Gió đêm vun vút, trong căn hộ đóng kín xua đi cái giá rét lạnh lẽo, Bối Lạc mặc một chiếc áo hở cổ màu vàng nhạt, bê chiếc ly lên nhấp một ngụm rượu vang, hàng mi dài che đi vẻ cô quạnh, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng gió rít như tiếng chim kêu, khẽ thở dài nặng nề.
Từ lúc trở về, Bối Lạc tự nhốt mình trong phòng, không ra ngoài, cũng không nghe điện thoại, trở thành một cái xác chết biết đi, cả ngôi nhà u tối, không bật đèn cũng không thể phân biệt được là ngày hay đêm.
Bối Lạc liên tục lấy rượu để tự làm tê liệt bản thân.
Toàn thân cô chìm sâu trong sofa, cả phòng khách không một tia sáng, đôi mắt đỏ lự nhìn ra những bông hoa tuyết đang rơi lả tả ngoài cửa sổ, bóng lưng chìm trong bóng tối.
_____
Ngày tổ chức tang lễ cho Hương Vũ, thời tiết liên tục giảm nhiệt độ khiến một thành phố S náo nhiệt cũng trở nên vắng vẻ hơn nhiều.
Hương gia cử hành tang lễ, tuyên bố người thừa kế duy nhất đã qua đời khiến cả bầu không khí trong gia tộc càng trở nên giá buốt, trầm buồn.
Người tham dự tang lễ ngoài Khương Tình ra, chỉ còn có Tiến Minh và Tinh Thần.
Tang lễ này không thông báo rầm rộ với bên ngoài, thậm chí còn phong tỏa mọi tin tức liên quan.
Phía sau là những tiếng nghẹn ngào của người thân, và tiếng khóc rấm rứt của mẹ Hương Vũ đang ngã quỵ trước linh cữu đã lạnh.
Người phụ nữ mặc một thân áo đen quần đen, không dày dặn lắm, sắc mặt trông tiều tụy và nhợt nhạt, từng giọt nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt khắc khổ, có vẻ như đã sắp không kiên trì nổi nữa.
Khương Tình trong tay ôm một bó hoa hồng trắng, những đóa hoa trắng e ấp nở rộ trông rất đẹp, đoá hoa vĩ đại tinh khôi tựa như tuyết, từng đóa từng đóa nở bừng trong ngày đông giá lạnh, nhìn vào vừa có chút u buồn lại có chút thánh khiết.
Bàn tay thon dài đặt bó hoa trước linh cữu, nói lời từ biệt.
Tinh Thần và Tiến Minh đứng rất lâu bên linh đường, cả tang lễ đều không khóc, nhưng chỉ cần nhìn kỹ sẽ nhận ra một chút tang thương hiện hữu trên đôi mắt đầy tia máu và mệt mỏi.
Hương Gia đặt mộ cho Hương Vũ ở một nơi phong cảnh yên bình, có non có nước, là một mảnh đất quý giá có phong thủy tuyệt đẹp nhất.
Lúc hạ huyệt, bóng dáng một nữ nhân từ xa đứng sững bất động trong gió, góc chiếc áo màu đen tuyền bị gió thổi bay tán loạn.
Là Bối Lạc.
Bối Lạc vẫn đứng yên từ xa như một bức tượng, gương mặt không một chút biểu cảm, hệt như một bức tượng sáp, chỉ nhìn Hương Vũ dần dần được chôn cất, lẳng lặng nhìn không nói một câu.
Tang lễ từ lúc cử hành cho đến lúc kết thúc mất khoảng thời gian bao lâu thì Bối Lạc đứng ở nơi đó bấy lâu.
Cô yên tĩnh lẳng lặng đứng ở nơi đó, tưởng chừng như vật đổi sao dời, lâu đến mức trời mưa như trút nước khiến toàn thân cô ướt đẫm vẫn không hề rời đi.
Dưới cơn mưa, nhìn cô trọi như một đứa trẻ.
Sau khi tất cả mọi người đã đi hết, Bối Lạc lúc này mới run rẩy từng bước đi đến trước mộ, nhìn bức ảnh của Hương Vũ đang bị nước mưa xóa nhòa, cô giơ tay lên lau sạch sẽ, lau hết lần này tới lần khác.
Vừa dứt tiếng gọi, nước mắt Bối Lạc cuối cùng cũng rơi xuống, hoà cùng nước mưa đang rơi không ngừng, tiếng khóc đau đớn như xé ruột xé gan đã không thể kìm nén được nữa.
Lòng cứ chua xót, căng lên, rồi vỡ vụn.
Cổ họng Bối Lạc như bị cả nhúm bông chặn lại, tắc nghẹn nói không thành tiếng: "Hương Vũ..."
Bối Lạc gục cả người trước ngôi mộ, tay liên tục lau bức ảnh của Hương Vũ, vừa lau vừa khóc, ngón tay quẹt qua làm rõ nụ cười của nữ nhân đầy dịu dàng ôn nhu kia, lau sạch tới mức bức ảnh không thể bóng hơn được nữa.
Bối Lạc ở bên cạnh mộ tới khi trời tối mịt, bàn tay liên tục chà sát lên bia mộ, ngón tay cũng đã chảy máu mà không hề hay biết.
Đến khi nhìn vệt đỏ dính lên bức ảnh, cơn đau rát bỏng cháy. Bối Lạc mới nhìn xuống, ngón tay ướt đẫm một mảng, có lẽ là máu từ vết thương ngày đó đã chảy ra, nhưng cô không quan tâm được nhiều như vậy.
Cô chỉ sợ mình làm bẩn ảnh Hương Vũ, vội chùi đi chùi lại trên áo rồi mới cẩn thận đưa tay tới vuốt ve khuôn mặt Hương Vũ trên bia mộ.
Bối Lạc nỉ non nói: Hương Vũ! Xin lỗi... Tớ làm bẩn cậu rồi... Chất giọng trầm buồn đến mức khiến người ta đau lòng.
Cô chỉ muốn có được sự bình an, muốn có được hạnh phúc của bản thân mình.
Cô biết Hương Vũ có thể mang tới cho cô tất cả những điều đó, nhưng cô sợ sẽ đánh mất, sợ mình không thể tiếp nhận nên cứ chần chừ không dám nhận.
Bối Lạc gục đầu nghẹn ngào khóc, cả trái tim đau thắt lại.
Khuôn mặt Hương Vũ ở trong ảnh vẫn mỉm cười thật tươi, dịu dàng và vô cùng ấm áp.
Thời gian có thể làm vơi đi mọi đau thương, những kỷ niệm vui vẻ đều không tránh khỏi bị nó gột rửa và lãng quên.
Nhưng trong trái tim Bối Lạc — Hương Vũ đã thành một vết thương không thể xoá nhoà, một nỗi day dứt không thể nào nguôi ngoai.
Đêm đông đầy gió, giữa ánh sáng yếu ớt xung quanh có thứ gì lả tả rơi, là tuyết.
Những bông tuyết bé xíu lạnh buốt, rơi xuống phủ đầy ngôi mộ lạnh lẽo cùng một nữ nhân đang khóc nghẹn đến buốt lòng. Mắt Bối Lạc nhoè đi, dưới bầu trời đêm, trong quầng sáng mờ ảo, trước mắt cô bỗng xuất hiện một bóng hình mơ hồ.
Đôi mắt dịu dàng như chứa cả bầu trời sao xa xôi, vừa quen thuộc, vừa đầy nhu tình.
Màn sương mù trong mắt tan đi, nụ cười Bối Lạc nhạt nhoà không rõ:
"Là cậu sao... Hương Vũ.."
Bối Lạc vừa nói vừa cố gắng mở mắt ra nhìn.
Sương tuyết phủ kín, như thời khắc ánh sáng và bóng tối giao hòa, bóng hình nữ nhân bước đến như thật lại như mơ.
Bối Lạc cố gắng giơ tay ra với, nhưng cuối cùng hình ảnh ấy vẫn biến mất.
Bối Lạc sững người, sau đó bàn tay run rẩy đưa lên, ôm mặt khóc nức nở, khóc đến thắt ruột thắt gan.
Cho đến tận lúc này, cảnh tượng ngày đó vẫn không ngừng hiện về trong đầu cô, giống như một bóng ma không bao giờ có thể xóa nhòa, cứ phát đi phát lại. Cô không thể nào quên khoảnh khắc đó.
Phải đến tận khi giương mắt nhìn Hương Vũ tắt thở, Bối Lạc mới thật sự thấu hiểu hàm nghĩa của bốn chữ "đau khổ tột cùng".
Tuyệt vọng, một nỗi tuyệt vọng lan rộng vô bờ bến hút chặt lấy toàn thân Bối Lạc, giống như một con đỉa, khiến đau đớn đến không thể thoát ra, bám chặt không buông, dằn xéo tâm can cô đến vụn vỡ làm ngàn mảnh.
Chỉ cần nhắm mắt lại, Bối Lạc lại nhìn thấy cảnh mưa gió bay đầy trời, Hương Vũ nhìn về phía cô, dốc chút sức lực cuối cùng chạy về phía cô, gọi tên cô, tiếng gọi đó khiến đầu óc người ta điên cuồng tới tê dại.
Ánh mắt cuối cùng khi Hương Vũ nhìn cô như có bao lời muốn nói, lại không còn cơ hội nữa. Bao câu từ, bao ý tứ đều bị chính sự cố chấp hèn mọn của cô nhấn chìm, cho dù muốn cứu vãn thì cũng đã không còn kịp nữa rồi.
_________
_________
Biệt Thự Hoa Hồng.
Thời tiết nắng không gắt, có chút chuyển lạnh, vườn hoa hồng đã có xu thế rơi rụng những cánh hoa đỏ tươi như máu. Khi có gió thổi qua, những cánh hoa rơi rụng xuống bãi cỏ, còn có phiến lá nhẹ nhàng bay và hạ cánh xuống chiếc ghế gỗ màu trắng trong sân vườn.
Khương Tình ngồi bên gốc cây ngân hạnh già, trà đang nghi ngút trên chiếc bàn gỗ, cốc chén được rửa sạch sẽ, mặc một chiếc áo phông ngắn tay rộng rãi màu trắng thuần và một chiếc quần dài vải dày màu café nhạt.
Nữ nhân khí định thần nhàn ngồi giữa bóng lá loang lổ, trông cực kỳ sạch sẽ, lại rất cao lãnh xa xăm.
Thời gian qua, người hầu trong căn biệt thự hoa hồng đều đang nghĩ vị chủ nhân này có lẽ đã bị ma nhập rồi. Khương Tình cũng rất muốn thừa nhận, cho dù nằm mơ, bản thân cũng như phát điên mà tìm kiếm Hạ Nhi trong giấc mơ.
Trong cơn mộng ảo nhưng cũng lại rất giống hiện thực, Khương Tình đã bật tỉnh dậy vô số lần, trái tim vô thức nhói đau, tuy rằng cơn đau kéo dài không lâu nhưng đủ khiến vùng trán thấm đẫm mồ hôi, bàn tay cũng trở nên tê rần lạnh buốt.
Kể từ lúc không còn Hạ Nhi bên cạnh, đất trời trong đáy lòng Khương Tình như bị nuốt chửng vậy, không nhìn thấy ánh sáng của trăng và sao nữa, là một mảng tối tăm mù mịt.
Ánh nắng chiếu rọi xuống từng đoá hoa hồng trông rất đẹp, sân vườn cũng tỏa ra một mùi thơm thanh mát của các loại hoa cỏ.
Khương Tình dường như nhìn thấy Hạ Nhi ở trước mặt mình, cô đứng dưới nắng, cười thoải mái, huyên thuyên bao nhiêu điều tốt đẹp nhất ở trên đời. Những lời hứa hẹn ấy, đã bị chôn vùi, chôn theo nữ nhân mà cô yêu nhất...
Nhiều lúc Khương Tình tự hỏi mình có xứng đáng với cô không?
Có tốt thật không?
Nếu bản thân tốt như vậy, sao có thể để mất người mà mình yêu thương chứ?
Vào những lúc thật sự quá nhớ cô, Khương Tình lại chẳng biết làm gì ngoài rút bức ảnh của cô trong ví tiền ra, vuốt ve hết lần này tới lần khác, lòng càng đau đớn hơn, sau đó nhìn gương mặt xinh đẹp tươi rói như hoa ấy và hỏi:
"Rốt cuộc em đang ở đâu?"
Cứ như thế qua khoảng một tháng, khi tất cả mọi người gần như đều mất hết niềm tin, chỉ còn một mình Khương Tình vẫn kiên trì cố chấp, ra lệnh hết lần này tới lần khác:
"Tiếp tục tìm!"
Suốt một tháng trôi qua, bầu không khí tại Khương gia không biết đã tồn tại bao nhiêu lần giằng co căng thẳng. Giống như hiện tại, từng lớp từng lớp, gần như toàn bộ các vệ sỹ đều tập trung tại đây, trái ba lớp, phải ba lớp.
Quản gia và toàn bộ người làm đều không dám thở mạnh, không dám lên tiếng.
Vài phút sau, sự xuất hiện của Tô Thịnh như một công cụ sắc bén phá vỡ cục diện đang đóng băng đến nghẹt thở.
Tô Thịnh từng bước cẩn trọng đi tới, nhìn nữ nhân ôn nhuận trước mặt giống như một con thú bị nhốt đang liều mạng giãy giụa muốn thoát ra, ánh mắt nâu sẫm hướng về phía hắn như đặt toàn bộ kỳ vọng lên người hắn.
Là toàn bộ.
Thế nhưng đáp lại sự kỳ vọng đó, đối diện Khương Tình vẫn là một Tô Thịnh đang cúi đầu, thần sắc thất bại ấy của Tô Thịnh khiến sự khó chịu, thậm chí là phẫn nộ nơi lồng ngực Khương Tình trong phút chốc đã trào dâng dữ dội. Tô Thịnh vẫn yên lặng như thế, đứng trước mặt Khương Tình trong tình thế giằng co, ăn mặc vẫn rất nghiêm chỉnh, chất liệu vải trên người cũng có vẻ rất đẹp, còn có chút tỏa sáng dưới bóng nắng, nhưng khuôn mặt lại đầy vẻ bất an sợ sệt.
Đối diện với một nữ nhân cường thế bá đạo như Khương Tình, một nữ nhân cho dù chuyện gì cũng tính toán từng bước, cẩn trọng từng bước, rơi vào tình cảnh nguy hiểm cũng không đánh mất lý trí, đối mặt với cái chết vẫn không chút động dung.
Vậy mà ngay lúc này đây lại trầm mặc tới ngạt thở, đau thương trong ánh mắt nâu sẫm thâm trầm kia càng lúc càng dồn nén, tích tụ, cho dù không để lộ trước mặt người ngoài, nhưng đối với Tô Thịnh, hắn đã quá hiểu rõ:
Phải tuyệt vọng đến mức nào thì vị chủ nhân cao cao tại thượng này của hắn mới từ một người sinh ra đã là niềm hi vọng của người khác, bây giờ lại phải đặt hết hy vọng vào người khác đây? Khương Tình nhìn Tô Thịnh, vẫn cố mang theo một tia hi vọng dù là rất mỏng manh, giọng nói trầm khàn khẽ hỏi:
"Tình hình thế nào?"
Tô Thịnh vốn đứng rất gần, thế nên nghe ra được sự run rẩy trong giọng nói ôn nhuận kia.
Khẽ thở dài, tâm trạng nặng nề đè nén suốt dọc đường lại bùng lên dữ dội, Tô Thịnh khó khăn lắm mới đè nén được sự căng thẳng xuống, điều chỉnh tốt nhịp thở, chậm rãi nói:
"Nỗ lực tìm kiếm hơn nửa tháng qua, quả thật chỉ tìm được vài mảnh vải dính đầy máu còn sót lại. Dưới vách núi ấy là đá ngầm sắc nhọn, còn không ít người nói nơi ấy có xuất hiện cá mập vô cùng hung tàn khát máu. Nếu Hạ tiểu thư rơi xuống vách núi, không đụng trúng đá ngầm tan xương nát thịt thì cũng bị cá mập nuốt chửng rồi. Chủ tịch! Hạ tiểu thư... Cô ấy... chết rồi." Sự tuyệt vọng biến thành phẫn nộ đến tột cùng.
Khương Tình cảm thấy trái tim mình run rẩy, thân thể cũng không vững, sắc mặt trắng bệch, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập.
Lúc nói những lời nói kia, nhịp tim Tô Thịnh khó khăn lắm mới đè nén được lại bắt đầu dồn dập, huyệt thái dương căng lên dữ dội, cảm giác hít thở cũng gấp gáp, giống như có thể ngừng thở bất kỳ lúc nào.
Hắn biết rõ tầm quan trọng của Hạ Nhi trong lòng Khương Tình.
Hơn một tháng qua, vị chủ nhân này của hắn si dại trông chờ vào một điều kì tích. Nhưng đổi lại kết quả như thế này, nếu là hắn cũng nhất định không thể chịu đựng nổi.
Quả nhiên, khi nhìn thấy khuôn mặt ôn nhuận như ngọc kia dần trở nên tái mét, Tô Thịnh cảm giác được đôi chân mình phát run lên, bàn tay cũng lập cập rất dữ.