Bối Lạc từ lúc nhìn thấy Khương Tình xuất hiện, cả người vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Khương Tình cho người đem Khương Ngọc và An Tranh rời đi, sau đó bước về phía Bối Lạc đang ôm Hương Vũ.
"Bối Lạc!" Khương Tình bình tĩnh gọi.
Bối Lạc ngước mắt lên nhìn, hai mắt chẳng biết từ lúc nào đã bắt đầu ướt đẫm nước mắt.
"Tình... Tình! Cậu.. cậu mau kêu Hương Vũ dậy cho tớ đi. Cậu ấy cứ ngủ mãi, đã ngủ rất lâu rồi.. Tớ gọi mà cậu ấy không tỉnh dậy." Quãng giọng Bối Lạc cao lên, có phần run rẩy hoảng sợ.
Bản thân Bối Lạc hiện giờ đang thực sự không làm chủ được cảm xúc, điên điên dại dại, chỉ trong một khoảng khắc, bao nhiêu sự sợ hãi cứ thế đồng loạt dâng lên trong đôi mắt to tròn ngập nước.
Khương Tình không nói gì, chỉ nhìn khuôn mặt của Hương Vũ trong tay Bối Lạc.
Bối Lạc ngồi bên cạnh không ngừng lẩm bẩm:
"Hương Vũ bị thương rồi sao? Tại sao cậu ấy lại chảy nhiều máu như vậy?"
Bối Lạc vừa nói vừa chạm tay vào vũng máu, trong đầu hiện lên những hình ảnh ám ảnh, những khoảnh khắc kinh khủng lúc Hương Vũ bị thương.
Cuộc đời cô chưa bao giờ phải trông thấy máu nhiều đến vậy, thần kinh thật sự bị khủng hoảng cực độ.
Trước kia, mỗi lần Hương Vũ bị thương đều luôn mè nheo làm nũng với cô.
Bối Lạc nhớ rất rõ Hương Vũ rất sợ đau, cũng sợ vết thương xuất hiện trên người để lại sẹo sẽ khiến cô chán ghét, quả thực rất sợ...
Vì thế Bối Lạc lại dùng tay chặn lại miệng vết thương, tiếp tục nói với vẻ mặt điên điên dại dại:
"Hương Vũ! Cậu yên tâm. Tình tới rồi, vết thương này nhất định không để lại sẹo đâu. Mai chúng ta liền kết hôn rồi. Cậu đừng sợ tớ chán ghét cậu. Đừng sợ, có được không?"
Khương Tình chỉ lẳng lặng nhìn một lúc, sau đó vung tay ra hiệu người đến đưa Hương Vũ rời đi.
Bối Lạc nhìn đám vệ sĩ đi tới tách cô khỏi Hương Vũ, lập tức gào ầm lên:
"Đừng! Làm ơn, đưa tôi theo cùng. Tôi phải ở bên cạnh cậu ấy."
Khương Tình bước tới, một tay đưa ra nắm lấy cổ áo Bối Lạc, giọng nói rét lạnh vang lên:
"Hương Vũ chết rồi! Cô cũng nên trả giá những việc bản thân đã làm đi."
Dứt lời, Khương Tình lôi Bối Lạc tới vách núi, một tay hất mạnh cô ta xuống đất.
"Nhảy!!" Khương Tình trầm giọng ra lệnh.
Sự căng thẳng tột độ thể hiện rõ trên nét mặt đã lấm lem của Bối Lạc, hốc mắt cô nặng dần, sợ đến nước mắt cũng tuỳ tiện rơi lã chã.
Bối Lạc phải mất vài giây mới có thể định hình lại câu nói kia của Khương Tình.
"Tại sao?"
Quãng giọng có phần nghẹn lại của Bối Lạc vang lên làm Khương Tình nhíu mày.
Dường như hơi thở cũng bị sự đau đớn trong trái tim kéo xuống đến tận cùng. Bối Lạc nuốt nước bọt cố giữ bình tĩnh, lần nữa ngây dại ngước mắt lên, phía trước tầm nhìn yếu ớt hiện ra một gương mặt nữ nhân nhạt nhoà không rõ.
Là một nữ nhân đẹp như tựa từ thế giới khác đến, so với ánh trăng trên đỉnh đầu càng sáng chói hơn vài phần. Bộ dáng bất cần, còn có thêm chút ít lãnh đạm tao nhã. Đuôi mắt phượng tinh xảo lạnh lùng, tia sáng trong đôi con ngươi nâu sẫm như chứa hàng ngàn mảnh vụn sao sáng lấp lánh, khi khẽ chuyển động ánh mắt lại như ôm lấy tất cả phong hoa tuyết nguyệt của nhân gian, khi tĩnh lặng lại bình thản yêu mị đến câu hồn đoạt phách.
Tại thời khắc nhìn rõ dung mạo nữ nhân trước mặt, không hiểu sao cả thở Bối Lạc cũng không dám thở mạnh. Nữ nhân này — là người mà cả đời cô yêu đến điên cuồng.
Một nữ nhân có thể dùng một ánh mắt khiến tâm trí cô như trúng nhiếp tâm thuật, không thể thoát ra nổi, cứ thế chìm sâu dưới vực sâu vạn trượng của hai chữ "tình yêu".
Trong khoảnh khắc này, trái tim của Bối Lạc bỗng nhiên đau đớn, nhịp đập trái tim như dừng lại nửa nhịp.
Cô cất giọng nói thều thào:
"Tại sao tôi phải nhảy?"
Hai mắt Khương Tình lạnh lẽo nhìn vào Bối Lạc, đôi đồng tử co lại đầy u ám, xung quanh hằn lên những đường gân máu chi chít như mạng nhện, hơi thở như lan như sương nhả ra mỗi lúc mỗi mạnh dần, giọng nói vang lên càng rét lạnh cả tâm can người nghe:
"Thế nào? Không giả điên giả dại nữa à?"
Hai mắt Bối Lạc mệt mỏi khép lại, cánh môi hơi hở ra thở một cách khá nặng nề, hai bàn tay trắng trẻo bị trầy xước đỏ ửng vô thức đưa lên ôm lấy đầu mà gào thét: "Không phải tất cả mọi chuyện đều là cậu ép tôi sao?"
Vừa nói, thân thể Bối Lạc run rẩy như đang từng giây từng phút vật lộn với nghiệt ngã, khí sắc đã chuyển sang tái nhợt, thân thể quần áo dính đầy máu, dáng vẻ cao ngạo thường thấy đã bị dày vò thảm hại.
Hàng mi ướt đẫm nặng nề run lên, đôi mắt đờ đẫn ngước lên nhìn về phía Khương Tình, miệng cố phát ra tiếng nói đã khàn đến mức sắp không thể nghe được:
"Khương Tình! Chẳng phải tôi làm tất cả mọi chuyện cũng đều vì cậu à? Tại sao? Tại sao cậu không yêu tôi?"
Bên tai truyền đến âm thanh điên loạn ấy, nó bị xáo trộn bởi tiếng mưa.
Khương Tình nhìn Bối Lạc, thấy gương mặt vô hồn của Bối Lạc đang hướng về phía mình, trong đôi mắt như chất đầy tuyệt vọng.
Trên khuôn mặt Khương Tình bây giờ là một sự chịu đựng vô hạn. Chỉ thấy từng tế bào bên trong chực chờ kêu gào như một con dã thú tàn bạo. Nếu bản thân không đủ mạnh mẽ và có một sự kiềm chế tuyệt đỉnh, chắc có lẽ bản thân Khương Tình đã mất kiểm soát mà tiến lên gϊếŧ chết nữ nhân trước mặt để giải toả nỗi oán hận trong lòng. Khương Tình cắn răng, nghiến từng chữ rét lạnh:
"Tôi không yêu cậu, trước giờ chưa từng yêu cậu."
Hai hàng mi đã ướt đẫm của Bối Lạc hơi rung lên, trong mắt cô rộ lên chút ngớ ngẫn.
Ngay sau đó, Bối Lạc bật khóc.
Bối Lạc khóc đến mờ nhạt cả hai mắt, mọi thứ trước mặt cô bây giờ chẳng khác gì một bức tranh tối tăm bị bôi xoá đến thảm hại, hai tay cô như mất tự chủ mà run run liên tục.
Cô khóc một cách đáng thương, miệng hoảng loạn la hét:
"Im đi! Tôi không muốn nghe!!!"
Bàn tay cào cấu khắp đầu mình, mái tóc của Bối Lạc bị vò đến rối tung, tầm mắt hoang dại đã đi đến tận cùng của sức chịu đựng. Những tiếng gào khóc đầy thống khổ liên tục vang lên với nhịp độ tưởng chừng như xé toạt cả bầu trời.
Khương Tình nhìn Bối Lạc bằng tia mắt lạnh lẽo như hàn băng, giọng nói trầm thấp đến chẳng thể nghe rõ: "Bối Lạc! Nữ nhân tôi yêu — chỉ có Hạ Nhi. Cả đời này tôi chỉ yêu một mình cô ấy."
Bối Lạc nghe thấy, ngay lập tức ngưng bặt tiếng khóc, môi khẽ nhếch lên một nụ cười rất kì lạ.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, ngón tay run rẩy bấm đến rách cả lòng bàn tay, những vết thương do móng tay ngang dọc rỉ máu rải xuống mặt đất.
Bối Lạc lúc này thực sự chỉ muốn chết quách cho xong, cơn đau nơi trái tim như thể bẻ nát vụn từng đoạn xương trong cơ thể, tuy rằng đã biết rõ kết quả nhưng vẫn không đủ sức để chống lại dù đã trải qua bao nhiêu lần.
Bối Lạc căng mắt nhìn Khương Tình, cổ họng khô rát hệt như đang ngậm phải một cục than cháy đỏ, cô nổi điên mà quát to:
"Có phải cô rất đau không? Có phải cô đang cảm thấy sống không bằng chết không? Có phải cô đang đau đến mức tưởng chừng không thiết sống nữa không?" Dứt lời, Bối Lạc cười lớn, trong sự quả quyết lại xen lẫn chút sợ hãi, nhưng vẫn không hề chùn bước:
"Cô ta chết rồi. Nữ nhân mà cô yêu chết rồi. Tôi tận mắt nhìn thấy cô ta nhảy xuống vách núi. Ngay cả lúc chết người ở bên cạnh cô ta cũng chẳng phải là cô. Là Dung Lạc. Cô yêu cô ta thì thế nào? Chẳng phải bây giờ ngay cả thi thể nữ nhân đó cô cũng không có sao?"
Đầu óc Khương Tình trong giờ phút này làm sao còn tâm trí để suy nghĩ, khi nghe những lời nói đó, sự phẫn nộ không thể kiềm chế được đã hoá thành hành động. Bàn tay thon dài tuyệt mỹ đưa đến, bóp chặt lấy cần cổ của Bối Lạc, sức lực mạnh đến mức tưởng chừng có thể vặn gãy cổ Bối Lạc trong tức khắc.
Phản xạ tự nhiên khiến Bối Lạc đưa tay lên, yếu ớt giữ lấy bàn tay Khương Tình một cách bất lực. Ngay sau đó, không đợi Khương Tình động thủ, Bối Lạc lại lên tiếng, giọng nói nghẹn đi rất nhiều, thều thào không rõ:
"Khương Tình! Cô biết tôi hận cô nhiều đến thế nào không?"
Khương Tình nhíu mày, dường như cảm nhận được trong câu nói đó của Bối Lạc là một sự đau thương tuyệt vọng đến cùng cực.
Khương Tình siết chặt cổ Bối Lạc, chỉ thấy lòng mình sôi lên như lửa, to tiếng gầm lên:
"Vậy nên cô dùng cách thức này để trả thù tôi sao? Bối Lạc! Tôi chưa từng yêu cô. Nếu cô muốn trả thù thì cứ nhắm vào tôi. Tại sao lại là cô ấy? Hạ Nhi thì có lỗi gì với cô chứ?"
Bối Lạc cười điên dại, một lát sau lại lặng người nhìn Khương Tình.
Hình ảnh thất bại trước mắt này của Khương Tình, cô ta quả thực nhìn thế nào đi nữa vẫn không quen được.
Nhưng cuối cùng cũng có thể nhìn thấy rồi. Khương Tình là một nữ nhân bá khí đầy kiêu ngạo, một nữ nhân đứng trên vạn người, nay lại bỗng dưng hoá thành một nữ nhân yếu đuối, biết oán biết hận, biết đau thương thống khổ.
Nụ cười trên môi Bối Lạc dừng lại một chút, ánh mắt cay độc đỏ ngầu như nhuốm đầy máu tanh, gằn giọng nói:
"Hạ Nhi... không có lỗi sao? Khương Tình.... Cô ta... cướp đi tình yêu... của tôi. Khiến tôi... mất tất cả. Cô ta... không có lỗi sao?"
Còn chưa nói hết câu, Khương Tình đã siết tay bóp chẹt cổ Bối Lạc, trong đôi mắt nâu sẫm đỏ rát hoàn toàn có thể cảm nhận được sát khí lạnh người.
Ngay thời khắc này, Khương Tình như một con thú dữ, bàn tay nhuốm đầy máu từng chút rút đi hơi thở mong manh của Bối Lạc.
Bối Lạc kinh khiếp nhìn vào mắt Khương Tình, nhận thấy phần nhân tính còn lại trong đáy mắt nâu sẫm kia đã hoàn toàn bị che lấp bởi ngọn lửa thù hận đến hoá rồ. Cô ta cố sức vùng vẫy, dùng mọi cách để thoát khỏi nhưng vô ích.
Sức lực Khương Tình vốn đã hơn người, trong lúc phẫn nộ đến cùng cực lại càng được nhân lên gấp bội.
"Ưʍ...hmmm"
Những âm thanh vô nghĩa cứ lần lượt phát ra từ hơi thở mỏng manh của Bối Lạc.
Thời khắc Bối Lạc nghĩ mình sắp chết trong tay Khương Tình, cơ thể bỗng bị một lực thô bạo ném mạnh xuống nền đất.
Một lượng không khí tràn vào phổi, Bối Lạc ho lấy ho để, hít từng ngụm dưỡng khí rồi ngước đôi mắt kinh hãi lên nhìn Khương Tình.
Trong đầu Khương Tình lúc này rộ lên chút lý trí đã dần bị suy yếu. Hơi thở kích động mãnh liệt liên tục bào mòn tâm trí đến cạn kiệt.
Khương Tình đưa mắt nhìn vào gương mặt của Bối Lạc, nhìn sâu vào đôi mắt đầy hãi hùng kia, cố nén phẫn nộ mà kiềm hãm lại sự tức giận đang sục sôi như dung nham nóng chảy. Khương Tình lạnh giọng nói:
"Bối Lạc! Nữ nhân như cô không đáng nhận tình yêu từ bất kỳ kẻ nào. Cô — không xứng với Hương Vũ. Không xứng với sự tử tế và thật lòng đối tốt của Hạ Nhi. Càng không xứng được yêu."
Bối Lạc mở to mắt nhìn Khương Tình, cắn môi không nói.
Khương Tình xoay người rời đi.
Bối Lạc nhìn về hướng Khương Tình, lại phát hiện khóe mắt mình đã ươn ướt nhoà lệ.