Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 408: Hoa Hồng Juliet



—————-

Ngoài cửa sổ là ánh nắng vô cùng mỹ lệ, từng chút phát ra những mảnh hào quang rất lớn, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu những ánh sáng nhàn nhạt làm không khí trở nên ôn hoà hơn.

Hạ Nhi đứng trên tầng cao nhất của Dinh thự, vị trí ban công nằm ở cuối hành lang, bên ngoài không khí rất thoáng đãng, từ góc độ này nhìn xa xa cũng có thể thấy phong cảnh bên ngoài.

Mặc dù đây không phải một toà lâu đài trong truyện cổ tích, nhưng Dinh thự này thật sự khiến người ta có cảm giác nó như được đặt trên những đám mây, phong cảnh nơi này thực sự quá mức xinh đẹp.

Không hổ danh là một Dinh thự xa hoa quyền thế bậc nhất. Từ độ cao tầng năm nhìn xuống đại sảnh, mang theo một cảm giác cực kỳ vương giả, xa hoa đến mức ngay cả mỗi một ngọn đèn nhỏ treo ở nơi này đều toát lên sự sang trọng diễm lệ.
Kiến trúc nguy nga cổ kính như vậy, Hạ Nhi từng nghĩ chỉ có trong thời kì vua chúa xa xưa mới có, trong hiện thực khó có được cảnh đẹp và thiết kế quyền lực đến thế này, làm người ta có cảm giác như mình đang chìm trong một giấc mộng thời cổ đại.

Dinh thự lúc này cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ quản gia và người hầu đang đứng dưới đại sảnh, cô không thấy bất kỳ người nào khác.

Hạ Nhi quan sát một vòng dinh thự, cuối cùng nhìn thấy một nơi.

Nơi đó chính xác là một nhà kính bốn bề có thể nhìn xuyên thấu, dưới ánh mặt trời chiếu vào giống như một viên kim cương lấp lánh khổng lồ vậy.

Bước chân Hạ Nhi lập tức hướng về phía nhà kính, chậm rãi lướt qua từng khung cảnh, cho đến khi trước mặt cô xuất hiện từng mảng cánh hoa bay lả tả.

Hạ Nhi khẽ nhướng mày, cuối cùng cũng không nhịn được, mi hơi nhíu lại. Ánh nắng ban mai rọi sáng còn loáng thoáng ngửi thấy mùi hương hoa nhàn nhạt.
Hạ Nhi nương theo mùi hương đi qua, vừa nhìn liền sững người.

Trong nhà kính là một vườn hoa hồng Juliet.

Là loài hoa hồng đắt nhất thế giới.

Trước mặt cô là từng đoá hoa hồng Juliet đang nở rộ rực rỡ, nét đẹp kiêu sa cùng kết cấu cánh cầu kỳ đến hoàn mỹ, màu sắc trang nhã sang trọng, hương thơm nồng nàn lờn vờn trong không khí rồi lướt qua mặt mang theo sự dịu mát thoải mái như gió xuân, vô cùng mát mẻ.

Một bó hoa hồng Juliet đã mang giá trị không hề nhỏ, Dung Lạc còn trồng cả một nhà kính toàn hoa hồng Juliet như thế này.

Trong vô thức Hạ Nhi bỗng lùi lại, cô không muốn nhìn đến những sắp xếp này của Dung Lạc. Nghĩ vậy, cô dứt khoát xoay người, một đường đi thẳng đến hướng đại sảnh phòng khách.

Ánh mặt trời chiếu xuống đem theo những tia nắng ấm áp, từng chút từng chút phủ lên những cánh hoa hồng xinh đẹp, cũng hoàn toàn xoá tan đi thời tiết lạnh lẽo trong những ngày gần đây.
Hạ Nhi men theo một con đường rất dài, con đường dường như đang phát sáng, nước suối trong veo chảy tí tách hai bên, gió thổi tóc cô bay phấp phới, giống như tảo biển mọc bừa bãi dưới đại dương.

Khi bước chân của cô dần đến khu vực đại sảnh phòng khách, hai bên đường cũng ngừng phát ra tiếng, không có gió, không có chim, chỉ có từng dãy đèn như những ngôi sao trải đầy khắp nơi, phòng khách giờ này rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức một âm thanh cũng không có.

Ánh sáng giao hoà trong đại sảnh, một nữ nhân thanh nhã hiện rõ ràng trước mặt Hạ Nhi, tướng mạo mờ ảo rơi trong quầng sáng, chỉ hiện lên bóng lưng bị ánh sáng bên ngoài cửa kính chiếu vào đẹp không sao kể siết.

Dung Lạc ngồi đó, khí chất cao quý lạnh băng tựa một nữ vương trong truyện thần thoại, mang theo sự cường thế không thể xâm phạm. Không kể tới vóc người xinh đẹp tuyệt mỹ, mái tóc vàng óng có vài lọn hơi che khuất đôi mắt xanh biếc đẹp đẽ, toả ra ánh nhìn vô cùng tà mị, sống mũi cao thẳng mang theo chút vẻ xa cách, khiến người khác không dám tới gần nhưng vẫn toát lên sự dụ hoặc chết người.
Hạ Nhi hờ hững nhìn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, đôi mắt long lanh như nước mùa xuân không hề tỏ ra tránh né, nhẹ nhàng bước đến.

Dung Lạc ngồi trên chiếc ghế sofa kiểu dáng quý tộc, đang thưởng thức trên tay một ly rượu vang đỏ thẫm diễm lệ, nghe thấy động tĩnh, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên.

Ánh mặt trời như có thể xuyên thấu qua người Dung Lạc, khiến xung quanh dường như phát ra ánh sáng, lại giống như được bao chùm trong quầng sáng, toàn bộ ánh nắng rơi vào khuôn mặt trắng nõn tuyệt đẹp, trên cổ áo sơ mi trắng có hai nút áo chưa cài, xương quai xanh như ẩn như hiện, khe ngực sâu hút ẩn hiện một chút tà mị và huyền bí, mê hoặc nhân tâm.

Con ngươi xanh biếc sáng màu chiếu rọi ánh nắng nhỏ vụn, khi nhìn qua, mang theo cảm giác áp bức của người trên cao.

Hạ Nhi bị ánh nhìn đó làm cho khựng người lại, cảm giác ớn lạnh trong nháy mắt nhanh chóng lan tràn.
Đôi mắt của Dung Lạc lúc này không có du͙ƈ vọиɠ cũng chẳng có mưu cầu, nhưng lại khiến cô nghĩ đến đại dương mênh mông dưới màn đêm đen đặc, dưới lớp vỏ ngoài tĩnh lặng ấn giấu nguy hiểm không lường trước được.

Sự lạnh lẽo cùng tàn nhẫn được che đậy trong đáy mắt xanh biển đó, tầm mắt rũ xuống khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc bên trong, Dung Lạc nhìn cô rồi bỗng nở một nụ cười trầm thấp, tao nhã đứng dậy, từng bước chậm rãi hướng về phía cô mà đến.

Hạ Nhi ngay lập tức lùi lại, nữ nhân kia lại như đang mang ưu thế chiều cao cùng đôi chân dài miên man để khoe khoang lực áp bức với cô, cô cứ lùi về sau một bước thì Dung Lạc lại đến gần một bước, mãi đến khi lưng cô dán lên tường, cánh tay Dung Lạc hệt như một chiếc kìm sắt, chậm rãi vươn ra siết chặt chiếc eo nhỏ của cô, kéo mạnh vào trong lòng, ngữ khí trầm thấp có vài phần vui vẻ:
"Em dậy rồi."

Dường như đã quá quen với những hành động không chút báo trước này của Dung Lạc, Hạ Nhi không chút sợ hãi, đối diện với đôi mắt xanh cùng khuôn mặt tuyệt sắc đang sát lại gần, ánh mắt cô vẫn lạnh lẽo như vậy, giống như mặt hồ phẳng lặng trên núi cao, không một gợn sóng.

Dung Lạc nhìn thoáng qua khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạ Nhi, vẫn biết ngày thường cô không hay trang điểm, làn da vẫn rất đẹp, trắng nõn căng bóng, vô cùng mịn màng, đặc biệt là bờ môi quyến rũ phớt hồng kia, khẽ mở khẽ đóng, cho dù là đang mắng chửi người cũng khiến đáy lòng Dung Lạc dâng lên cảm giác vui vẻ thoả mãn.

Ánh mắt Dung Lạc trầm xuống, bàn tay rơi xuống thắt lưng của Hạ Nhi, hạ thấp âm thanh:

"Thật muốn hôn em..."

Ẩn dưới những sợi tóc vàng mềm mại đang bay nhè nhẹ là cặp mắt xanh biếc hẹp dài đang loé lên tia đùa bỡn. Khoé miệng đẹp đẽ nhìn gần không có lấy chút tỳ vết, hơi cong lên để lộ một nụ cười quỷ mị, tà khí. Toàn thân Dung Lạc toát lên vẻ kiêu ngạo không gì sánh được.
Hạ Nhi nghiêng đầu qua, không chút lưỡng lự bày tỏ sự chán ghét của mình.

Dung Lạc cười nhạt, tao nhã tột cùng:

"Em trông thấy rồi phải không? Nhà kính trồng hoa hồng. Loài hoa mà em thích nhất."

Tiếng nói của Dung Lạc rất êm tai, giống như không khí trong lành nơi rừng rậm, toát ra sự ma mị khó tả.

Hạ Nhi hơi run lên, một lúc sau mới ổn định lại tâm tình, nhẹ nhàng cười một tiếng:

"Đẹp thì đúng là có đẹp. Nhưng không thể bằng vườn hoa hồng ở biệt thự nước S được."

Gương mặt Dung Lạc bỗng chốc trầm xuống, khẽ sát lại gần cô, hít thật sâu mùi thơm trên người cô, cất giọng nói vô cùng dễ nghe, trầm thấp lại mơ hồ có chút ám muội:

"Không sao! Rồi em sẽ thích nó hơn cả vườn hoa hồng ở nước S."

Hạ Nhi nghe thấy bỗng rùng mình.

Không liên quan gì đến cái lạnh giá ngoài trời kia, mí mắt cô lập tức mất khống chế giật mấy cái.
Cô quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt như cười như không của Dung Lạc.

"Nào...." Thanh âm của Dung Lạc tràn ngập sự dịu dàng, nhìn thấy ánh mắt của cô không gợn chút sợ hãi, cúi đầu cười khẽ: "Tôi chuẩn bị bữa ăn cho em rồi."

Vừa nói, ánh mắt Dung Lạc vẫn chăm chú nhìn vào cô, khóe môi hơi cong lên, có vẻ rất vui sướng, lại mang theo chút sủng nịnh.

Trong lòng Hạ Nhi không khỏi hoảng loạn, khẽ chớp mắt, hàng lông mày nhíu lại.

Dung Lạc kéo cô đến phòng ăn.

Thiết kế của phòng ăn rất sang trọng, thể hiện rõ qua các bức tranh treo trên tường cùng với quầy rượu hết sức trang nhã.

Chính giữa phòng ăn còn bố trí một giá rượu hai tầng bằng thuỷ tinh vô cùng khéo léo. Mà trên chiếc bàn ăn lớn, vô số món ăn hấp dẫn đang đánh thức vị giác của người ta, những món ăn được sử dụng những nguyên liệu cao cấp, salad cá hồi, bít tết cùng gan ngỗng, tôm hùm, súp nấm, và còn sẵn một chai rượu vang đắt tiền.
Rất nhiều đồ ăn, mỗi món đều vô cùng tinh xảo, mới chỉ nhìn sắc, hương, cũng có thể cho điểm rất cao rồi.

Dạ dày Hạ Nhi bất chợt sôi lên.

"Em thấy thế nào? Hài lòng chứ?" Dung Lạc cười cười nhìn cô, khẽ hỏi.

Hạ Nhi vừa định lên tiếng tán thưởng đầu bếp trong Dinh thự, đáy lòng bất chợt dâng lên một hồi cảnh giác, tuy có hơi không chắc chắn, nhưng vẫn buột miệng hỏi:

"Những thứ này... không phải đều do cô nấu chứ?"

Lúc trước cô đã từng thấy Dung Lạc vào bếp, đó là lúc Khương Tình muốn Dung Lạc báo đáp ơn cứu mạng, mỹ vị mà Khương Tình làm ra bản thân cô biết rõ là công phu và khó học đến cỡ nào, cho dù là thiên tài cũng chưa chắc học ra được năm phần. Thế nhưng hôm đó, Dung Lạc lại làm ra một bàn mỹ vị không hề kém Khương Tình dù chỉ một chút, nên việc hiện tại cô nghi ngờ bàn ăn này do đích thân Dung Lạc chuẩn bị cũng là có căn cứ.
Quả nhiên....

"Không sai! Toàn bộ thức ăn ở đây đều do tôi đích thân làm."

Dung Lạc vừa nói vừa nhếch môi cười, kéo lấy tay cô đến trước bàn ăn, nhẹ nhàng ấn xuống ghế:

"Nào, nếm thử xem, những món này có hợp khẩu vị của em không?"

Hạ Nhi quả thực bị doạ cho đầu óc quay cuồng, cô ngước mắt lên nhìn đồng hồ trên tường, lại nhìn đến một bàn đầy ắp mỹ thực.

Trên bàn ăn, sắc, hương, vị đều đủ cả, tất cả đều là những món mà cô thích.

Để có thể hoàn thành một bàn thức ăn thế này, Dung Lạc cuối cùng thì đã thức dậy từ lúc nào đây?

Dung Lạc không quan tâm tới vẻ mặt kinh hãi của cô, rất tự nhiên cầm lấy khăn ăn, kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô, tỉ mỉ lau từng ngón tay, trong giọng nói mang theo sự sủng nịnh rõ ràng:

"Ngủ dậy còn chưa ăn gì đâu. Chắc là em đói lắm rồi."
Hạ Nhi thật sự khó nhọc mới có thể cất lời:

"Cô thật sự một mình làm hết một bàn thức ăn thế này sao?"

Dung Lạc ngước mắt lên, khoé môi nở nụ cười nhẹ:

"Tôi đã khổ công luyện tập đấy. Chỉ cần em thích, ngày nào tôi cũng sẽ nấu cho em ăn."

Ánh mắt hổ phách của Hạ Nhi hơi nheo lại.

Mỗi lần Dung Lạc tới gần, cô lại ngửi được mùi trầm hương nhàn nhạt tỏa ra giống như một loại độc dược chậm rãi ăn mòn lý trí của người ta.

Hạ Nhi nghiêng người, khẽ tránh khỏi phạm vi hơi thở của Dung Lạc, nhẹ nhàng lên tiếng:

"Tôi không ăn."

Dung Lạc nhìn cô, đôi mắt xanh biếc mặc dù đang mang nét cười, nhưng lại thoáng hiện lên nét lạnh lùng rồi mất tăm rất nhanh chóng, đôi mắt xanh khóa chặt cặp mắt hổ phách của cô, ngón tay thon dài mảnh khảnh nhẹ nhàng đưa tới nhấc một ly rượu trên bàn, ngón tay mảnh dẻ chậm rãi mơn trớn ly rượu, mang theo vẻ ám muội mê hoặc. Ly rượu xoay chuyển trong tay Dung Lạc, động tác ngón tay vuốt ve thân rượu như đang vuốt ve thân thể một người phụ nữ khiến đáy lòng Hạ Nhi trào dâng một cảm giác khó tả.
Khuôn mặt vốn yêu nghiệt của Dung Lạc hiện lên chút trầm mặc, có lẽ đang suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào, rất lâu sau mới ngước mắt nhìn cô:

"Em có thể cho tôi một lý do không?"

Dứt lời, Dung Lạc tao nhã ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay tinh tế đến từng đường nét cầm dao dĩa lưu loát tao nhã cắt một miếng thịt bít tết trên đĩa.

Hạ Nhi nhìn điệu bộ cùng dáng người thanh thoát nghiêm túc cắt miếng thịt của Dung Lạc, đôi mắt xanh sáng tựa sao trời, làn da trắng như tuyết, hàng mày hơi nhếch lên vô cùng khí chất, mái tóc vàng óng dài xoã xuống vai, màu tóc có vẻ nhạt đi do ánh sáng bên ngoài cửa kính chiếu vào, từng sợi tóc đã nhạt đến mức gần như cùng màu với chiếc áo trắng trên người, nhìn rất nhu hòa lại sạch sẽ thoát tục.

Cổ tay Dung Lạc chuyển động theo từng nhát dao cắt xuống, nhẹ nhàng từ tốn phân nhỏ một miếng bít tết thành từng mảnh vô cùng đều đặn và đẹp mắt.
Hạ Nhi cũng không nhúc nhích, vẫn cứ nhìn từng động tác trên tay Dung Lạc, trong mắt là sự tĩnh lặng trong sáng như tuyết mùa đông, không sóng không gió, sự bình tĩnh không hề có khí thế giương cung bạt kiếm, nhưng cũng mang theo nét lạnh nhạt không hề nhân nhượng.

Hai nữ nhân trong một khung cảnh đẹp như xuân về hoa nở, ẩn dưới hình ảnh hoàn mỹ đó lại là thái độ bất mãn cùng sóng gió ngập trời có thể khiến người ta sợ hãi đến ám ảnh tâm lý.

Hạ Nhi nhìn Dung Lạc đang tinh tế từng chút phân nhỏ miếng thịt, cô suy nghĩ một lúc, chớp mắt nói đại:

"Tôi đang giảm cân."

Dung Lạc ngưng động tác trên tay, chậm rãi ngước mắt lên, sau khi xác định bản thân không hề nghe nhầm mới nhếch nhẹ khoé môi, cực kỳ buồn cười:

"Giảm cân?"

Dứt lời, bàn tay thon dài tuyệt mỹ dùng lực xiên một miếng thịt bò đưa đến bên miệng cô.
Hạ Nhi sững người.

"Há miệng." Dung Lạc ra lệnh.

Hạ Nhi bị hoảng hốt, theo bản năng há miệng ra cắn lấy miếng thịt.

Dung Lạc hài lòng thu dĩa lại, dao dĩa rất linh hoạt cắt tiếp tục miếng thịt trong đĩa, ngữ khí mang ba phần trêu chọc:

"Cơ thể rất cân đối, ba vòng đều hoàn mỹ, em thật sự rất đẹp, không cần giảm cân đâu."

Ngay lập tức, Hạ Nhi bị miếng thịt trong miệng làm cho sặc.

Moá!!!

Cô cúi người nhả ngay miếng thịt trong miệng ra, đập bàn đứng dậy:

"Cô..."

Dung Lạc bật cười, nụ cười rất nhạt, lại xiên một miếng thịt đưa đến miệng cô.

Hạ Nhi dùng tay hất đi, nhất quyết không ăn.

Dung Lạc cũng không cưỡng ép nữa, chuyển hướng chiếc dĩa cho vào miệng mình.

Hạ Nhi quả thật có kích động muốn giơ chân đạp chết Dung Lạc, cô nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ:
"Thức ăn do Dung tiểu thư đích thân vào bếp thật sự quá mức quý giá, bổn tiểu thư thực không dám thưởng thức, sợ sẽ bị nghẹn chết mất."

Khoé môi Dung Lạc nở nụ cười tà mị:

"Ở bên cạnh tôi, những món ăn thế này tất nhiên em phải dùng thường xuyên. Tôi có thể đảm bảo nhất định không khiến em nghẹn chết, em không cần phải lo lắng..."

Hạ Nhi nhướng mày.

Dung Lạc nói lấp lửng rồi dừng lại, bàn tay vươn tới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô kéo qua, Hạ Nhi bị lực đạo tác động bất ngờ đến không kịp phản xạ, thân thể bị Dung Lạc kéo sát vào người, trong lúc cô còn đang bàng hoàng, nữ nhân tà mị cúi đầu khẽ kề sát bên vành tai nhỏ nhắn của cô, thì thầm:

"Nếu yêu tôi, việc em nên lo lắng là việc hằng đêm sẽ bị tôi làm cho... sướng đến chết!"

Ngay sau khi nghe câu đó, cơ hồ Hạ Nhi ngây ngẩn cả người, đôi mắt cũng mở lớn, kinh ngạc mà nhìn Dung Lạc. Trong lúc nhất thời, cô bỗng cảm thấy tột độ kinh hãi. Từ kinh hãi bỗng chốc trở thành một cơn sóng khổng lồ tràn ngập giận dữ ào tới cuốn phăng đi hết tất thảy lý trí của cô.
Trái tim Hạ Nhi run lên, ánh mắt lấp lánh thường ngày trở nên lạnh băng, trong nháy mắt, cô còn nhìn thấy nét cười cợt cùng trêu tức nồng đậm trong mắt Dung Lạc.

Giờ khắc này, cô hận không thể đem toàn bộ những thứ trên bàn ăn này hất thẳng vào khuôn mặt khả ố đáng ghét kia.

Hạ Nhi tức đến mức nghiến răng kèn kẹt, khi trong đầu cô đang vắt cạn chất xám nghĩ xem làm sao để đập nát cái khuôn mặt yêu nghiệt của Dung Lạc, xé nát cái miệng hạ lưu bỉ ổi vô liêm sỉ đó, thì bên này Dung Lạc đã buông tay cô ra, thong dong nhàn nhã nhấc ly rượu lên, từ từ chậm rãi thưởng thức.

Nhìn tư thái uống rượu một cách thảnh thơi của Dung Lạc, bản thân cô sau một hồi phát hoả cũng không biết phải phát hoả lên cái gì, đành cố gắng trấn định bản thân, tay cầm ly rượu bên cạnh lên, vừa định đưa lên miệng thì Dung Lạc bất thình lình nói:
"Khương Tình đã đến nước A rồi."

Động tác trên tay của Hạ Nhi khẽ khựng lại.