Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 397: Phần còn lại của cuộc đời



Trời sáng rất mau, Hạ Nhi bị tiếng nước mưa làm cho hơi giật mình, thân thể nhỏ gọn nép sâu hơn vào trong chăn bông.

Một lát sau, cô chậm rãi nâng mí mắt, liếc nhìn chút ánh sáng từ bên ngoài cửa kính chiếu rọi vào trong phòng.

Hạ Nhi kéo áo ngủ trên người, chống người ngồi dậy, thả đôi chân thon dài xuống giường, đứng dậy, chậm rãi bước chân ra khỏi phòng ngủ.

Ánh sáng ngoài phòng khách rực rỡ, có cơn gió nhẹ thổi vào mang theo mùi gió biển nhè nhẹ lan tỏa khắp không gian.

Trên người cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc nâu xoã tung trông vô cùng thoải mái, nhìn cũng có chút lười biếng, từ xa trông giống hệt như một mỹ nhân đã rũ bỏ hồng trần.

Hạ Nhi bước về phía cửa kính, vị trí này ở tầng thứ ba của toà dinh thự càng khiến mọi thứ đang diễn ra trên bầu trời như gần đến mức nghẹt thở, cô hướng thẳng ra tấm cửa kính trước mặt.

Sau khi tỉnh dậy, Hạ Nhi phát hiện Dung Lạc đã đem cô đến sống tại một Dinh thự vô cùng bề thế ở nước A.

Còn là một Dinh thự khá gần biển.

So với biệt thự hoa hồng mà cô từng sống thì diện tích chỉ có lớn hơn và thiết kế hoành tráng hơn, xa hoa choáng ngợp không khác gì một cung điện.

Nếu cô đoán không nhầm, đây là một Dinh thự của người thuộc tầng lớp quý tộc thượng đẳng tại nước A.

Đúng quả thật là: Kim ốc tàng kiều trong truyền thuyết.

Hạ Nhi đứng ở đó rất lâu, cũng không biết đang nghĩ điều gì.

Thi thoảng có người hầu nhìn thấy cô đều cúi đầu thảng thốt mà vòng ra xa.

Tới khi Dung Lạc xuất hiện từ phía sau, đôi mắt xanh như ngọc nhìn một bên gò má cô trong sáng, rực rỡ dưới ánh sáng bạc của ngọn đèn chùm xa hoa.

Dung Lạc có chút thất thần, chậm rãi bước đến ngay phía sau cô, bình ổn lên tiếng:

"Hòn đảo này tôi nghĩ em sẽ rất thích."

Hạ Nhi giật mình, vô thức quay đầu lại, đập vào mắt là màu đen tuyền của chiếc áo ngắn tay.

Đôi mắt hổ phách di chuyển lên trên, lướt qua khuôn mặt tuyệt sắc của Dung Lạc, bờ môi, sau cùng là đối diện với ánh mắt xanh biếc thâm trầm đang như cười mà không phải cười kia.

Căn phòng ánh sáng rất dịu, tại thời điểm Dung Lạc xuất hiện như vậy lại bỗng thêm một chút diễm sắc, ánh sáng mặt trời dịu dàng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, rơi vào trên người Dung Lạc như một lớp filter, không khí xung quanh cũng bừng sáng theo, dường như ngay cả mặt trời cũng đặc biệt thiên vị để tất cả ánh sáng dừng hết trên người nữ nhân này.

Như lạc giữa quang cảnh, cô và Dung Lạc đối diện nhau, xung quanh ngăn cách thành hai thế giới, một bên thờ ơ và một bên đầy phòng bị xa lánh, không thể tiếp cận.

Dung Lạc và Khương Tình.

Cô cảm thấy một người chính là mặt trời nóng bỏng và khoa trương.

Một người là mặt trăng, lãnh đạm và hờ hững.

Đều mang cho người ta một cảm giác xa không thể chạm.

Dung Lạc thấy cô nhìn mình liền cong môi lên, mặt mày nhẹ nhàng mang theo ý cười ôn nhu.

Hạ Nhi trên mặt lại không có một nét cười.

Cô trời sinh có chút yên tĩnh, khi dùng khuôn mặt bình tĩnh như vậy càng khiến người ta bất an, không biết nên cư xử thế nào.

Sắc mặt như được bao phủ một lớp băng tuyết, Hạ Nhi nhếch môi, lạnh lùng nói:

"Nếu trong lòng cứ mãi chứa một người, thì cho dù ở một nơi tốt đẹp đến đâu mà không có người đó cũng cảm thấy không còn tự do nữa."

Dung Lạc rũ mắt, ánh mắt dừng tại khuôn mặt cô mấy giây, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô.

Khóe môi hơi cong lên, trong giọng nói còn mang theo ý cười:
"Đã không thể đến được với nhau thì phải nhìn về phía trước. Trên đời này đâu phải chỉ có mỗi một nữ nhân là Khương Tình yêu thương em, có một người có thể cùng em đi hết đời này — Chính là tôi."

Hạ Nhi nghe thấy liền hừ lạnh, không thèm đáp lại.

Dung Lạc cúi đầu cười khẽ, đáy mắt lướt qua một tia dịu dàng khó thấy, khóe môi khẽ rướn lên:

"Nửa tháng rồi, chân em hồi phục rất tốt. Bây giờ không còn phải khập khiễng từng bước nữa."

Bên chóp mũi Hạ Nhi thoảng qua phe phất mùi hương trầm nhè nhẹ.

Hạ Nhi nhìn ánh đèn nhẹ dịu ươm rắc trên người Dung Lạc một thứ ánh sáng kim sắc lung linh, khiến mái tóc màu vàng kim càng thêm rực rỡ, nổi bật những đường nét tinh mỹ tuyệt luân trên khuôn mặt yêu nghiệt, nụ cười bên môi nhu hoà dịu dàng làm bớt đi mấy phần chói mắt, thêm vào mấy phần yêu dị mê hoặc lòng người.
Quả thật không sai, một nữ nhân phong lưu bất kham nên lúc nào trên người cũng tự nhiên thể hiện ra ngoài khí chất nửa xấu xa nửa quyến rũ.

Thế nhưng không biết có phải ảo giác của cô không, tuy là nhìn chung vẫn không có gì thay đổi, vẫn tính cách phóng túng tùy tiện, vẫn nụ cười yêu dị quyến rũ đến mức làm người khác phải lóa mắt, vẫn đôi mắt xanh hoa đào câu hồn người khác, nhưng lại có thêm vài phần ẩn nhẫn, nhún nhường cùng... lấy lòng.

Nụ cười của Dung Lạc khiến đáy lòng Hạ Nhi dâng lên một nỗi bất an lan ra khắp tứ chi, đến cả tay chân cũng không biết nên để như thế nào, sống lưng không tự chủ được thẳng tắp.

Hạ Nhi quay đầu, đôi mắt hổ phách nhìn xuống những tia nắng buổi sáng lấp lánh bao phủ phía dưới khu vườn rộng lớn của dinh thự, liễm liễm cảm xúc, chậm rãi nói:
"Một phần cũng nhờ sự "chăm sóc chu đáo" của cô."

Dung Lạc bật cười, từng bước tiến đến phía sau Hạ Nhi, bàn tay nhẹ nhàng đưa lên vén nhẹ mái tóc nâu dài sau lưng cô ra trước ngực, sau đó chậm rãi cúi người, bất chợt đặt ngay vào sau gáy cô một nụ hôn thật nóng bỏng.

Hạ Nhi giật bắn người.

Đầu lưỡi Dung Lạc ẩm ướt, nhưng cánh môi lại ấm nóng như than hồng.

Dung Lạc rất từ tốn, hôn dần từ sau gáy tiến về phía trước, đến khi nụ hôn lướt đến chiếc cổ trắng ngần đầy gợi cảm của cô, hơi thở của Dung Lạc lập tức dồn dập rồi tăng dần.

Hạ Nhi cảm thấy vành tai ngưa ngứa, khiến cả tim gan cũng ngứa theo.

Họng cô nhất thời căng ra không thể nói được câu gì. Bờ môi mỏng của Dung Lạc men theo làn da nhẵn mịn trên cần cổ của cô lướt đi, trên đầu là ngọn đèn chùm rực rỡ lúc sáng lúc tối, tôn lên ánh mắt xanh biếc sâu thẳm đầy ma mị.
Hai tay Dung Lạc vòng ra phía trước, đặt gọn lên chiếc eo thon nhỏ của cô, đôi môi lướt lên làn da cô vẫn không có dấu hiệu muốn dừng lại, tiếp tục di chuyển cao hơn, trượt nhanh qua xương hàm rồi di chuyển dần đến đôi môi đỏ mọng.

Hạ Nhi nhất thời nhăn mặt, quay mặt đi.

Trong đôi mắt hổ phách chất đầy nhẫn nhịn và một chút đè nén sự uất nghẹn và bi phẫn.

Đầu óc cô choáng váng, thân thể phát run liên tục. Hai tay vô thức đưa lên, cô muốn gỡ bàn tay Dung Lạc khỏi người mình.

Thế nhưng Dung Lạc rất nhanh nắm lấy hai cổ tay mảnh mai của cô, không chút sức lực cũng có thể giữ cho nó ngoan ngoãn mà bất động.

Hai tay cô bị một tay Dung Lạc siết chặt, bàn tay còn lại của Dung Lạc không chút cố kị đưa lên giữ lấy chiếc cằm nhỏ của cô, dùng một chút lực bóp khẽ, hai cánh môi đỏ mọng của Hạ Nhi bị ép phải tách ra.
Dung Lạc không chút lưỡng lự áp môi xuống, ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi cuốn lấy chiếc lưỡi non mềm của cô, liên tục mút chặt.

Nụ hôn sâu đến mức Hạ Nhi cứ tưởng như Dung Lạc đang muốn rút cạn hết dưỡng khí mà cô có.

Dung Lạc dán chặt lấy môi cô, cánh môi bên dưới cũng bị mút mát đến đỏ ửng.

Mùi hương dịu nhẹ từ vật dụng làm bằng gỗ đàn hương xông lên trong phòng, hoà trộn cùng mùi hương trầm ấm trên người Dung Lạc, thành một bản nhạc giao hưởng cuồng dã và ngập tràn sự quyến rũ gợϊ ȶìиɦ.

Tất cả mọi thứ đều đang khơi lên một sự ham muốn cuồng dại.

Hạ Nhi dám chắc chắn rằng bản thân sẽ không vì ham muốn mà động lòng với Dung Lạc, càng không phải vì ham muốn mà đem lòng yêu một kẻ đang từng chút từng chút cưỡng ép mình.

Nhưng bằng một cách rất ngẫu nhiên và kì lạ nào đó, cô không thể kháng cự lại, càng không thể phủ nhận du͙ƈ vọиɠ đang dần dần bị khơi lên của mình.
"Ưm!"

Một tiếng kêu rất ngắn phát ra, Hạ Nhi thực sự bị hôn đến mức say sẩm.

Cô nhíu mày, lồng ngực căng ra sau lớp vải lụa của chiếc váy ngủ.

Dung Lạc lúc này mới rời khỏi môi cô, nhìn vào gương mặt hồng hào đang dần trở nên mị hoặc dưới mắt mình.

Ưu nhã chợt cười, Dung Lạc khản giọng khẽ nói:

"Không chống cự, càng không phản kháng được, tôi khuyên em nên học cách chuyển sang hưởng thụ thì hơn."

Nói xong, ngón tay Dung Lạc đột nhiên kéo lấy gương mặt của cô về trước, từ trên mà chầm chậm hạ mặt thấp dần, dự định muốn áp môi hôn cô.

Nhưng ngay lập tức Hạ Nhi liền né tránh, cô đẩy mạnh Dung Lạc ra:

"Cút!!"

Khoé môi Dung Lạc hơi nhếch lên, thản nhiên nói:

"Chẳng qua là hôn thêm một cái, không cần căng thẳng."

Vừa dứt lời, cánh môi mỏng gợi cảm đã rất nhanh ép xuống.
Sự ngông cuồng nhanh chóng phủ lấy bờ môi mềm mại của cô, trong phút chốc đã dâng lên vài âm thanh đầy nặng nhọc.

Hạ Nhi siết chặt nắm tay đến mức tưởng như bật cả máu.

Rõ ràng thời tiết lúc này không hề lạnh lẽo, nhưng cô cảm thấy không khí xung quanh còn lạnh lẽo và thê lương hơn cả mùa đông lạnh giá ngoài kia.

Dung Lạc tâm cao khí ngạo, không biết là do trời sinh nên không biết thấu cảm giác và tâm lý của người khác. Nhưng về mặt khiêu khích lên dục dọng của người khác, Dung Lạc quá am hiểu, quá thuần thục.

Sắc mặt của Hạ Nhi lúc này vô cùng không tốt, trắng bệch như tờ giấy, thậm chí cả đôi môi cũng không có chút sắc nào, cặp mắt mông lung như sương mù, có chút hơi nước.

Cô giống một bông hồng có gai, xinh đẹp nhưng lại mất đi toàn bộ lực công kích.

Nụ hôn chợt dừng, Dung Lạc gục mặt xuống, để hai phần trán chạm vào nhau.
Hơi thở trầm thấp nhả ra rất gấp, khổ sở nói:

"Chết tiệt! Tôi sẽ điên mất!"

Hạ Nhi căng mắt nhìn, hơi thở Dung Lạc lúc này vẫn chưa lấy lại nhịp độ ổn định.

Hạ Nhi gằn giọng lên tiếng:

"Đi ra ngoài."

Tiếng rít nhẹ vang lên, Dung Lạc bật cười khe khẽ, đặt ngón tay chặn ngang miệng cô.

Mặt trời chói chang, vài đốm sáng rơi giữa những chiếc lá. Chiếu đến trên người Dung Lạc thành một vầng hào quang, có một loại yên tĩnh không nói nên lời.

Thì thầm âm thanh từ tính gợi cảm như ra lệnh:

"Nếu em còn giữ cái bộ dạng sống chết không quan tâm đến tôi nữa, tôi không dám chắc sẽ ngưng lại việc cưỡng ép em làm việc mình không thích như thế này."

Âm thanh gợi cảm lại mang tới cảm giác lạnh lẽo, sắc bén, cảm giác như cô chỉ cần chống cự một chút sẽ bị tổn thương ngay lập tức.
Vừa nghe thấy vậy, lập tức Hạ Nhi im bặt không nói thêm tiếng nào.

Cả việc thở thôi cũng phải hết sức cẩn thận, nhìn qua sắc mặt khó nhịn kia, cô cũng đủ biết nữ nhân này đang khó chịu đến mức nào.

"Ngoan lắm." Dung Lạc cất giọng.

Bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô, vẫn là thứ âm thanh trầm thấp yêu dị, nghe qua như tiếng sóng biển sâu thẳm vừa lắng xuống:

"Tôi yêu em, nhưng tôi lại không biết cách làm em yêu tôi. Xin lỗi em, tôi biết mình chỉ mang lại sự tổn thương cho em, nhưng vì yêu em, tôi không thể nào thay đổi bản thân mình để thôi dùng cách kéo em về bên cạnh."

Giọng nói chậm rãi rành mạch vang lên, rất trầm, rất từ tính và gợi cảm.

"Lần đầu tiên nhìn thấy em, trái tim tôi như pháo hoa nở rộ. Tôi muốn có được em. Vì thế cả phần đời còn lại này của tôi... Hạ Nhi! Làm phiền em rồi."
Dứt lời, bàn tay thon dài mát lạnh của Dung Lạc khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc cô, các ngón tay thon dài thẳng tắp chạm vào bên gò má lạnh lẽo của cô, ngón tay hơi ấm gợi lên cảm giác nóng lạnh đan xen khó tả.

Hạ Nhi nhướng mày, dường như bên khóe miệng bỗng phảng phất một nụ cười lạnh mang chút mỉa mai không giấu được, cô nói:

"Công phu nói lời mùi mẫn của cô đúng là càng ngày càng lợi hại, nói phải thành trái, nói trắng thành đen, mí mắt cũng không giật lấy một cái. Thật sự làm cho tôi suýt nữa thì tin tưởng vào một mảnh chân tình này của cô đấy."

Dung Lạc nhìn chằm chằm Hạ Nhi mấy giây, sau đó nhếch môi lên, cười rất khẽ.

Đôi mắt xanh biếc mơ hồ nhìn gương mặt đang hiện hữu trước mặt, trông qua hàng mi dày cong vuốt đang chốc chốc rung lên của cô, lướt qua chiếc mũi cao thanh tú cùng bờ môi căng mọng, bỗng thấy trong lòng dần dần cuộn thành một cơn bão lớn.
Mùi hương tản ra từ cơ thể cô len lỏi vào khứu giác, truyền đến từng tế bào trong người Dung Lạc một cảm giác mê hoặc thần trí đến đảo điên.

Dung Lạc siết nhẹ bả vai nhỏ nhắn của cô, giữa tâm trán hơi cau lại.

Ngay tại thời điểm hiện tại, Dung Lạc muốn chạm vào cô, muốn cô dựa dẫm, muốn được che chở cô, bảo vệ cô trước mọi thứ trong cái xã hội khắc nghiệt này.

Tuy rằng trước sự lạnh nhạt như băng của cô, ngọn lửa lớn du͙ƈ vọиɠ trong lòng vẫn chưa một lần vơi đi. Nó vẫn rực cháy mạnh mẽ như dung nham nóng chảy.

Đôi mắt hổ phách của Hạ Nhi rung chuyển một chút khi bất chợt Dung Lạc đưa tay chạm nhẹ vào gò má của mình.

Ngón tay kia ấm nóng, mang theo sự trầm tĩnh quyền lực.

Thời điểm nói chuyện với cô, Dung Lạc thường có thói quen cúi đầu xuống, đôi khi hơi khom người để nhìn thẳng vào mắt cô.
Hai người gần nhau trong gang tấc.

Nhìn ánh mắt phòng bị của cô, Dung Lạc hơi nhíu mày, trong tia mắt hiện lên đôi phần suy xét.

Khí tức ấm áp cùng mùi trầm hương thoang thoảng vương vấn trước mặt cô, Hạ Nhi tựa hồ có thể cảm nhận được thứ mùi nhàn nhạt đang thít chặt lấy cổ họng mình.

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Dung Lạc buông xuống, ánh mắt ngậm ý cười, khóe môi hơi nhướng lên, một thứ khí chất đầy mê hoặc, chậm rãi phun ra từng chữ:

"Em chưa một lần động tâm với tôi thật sao?"

Giọng Dung Lạc trầm thấp truyền đến, khẩu khí rõ ràng mang theo một ý vị gì đó rất ngang ngược.

Hạ Nhi vẫn không nhìn về phía Dung Lạc, lạnh lùng đáp trả:

"Ngay từ đầu đã không hề có thiện cảm. Thì cả đời cũng không."

Dung Lạc nghe thấy, chậm rãi xoay người đến trước mặt cô, một ngón tay khẽ nâng cằm cô lên, thản nhiên nói:
"Quyết định của tôi sẽ không bị ảnh hưởng bởi sự lựa chọn của em. Em ngay từ đầu đã chọn Khương Tình, luôn tự nhủ bản thân ngoài nữ nhân ấy ra thì không tiếp nhận ai cả. Nhưng tôi không quan tâm điều đó. Bởi vì khi tôi đã quyết định, không một ai có thể thay đổi. Kể cả em cũng không!"

Một vài thanh âm thở ra khá nặng nề lướt nhanh qua vành tai, Hạ Nhi cơ hồ hơi rúng động trong lòng.

Dung Lạc khẽ cười, tiếp tục thầm thì bên tai cô:

"Người mà ngay từ đầu em đã nói hai chữ "không hợp". Kể từ giờ phút này sẽ là phần còn lại của cuộc đời em."
— QUẢNG CÁO —