cái dáng nhỏ nhắn rất đẹp, vẻ đẹp này bây giờ không chút phòng bị, làm tăng sức hấp dẫn và quyến rũ đến cực hạn, ánh đèn dịu nhẹ trong phòng tắm hắt lên gò má cô trong sáng, rực rỡ.
Sắc mặt Khương Tình vẫn bình lặng như hồ nước, ánh mắt lại càng điềm nhiên hơn, cực kì ung dung điềm tĩnh bước vào bồn tắm cùng cô.
Bồn tắm khá rộng, hai cơ thể không một mảnh vải, nhưng Hạ Nhi một chút cũng không dám nhúc nhích lấy nửa phân.
Khương Tình dựa vào bồn tắm, hai tay vòng qua trước ngực cô, môi mỏng miên man trên bờ vai trắng mịn của cô, nhìn thì có vẻ là không hề động, thực chất dưới làn nước, bàn tay kia rất không an phận.
Dưới lòng bàn tay Khương Tình là từng đường nét xinh đẹp của cô, sự mềm mại và tính đàn hồi trên làn da non mịn khiến cổ họng Khương Tình nóng rực, cô như một đóa hoa nhỏ xinh khép nép, thẹn thùng, tỏa ra một sức quyến rũ hệt như loài thuốc độc ma mị, ép một người trước giờ khả năng kiềm chế vẫn khá tốt như Khương Tình dần trở thành một con sói ham ăn.
Hạ Nhi ngửi được mùi hương quyến rũ trên người Khương Tình bắt đầu lan ra, cô có chút hối hận, nếu cứ thế này, có lẽ cả một ngày hôm nay cô sẽ bị 'làm' đến không thể nhúc nhích nổi.
Quả nhiên, Khương Tình lại bắt đầu giở trò.
Hạ Nhi lập tức bắt lấy bàn tay đang lần mò xuống hạ thân cô, nghiến răng phun ra từng chữ:
"Khương đại gia, chị tiết chế một chút cho em."
Khương Tình chớp chớp mắt, lại cố tình làm ra vẻ suy tư, giọng nói ôn nhuận mang theo mùi vị cực kỳ dụ dỗ:
"Tôi chỉ chạm ở bên ngoài thôi."
"Bên ngoài?" Hạ Nhi nhướng mày hỏi lại.
Khương Tình cong môi cười tà khí:
"Ừ, chỉ chạm bên ngoài. Nhất định không đâm vào."
Giọng điệu thề thốt chắc nịch, một mực chắc chắn.
Hạ Nhi tỏ vẻ không tin, vẫn giữ chặt tay Khương Tình không buông.
"Tối qua 'làm' em cả đêm, bây giờ tôi làm gì còn sức? Em nghĩ tôi mạnh vậy sao?"
Giọng nói Khương Tình trầm xuống, êm tai hơn, như cười như không.
Hạ Nhi cười khinh bỉ, vẻ mặt rõ ràng chính là không tin.
"Chỉ là muốn sờ một chút, tôi nói thật đấy. Không đâm vào đâu mà." Khương Tình cúi đầu chống cằm lên vai cô, ngữ khí cực kỳ đáng thương.
Hạ Nhi lại mềm lòng.
"Chị thề là không đâm vào đi."
Khương Tình rướn môi, nụ cười trông rất trong sáng nhưng nhìn kỹ lại có chút xấu xa:
"Tôi thề."
Hạ Nhi thở dài, buông cổ tay Khương Tình ra.
Khương Tình được như ý nguyện, bàn tay lần mò xuống hạ thân cô, đầu ngón tay chạm lên hoa hạch mẫn cảm xoa nhẹ.
"Đừng có động." Hạ Nhi gầm lên.
Khương Tình há miệng cắn lên vai cô, cười khẽ:
"Em bảo không được đâm vào trong, chứ có bảo tôi không được động tay đâu."
Lời vừa dứt, bàn tay lại bắt đầu tiến công không chút kiêng dè, không biết ngừng nghỉ.
Cô ra sức đẩy Khương Tình ra, hậm hực nhức óc nói:
"Khương Tình, chị nói lời không giữ lời!"
"Lúc này rồi còn biết giữ lời cái gì chứ?" Khương Tình cười khẽ.
Hạ Nhi thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng như quả đào mọng:
"Đừng có dùng cái gương mặt cấm dục này để nói mấy lời nói phóng đãng như thế."
Khương Tình bật cười.
Hơi nóng nghi ngút khắp phòng tắm, bọc lấy cơ thể của hai con người đang quấn lấy nhau.