Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 414: Thành Thật 2



Dù sao nơi này cũng là chốn công cộng, hơn nữa bên ngoài phòng thử đồ lại có rất nhiều nhân viên và vệ sĩ, nữ nhân này lại dám hành động không chút cố kị như vậy.

Đúng là biếи ŧɦái.

Hạ Nhi vô cùng sợ hãi, cố gắng phản kháng bằng giọng nói yếu ớt:

"Dung Lạc! Cô đừng như vậy...thả tôi ra đi."

Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, lông mi thật dài run rẩy, đôi môi đỏ hồng tựa như mời mọc người ta thưởng thức.

Thân thể Hạ Nhi khẽ run, môi cũng run rẩy, ngay cả trái tim cũng như thế.

Ngón tay thon dài của Dung Lạc nhẹ nhàng chạm vào đôi môi dịu dàng của cô. Sau một khắc, bàn tay Dung Lạc kéo thân thể của cô vào trong ngực. Cúi người, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi lạnh lẽo và run rẩy của cô.

"Đừng sợ tôi."

Giọng nói của Dung Lạc cũng lẩm bẩm, đáy mắt xanh biếc thoáng qua tia thương tiếc.
Một hồi lâu sau, Dung Lạc mới gắng sức khắc chế chính mình mà thả cho Hạ Nhi được tự do.

Hạ Nhi lúc này đã gần như bị rút cạn sức lực, cô ngã quỵ xuống dưới sàn.

Ngay lúc này trông cô giống như một thiên thần sa ngã bị người ta cắt đi đôi cánh, rơi xuống tàng cây không nơi nương tựa khiến người ta không đành lòng.

Đôi mắt xanh biếc thâm thuý của Dung Lạc ánh lên vẻ thương tiếc nồng đậm, hiểu hiện trên khuôn mặt lại vô cùng bình thản, đôi mắt xanh đẹp đẽ lộ ra một tia đau lòng, khi lướt qua những vết hôn hồng rực đang nở rộ như những đoá hoa đẹp đẽ trên chiếc cổ trắng nõn nà kia, khoé môi tinh mỹ bỗng khẽ nhếch lên một độ cong mê người.

Ở trên nền da tuyết trắng, lại nở rộ ra nhiều đóa hoa mập mờ mà nóng bỏng, minh chứng cho sự kíƈɦ ŧìиɦ cùng bá đạo của bản thân lưu lại trên người cô từng dấu hôn tuyệt diễm đến mê người.
Gương mặt vốn kinh hoảng của Hạ Nhi lúc này đột nhiên trở nên cực kì lạnh lẽo, gân xanh trên trán cũng bởi vì lửa giận khổng lồ mà nhô lên, cô gằn mạnh từng chữ:

"Dung Lạc! Cô là đồ khốn kiếp!!!"

Dung Lạc nghe thấy, ưu nhã chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô, dùng ngón tay thon dài tuyệt mỹ nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má cô, dịu dàng xoa nhẹ, đôi mắt xanh biếc híp lại cùng giọng nói trầm thấp mang theo một mị lực khiến người nghe mê muội:

"Hạ Nhi! Em sợ sao? Em sợ sẽ yêu tôi. Đúng không?"

Hạ Nhi nghe thấy thế, giật mình ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc đầy ý cười của Dung Lạc.

Nụ cười trên môi Dung Lạc càng lúc càng đậm hơn, ngón tay tinh mỹ thon dài đẹp không sao kể xiết nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng mịn của cô, dọc theo phần cổ rồi lướt qua những dấu hôn ngân xinh đẹp.
Ngược lại với vẻ mặt vô cùng khó coi của cô, dung nhan tuyệt sắc của Dung Lạc hiện vô vàn dịu dàng cùng sủng ái, đôi môi tà mị khẽ nhếch lên độ cong mê người, vài lọn tóc vàng dài thướt tha óng ánh rũ nhẹ xuống, mang theo vẻ phong tình tuyệt diễm không gì áp chế được.

Hạ Nhi cảm thấy nếu bản thân có phản ứng nhất định sẽ khiến nữ nhân trước mặt càng được đà tiến tới làm càn, vì thế cô quyết định không thèm để ý đến.

Hạ Nhi quay đầu đi, chẳng buồn liếc nhìn Dung Lạc thêm lần nào nữa.

Dung Lạc thấy Hạ Nhi không chút dao động, cặp chân mày như liễu rủ cũng không hề nhíu lấy một cái, đôi mắt hổ phách trong veo như hồ nước mùa thu toát lên vẻ lạnh lùng cùng kiêu ngạo không gì sánh được.

Ngón tay Dung Lạc dùng chút lực, miết nhẹ chiếc cằm xinh đẹp đến mê hoặc lòng người của Hạ Nhi, kéo khuôn mặt đẹp đến nghẹt thở kia về phía mình, đôi mắt xanh biếc lướt qua từng điểm, mũi nhỏ dong dỏng cao, đôi môi anh đào đỏ mọng, khi ngón tay Dung Lạc lướt nhẹ qua, gần như miêu tả hoàn hảo khuôn cằm nhỏ nhắn cân xứng với những đường nét mê người trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn kia, giống như được điêu khắc một cách tỉ mỉ vậy.
Ánh mắt Dung Lạc càng lúc càng không tự chủ được chuyển xuống gò ngực mềm mại tròn đầy, lướt qua thân hình hoàn mỹ với từng đường cong mềm mại đến mê hồn, làn da trắng nõn tựa pha lê lấp lánh, cần cổ trắng như ngọc, bờ vai thon, đôi chân thon dài mịn màng, vòng eo nhỏ nhắn cơ hồ có thể nằm gọn trong bàn tay, một vẻ đẹp mê hoặc lòng người, khiến người ta tình nguyện trầm luân, vùi mình vào vực sâu muôn trượng mà không muốn thoát ra.

Đôi mắt của Dung Lạc càng trở nên u ám, ngón tay dùng lực nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, không kìm lòng được mà cúi đầu xuống, hôn lên môi cô, độc chiếm mùi hương trên cơ thể cô.

Hạ Nhi không nói nổi lời nào, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, mái tóc mềm mại hơi xoã xuống, sự xấu hổ cùng giận dữ hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Hơi thở hổn hển đó của cô bỗng trở thành một liều thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh, Dung Lạc ngay lập tức mất tự chủ, trong chớp mắt đã dùng lực kéo cả người cô lên, áp chặt thân hình nhỏ bé của cô lên tường, không chừa lại một chút khoảng cách, thậm chí một chút không khí cũng không còn.

Nụ hôn ập đến mãnh liệt như dòng nước xiết, lại cũng có lúc dịu dàng như chiếc lá rơi, tham lam, triền miên, đầy mê luyến.

Hạ Nhi bị doạ đến phát run, cô cố nghiêng đầu, tránh hơi thở khiến cô phải hốt hoảng của Dung Lạc, hơi thở này nóng bỏng mà cuồng nhiệt, giống như muốn đem người ta chôn vùi vào trong đó.

Cả quá trình diễn ra chỉ trong chớp mắt khiến cho Hạ Nhi một chút phản kháng cũng làm không kịp.

Mùi trầm hương nhè nhẹ khẽ bao lấy thân hình Hạ Nhi, cô bị ép phải ngẩng đầu lên, lại vừa lúc nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm của Dung Lạc, tâm tình không khỏi run lên một chút.
Đôi môi mỏng của Dung Lạc khẽ cong lên một nụ cười, vẻ tà mị trên khuôn mặt trước sau vẫn không thay đổi, tiếng nói trầm thấp cất lên đậm mùi du͙ƈ vọиɠ:

"Hạ Nhi... Em muốn tôi đúng không?"

Câu nói ấy lờn vờn trong nụ hôn kíƈɦ ŧìиɦ đến cực hạn, Dung Lạc chỉ cảm thấy hơi thở của mỹ nhân trong ngực mình thơm ngát như lan, mùi thơm ngọt ngào trên cơ thể của cô như thấm vào tim gan, không cách nào dứt ra được.

Từ đầu tới giờ, hơi thở của cô cũng giống như bông hoa anh túc, đã cắm rễ thật sâu trong trái tim Dung Lạc.

Tình yêu này khiến Dung Lạc trở nên điên loạn rồi.

Trái tim Hạ Nhi như muốn nhảy lên tận cổ, nhưng cô không có hoảng sợ nữa, chỉ là mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang ghì chặt cô lên tường, không thể tin nổi tình cảm đang tràn ngập trên gương mặt đẹp đẽ kia.
Hạ Nhi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thâm sâu đến cùng cực của Dung Lạc, cô cùng nữ nhân này khoảng thời gian qua đã quá thân cận khiến cô có thể cảm nhận rõ tiếng tim đập mãnh liệt của Dung Lạc đối với cô, mà không hiểu sao trái tim cô cũng đập càng lúc càng nhanh hơn khi đối diện với nữ nhân này.

Dung Lạc cúi xuống, tiếng cười nhẹ bật ra từ cổ họng, môi mỏng lại hạ xuống, đầu lưỡi ướŧ áŧ lướt qua cánh môi đỏ mọng như hoa anh đào của cô, cơ thể áp sát lên thân hình mềm mại tuyệt đẹp của cô, một tay giữ chặt chiếc eo nhỏ gọn của cô, không chút kiêng kỵ tỉ mỉ hôn lên làn da non mịn nơi gáy, gặm nhấm vành tai nhỏ xinh, ngón trỏ thon dài lướt nhẹ trên bờ môi căng mọng của cô, ánh mắt xanh biếc sâu thẳm phát ra tia mê đắm, đem cô hoàn toàn bao phủ trong mùi hương kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến trầm luân.
"Em có biết rằng...tôi yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên không? Tôi phát điên vì em từng ngày, từng giờ, từng phút. Và có lẽ tôi sẽ còn phát điên đến cả cuộc đời! Tôi vì em mà làm những điều tưởng chừng như điên rồ nhất. Tôi nguyện ý hạ mình xuống, cúi đầu cũng chỉ với duy nhất một mình em! Vì em mà sự kiêu ngạo của bản thân tôi cũng vứt vỏ. Hạ Nhi! Tôi vì em mà điên loạn đến như thế. Cũng vì em mà tháo gỡ tất cả sự tự tôn của chính mình như thế, hết lần này đến lần khác van xin tình yêu của em. Em không thể sao? Không thể một lần thử yêu tôi sao?"

Dung Lạc vừa nói vừa cúi đầu xuống, đôi môi mỏng phả ra hơi thở thơm mát, quét qua đôi môi anh đào của cô.

Hạ Nhi muốn tránh cũng tránh không được, cô không thể không thừa nhận nữ nhân như Dung Lạc quả thật chính là một loại kịch độc trí mạng.
Dung Lạc không hề có ý định ngừng lại, sau một khắc, không để cho cô chút thời gian phản ứng, đôi môi mỏng trực tiếp dán lên cánh môi đỏ mọng mê người của cô, điên cuồng cắи ʍút̼, giống như dã thú say mồi, ánh mắt xanh biếc nhìn đến cánh môi mềm mại như hoa của cô càng thêm mê ly, mất khống chế.

Hạ Nhi liều mạng chống đỡ, vừa muốn mở miệng cự tuyệt phản kháng, lại khiến Dung Lạc thừa cơ hội chen chiếc lưỡi nóng ấm ướŧ áŧ vào, trực tiếp cuốn lấy tất cả vị ngọt ngào trong khoang miệng cô, bá đạo mười phần trêu chọc đầu lưỡi cô, tham lam cắn nuốt hơi thở của cô.

Hạ Nhi vẫn luôn biết Dung Lạc vô cùng bá đạo. Nữ nhân này cuồng dã, hung hãn, bạo ngược, toàn làm ra những hành vi lớn mật bất chấp lễ nghi, nhưng chưa bao giờ Dung Lạc lại khiến cô hoảng sợ như thế này.
Dung Lạc cảm thận được sự sợ hãi của cô, chậm rãi rời khỏi môi cô.

Hạ Nhi thở từng ngụm gấp gáp, lồng ngực tưởng chừng như vỡ ra.

Dung Lạc cúi đầu bật cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cuốn lấy một lọn tóc nâu xoăn nhẹ của cô, tiếng nói dịu dàng mang theo một tia chế nhạo:

"Hạ Nhi..."

Hạ Nhi thoáng rùng mình, sửng sốt nhìn vào đôi mắt xanh biếc của Dung Lạc.

"Kể từ giờ phút này! Em không được phép né tránh tôi. Tốt nhất là — Thành thật với bản thân mình đi."

Giọng nói của Dung Lạc thay đổi, toát lên sự độc đoán kèm mệnh lệnh, tư thái thể hiện rõ việc không chấp nhận sự cự tuyệt.

Hạ Nhi ngẩng đầu lên, sau khi ổn định hô hấp, cô rất bình tĩnh và không sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc của Dung Lạc, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười lạnh lùng và thâm sâu, ánh mắt cô lúc này ánh lên sự sắc bén, một tay hất tay Dung Lạc ra, giọng nói châm biếm gằn từng tiếng một:
"Cô bớt mơ mộng hão huyền đi!!! Dung Lạc! Từ trước đến giờ trái tim tôi chưa từng thay đổi. Chỉ yêu duy nhất một người! Là — Khương Tình!!"

Giọng điệu lạnh như băng giống như một thanh kiếm sắc đâm thẳng vào lòng người.

Hạ Nhi vừa nói vừa vung tay kháng cự lại bị Dung Lạc dùng một tay nắm lấy cả hai cổ tay, giữ chặt ra sau lưng cô.

— QUẢNG CÁO —