Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 404: Nói Sai Sao?



Những tia nắng đầu tiên dần đổ xuống, tán cây ướt đẫm sương đêm qua dần dần được hong ấm trở lại.

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ thủy tinh lọt vào căn phòng, pha tạp trên người cô gái nhỏ nhắn, cả người cô gái phút chốc giống như đắm chìm trong ánh nắng buổi ban mai, đem đến cho người ta cảm giác cực kỳ ấm áp.

Áo dệt len màu trắng ngà, cổ áo hơi lớn, nghiêng sang một bên, lộ ra bả vai và xương quai xanh phía bên kia. Hạ Nhi nằm xoay người, mơ hồ nhìn thấy một cái bóng đứng thẳng giữa căn phòng, cô khẽ động một chút rồi ngồi bật dậy!

Mẹ ơi, có quỷ!

Thất Thúc đứng giữa phòng chớp chớp con ngươi sáng lấp lánh, cúi người lễ độ chào hỏi cô:

"Tiểu thư! Chào buổi sáng! Đã đến giờ dùng bữa rồi!"

Hạ Nhi nhìn Thất Thúc cười đến sáng lạng, mí mắt khẽ giật giật mấy cái.

Trong đầu chạy qua một mớ hỗn độn, Hạ Nhi nhướng mày, trong đôi mắt hổ phách dường như có sương mù tràn ngập, cô nghiến răng, hất mạnh mảnh chăn bông trên người.

Thất Thúc hốt hoảng đến suýt chút nữa thì không thở được, vội vàng gọi:

"Tiểu thư.."

"Dung Lạc đâu?" Hạ Nhi hằn học quát.

Khóe miệng Thất Thúc hơi co giật:

"Chủ nhân... Chủ nhân đang ở..."

Còn chưa nói hết câu, Thất Thúc nhìn thấy Hạ Nhi hùng hổ doạ người xông ra khỏi phòng, khí thế như sắp đi hỏi tội.

Hạ Nhi không thèm để ý đến Thất Thúc, một bộ dạng tức điên người hướng đến căn phòng cuối dãy hành lang.

Nơi lối hành lang được xây dựng và bố trí theo cung cách sang trọng của hoàng gia. Ánh đèn vàng nhạt ấm áp phủ rộng cả một không gian, nhuộm lên thân ảnh nhỏ bé vì quá hấp tấp mà tới giày cũng chưa kịp mang, thân ảnh lướt nhanh như bay khiến đám người hầu nhìn thấy phải kinh ngạc mà mở to mắt.

Hạ Nhi không thèm để tâm đến, trong lòng chỉ thầm nguyền rủa Dinh Thự này quá lớn, quả thật là to như một toà lâu đài, quá nguy nga tráng lệ lại lộng lẫy như một cung điện.

Chỉ một dãy hành lang cũng làm cho đôi chân cô mỏi nhừ.

Hạ Nhi vừa chạy vừa đưa mắt nhìn quanh, nhận ra tất thẩy những người hầu có mặt trong dinh thự này đều đang nhìn cô với đôi mắt hiếu kì lẫn lo sợ.

Tới một căn phòng, chân Hạ Nhi khựng lại khi trông thấy bên ngoài căn phòng ấy là một đám người rất đông trong bộ âu phục màu đen.

Họ tập trung đứng lại với nhau thành hai hàng ngang, bộ dạng như đang nghiêm túc canh giữ rất nghiêm ngặt.

"Mở cửa cho tôi!" Hạ Nhi đanh giọng lên tiếng.

Hoắc Thâm đang tì người vào lan can, vừa trông thấy cô liền nhíu mày, từng bước tiến tới, chậm rãi nói:

"Hạ tiểu thư! Chủ nhân đang tiếp khách."

Hạ Nhi cười khẩy, dáng vẻ rất thư thả mà thờ ơ cười cợt đáp lại:

"Thì thế nào? Bổn tiểu thư muốn vào một căn phòng cũng cần phải hỏi ý kiến của một tên vệ sĩ sao? Không phải chủ nhân của các người từng nói: Mọi chuyện trong Dinh Thự đều do bổn tiểu thư quyết định à?"

Hoắc Thâm có chút cứng họng.

Hắn quả thật đã nghe vị chủ nhân đáng kính nhà hắn nói câu đó.

Hoắc Thâm nghĩ ngợi một chút, khẽ thở dài, vung tay ra lệnh vệ sĩ xung quanh chừa đường cho cô.

Hạ Nhi liếc nhìn Hoắc Thâm một cái, không xem ai ra gì mà đi tới trước cửa phòng.

Nhìn một chút liền biết cửa phòng vốn không khoá.

Hạ Nhi hừ lạnh, nhấc chân lên.

Cô dùng chân đá văng luôn cửa ra, trực tiếp đi vào.

Hoắc Thâm nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Vệ sĩ xung quanh đồng loạt cúi đầu xuống, một chút cũng không dám thở mạnh.
Trong phòng rất yên tĩnh, ánh sáng và trang trí đều được chuyển sang tông màu lạnh khiến cho người ta khi đứng bên trong có phần quáng mắt.

Hạ Nhi quét mắt nhìn một vòng.

Có một nữ nhân.

Nữ nhân ấy nghe thấy động tĩnh liền bị giật mình một cái, tách trà trong tay suýt chút nữa thì rơi luôn xuống sàn nhà, nữ nhân quay đầu lại, ngữ khí mười phần không vui:

"Là ai? Không được dạy dỗ phép tắc sao? Trước khi vào, phải gõ cửa trước chứ?"

Nữ nhân ánh mắt sắc bén quét về phía Hạ Nhi, đôi mắt màu xanh đặc trưng khẽ nhíu lại, nhìn Hạ Nhi từ đầu tới chân, âm thầm đánh giá.

Cô gái trước mặt dung mạo tinh xảo, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất cao quý, thần sắc lạnh nhạt...

Nói chính xác hơn, là lạnh lùng.

Gương mặt như trăng lạnh, đôi môi hồng nhuận tựa như đóa hoa tường vi được khảm nạm, mái tóc nâu xoã dài, mềm mượt như nhung. Góc mặt hơi nghiêng quá nửa sang một phía, chỉ để lộ ra một đường nét tuyệt sắc mượt mà, một nét đẹp thanh xuân khiến bất kì ai cũng không thể quên lãng.
Cô gái như một nữ thần bước ra từ truyện cổ, cả về vóc dáng và ngoại hình đều có thể khiến người khác phải choáng ngợp.

"Cô là..." Nữ nhân có chút dịu giọng xuống.

Hạ Nhi lúc này cũng để ý đến nữ nhân trong phòng.

Có một câu nói để hình dung:

Giai nhân dịu dàng như nước.

Hạ Nhi chưa bao giờ thừa nhận mình là người háo sắc, nhưng cũng không phủ nhận mình là người rất yêu cái đẹp.

Và kiểu đẹp giống như... giai nhân tuyệt sắc trước mặt khiến cô có phần kinh diễm.

Nữ nhân ngồi ngay ngắn trên sofa, bộ dạng cao quý, uy nghi không bình thường, làm người ta cảm thấy không thể chạm tới.

Nữ nhân trông khá trẻ tuổi, màu nắng hửng nhẹ soi vàng một khoảng trên chiếc váy màu nguyệt nha dài đến đầu gối, đôi mắt xanh đăm chiêu như thâu gom tất cả cảnh vật buồn tẻ xung quanh, hàng mi cong vút, cánh môi hồng nhuận với một lớp dưỡng bóng nhè nhẹ, trông chúng chẳng khác nào một thứ quả ngọt đã chín mọng, càng nhìn lại càng muốn đưa tay chạm lấy, mái tóc vàng xoã trên vai càng tôn lên nước da trắng như ngọc, một lớp phấn phủ trên dung mạo như thiên tiên này chẳng qua chỉ như một màng khói mờ mỏng manh, làm nổi bật triệt để những vẻ đẹp trí mạng.
Là một nữ nhân ngoại quốc vô cùng xinh đẹp.

Trước mặt nữ nhân ấy đặt một cốc nước lọc, ánh mắt đang nhìn về phía cô, ngón tay mảnh khảnh thon dài đang nhẹ nhàng xoa xoa thành cốc, hai hàng mi không hề nhíu lại, thậm chí cả gương mặt tựa hồ không gợn một làn sóng, cẩn thận từng chút như đang đánh giá cô.

"Em tìm tôi sao?"

Giọng nói lười biếng của Dung Lạc lành lạnh đột ngột vang lên từ phía sau.

Hạ Nhi căng mắt không chớp, cô nín thở xoay người trở lại thật chậm.

Nơi trái tim bỗng như muốn ngừng đập khi lại lần nữa trông thấy dáng vẻ đắc ý, ngạo mạn lẫn nụ cười tàn độc ngự trên gương mặt tuyệt sắc của Dung Lạc.

Nụ cười ấy càng tăng lên bội phần nét băng sương trên diện dung hoàn hảo.

Cổ họng Hạ Nhi như bị mắc ngang một khối căm giận không tài nào nuốt trôi, cô kiềm nén cơn giận trong người đến run lên bần bật.
"Sao vậy? Em tìm tôi có chuyện gì?" Dung Lạc lại lên tiếng.

Biểu diện trên khuôn mặt Hạ Nhi vẫn lạnh lẽo không thay đổi, đôi mắt hổ phách mang theo cái nhìn đầy giận dữ không chút lưu tình nhìn vào Dung Lạc, trong âm sắc mang theo một sự lãnh khốc rét buốt:

"Dung Lạc! Kristy đâu?"

Dung Lạc nhướng mày, cúi đầu cười khẽ.

Lúc này Hạ Nhi mới để ý, Dung Lạc là vừa mới từ phòng tắm bước ra.

Trên người còn đang mặc một bộ quần áo ở nhà, hai cúc áo trên cùng không cài, lộ ra xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp.

Nữ nhân này vốn cực kỳ đẹp, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lúc này còn đang dính vài giọt nước, theo gương mặt nhỏ xuống xương quai xanh, đầu tóc vàng ướt sũng nước chảy xuống, toàn thân đều lộ ra một cỗ khí tức ướŧ áŧ phong tình đến cực hạn, khoé miệng tinh mỹ đang giống như cười mà không phải cười nhìn cô.
Trên mặt Dung Lạc mang theo chút hờ hững lười biếng, trên người cũng không nhiều khí phách đè ép người ta như thường ngày, lúc này Dung Lạc tựa như một... vật trưng bày đẹp mắt đến hoàn mỹ.

Dung Lạc đứng dựa lưng ở cửa, sau lưng là ánh sáng từ phòng khách hắt vào, ngược chiều sáng, cả chiếc bóng cao gầy đổ xuống sàn nhà tựa như một vị thần.

Ánh nắng rực rỡ sốt sắng, khiến cả căn phòng trở nên sáng sủa, vẻ đẹp ấy khiến cái lạnh lẽo ngoài kia như từ từ tan đi.

Có bóng nắng hắt lên mái tóc vàng kim của Dung Lạc, tia sáng phản chiếu ra một màu sắc càng thêm gay gắt.

Dung Lạc đứng trong quầng sáng ấy, lại còn mặc một chiếc áo màu trắng, chất liệu áo mềm mại uốn lượn để lại những đốm sáng vụn vặt nhảy nhót, làm cả người Dung Lạc như được bao trùm trong vầng sáng.
Dung Lạc cong nhẹ môi, hơi cúi đầu, sống mũi cao thẳng bị chia cắt bởi những tia sáng ấy, khiến một bên mặt quay về phía cô trở nên góc cạnh, có chút tà mị không nói rõ được.

Bình thường nếu Dung Lạc đón tiếp khách, chắc chắn sẽ không dùng một bộ dạng tuỳ ý phong tao tới cực điểm như thế này.

Ánh mắt Hạ Nhi quét từ trên mặt Dung Lạc, quét đến chân, ánh mắt tùy ý lại phách lối, kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa:

"Tôi đang hỏi cô! Kristy đâu?"

Đôi mắt Dung Lạc ngước lên, khóa chặt gương mặt cô, câu hỏi thanh tao thốt ra từ bờ môi mỏng vừa điềm tĩnh vừa có một chút ý vị nuông chiều kì lạ:

"Kristy nào?"

Hạ Nhi nhíu mày, rành mạch nói ra một cái tên:

"Cố Khúc!!!"

Cạch!!!

Ngón tay nữ nhân đang ngồi trên ghế sofa bên kia chợt run mạnh một cái, suýt nữa không cầm chắc chiếc cốc mà để rơi xuống đất.
Nữ nhân vội vàng quay đi, bình tĩnh điều chỉnh tư thái lại, nhưng động tác tiếp theo làm gì cũng không thấy liền mạch.

Hạ Nhi cũng phát hiện ra chút bất thường, cô nhìn nữ nhân đang chậm rãi đưa tách trà lên môi, nhướng mày cười cợt:

"Có vẻ khẩu vị của cô tốt hơn rồi nhỉ? Đổi tới một nữ nhân nhìn cũng ra hình ra dạng lắm."

Cạch!!!

Vương Luân từ phía sau đang bưng một khay trà, nghe câu nói đó của Hạ Nhi, một chút nữa liền đổ hết cả khay trà xuống sàn.

"Phu... Phu nhân..." Vương Luân nhìn Hạ Nhi, có chút lắp bắp, một hồi vẫn không thể nói được hết câu.

Dung Lạc bất chợt cúi đầu cười khẽ.

Nữ nhân ngồi bên kia khoé miệng lại hơi co rút, chớp chớp hàng mi xinh đẹp khẽ liếc qua Dung Lạc một cái, trông thấy Dung Lạc không hề nhìn mình, nữ nhân có chút uỷ khuất cúi đầu xuống, lại tiếp tục bình đạm thưởng thức trà.
Hạ Nhi nhìn Vương Luân, lại nhìn tới nữ nhân vẫn một bộ an tĩnh thưởng thức trà kia, vẻ mặt lần đầu tiên xuất hiện biểu cảm quái dị.

Cô nói sai sao?