Nhân viên cửa hàng đồng loạt đem đến những chiếc váy dạ hội rực rỡ đến hoa cả mắt. Hạ Nhi choáng váng, cô nhìn nhân viên đứng bên cạnh nhạy bén, cười tươi, đang vội vã giới thiệu từng mẫu mã cùng chất liệu.
Không hổ danh là một thương hiệu xa xỉ, mỗi một mẫu ở đây đều là tâm huyết của những bậc thầy thiết kế nổi tiếng quốc tế, muốn sở hữu một chiếc váy dạ hội đẹp đến kinh diễm thế này, ví tiền của bạn nhất định phải cực kỳ dày hoặc phải có một đại gia giàu xụ cam tâm tình nguyện vì bạn mà chi tiền.
Dung Lạc ánh mắt sắc sảo nhìn lướt qua những chiếc váy dạ hội tinh tế, sang trọng. Cuối cùng chỉ chính xác một mẫu trong số đó, giọng nói không cao cũng không thấp, trầm ấm dễ nghe:
"Chiếc váy đó."
Một nhân viên đứng gần đó hai mắt toả sáng, lập tức đem chiếc váy cẩn thận đi tới, luyên thuyên không ngừng: "Vị tiểu thư này thật có mắt chọn, chiếc váy này được thiết kế với chất liệu..."
"Thử nó đi!" Dung Lạc cắt ngang lời giới thiệu, hoàn toàn không hứng thú với những lời giới thiệu sản phẩm dong dài này.
Nhân viên thức thời đứng sang một bên.
Hạ Nhi nhìn qua chiếc váy, ánh mắt thoáng hồ nghi, lẳng lặng nhìn Dung Lạc một lúc, bình thản mở miệng lần nữa:
"Dung Lạc! Bổn tiểu thư không hầu cô nữa. Cô chọn chiếc váy đó thì tự đi mà mặc."
Dứt lời, Hạ Nhi xoay người hướng về phía Lương Hạ đang đứng gần đó.
Dung Lạc không động tĩnh nhìn cô rời đi, đôi mắt xanh biếc tĩnh lặng, gương mặt tuyệt mỹ càng không nổi giận cũng không phát điên, chỉ vô cùng an tĩnh nhìn bóng lưng của cô. Trong một khoảng khắc, khoé môi cong lên một nụ cười như một đóa hoa lan thanh nhã tươi mát, không nhiễm hạt bụi nào. Không biết có phải Hạ Nhi cảm nhận được một chút gì đó lạ thường hay không, toàn thân cô bất giác run nhẹ, bước chân càng lúc càng nhanh.
Ngay lúc này, Dung Lạc bỗng tiến đến.
Hiển nhiên là Dung Lạc không dự định sẽ buông tha cô, tốc độ chớp nhoáng đã đuổi kịp bước chân của cô, cánh tay dài dang ra, vòng qua chiếc eo mảnh khảnh thon gọn của cô, dùng một lực mạnh mẽ không chút cố kỵ nhấc cả người cô lên như nhấc một miếng bông.
Hơi thở mang mùi trầm hương quen thuộc trên cơ thể Dung Lạc bỗng chốc bao trùm lấy Hạ Nhi, cô kinh hoảng nhìn thân người lơ lửng bị Dung Lạc ôm một đường hướng về phía phòng thử đồ, nhìn độ cong lạnh lùng trên khóe miệng tinh mỹ kia, chỉ khẽ cong nhưng cũng tràn đầy mùi dã tính.
Bước chân Dung Lạc trầm ổn ung dung, dùng một tay ôm lấy cô đi một đường mà hơi thở một chút cũng không loạn. Hạ Nhi quên cả phản ứng, ngay lúc này mới định thần lại mà gào ầm lên:
"Dung Lạc! Thả tôi xuống."
Ánh đèn trong cửa hàng dịu nhẹ rọi xuống cơ thể của cả hai người, nổi bật lên cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy vòng eo của cô, một chút cũng không có ý định nới lỏng, xung quanh nhân viên đều há hốc mồm kinh ngạc, trong mắt không hẹn đều ánh lên vẻ ngưỡng vọng cùng hâm mộ.
Một nữ nhân mạnh mẽ đến như vậy, dùng một tay cũng có thể nhẹ nhàng ung dung nhấc cả người một cô gái lên, khuôn mặt đẹp đẽ còn không đổi sắc, tính cách quả thật vô cùng bá đạo nguy hiểm.
Nhưng lại quyến rũ đến đòi mạng a.
Lương Hạ nhìn thấy, gấp gáp đến mức muốn lao tới, lại bị vệ sĩ của Dung Lạc cản lại, đành trơ mắt nhìn Hạ Nhi đang bị Dung Lạc ôm đi như ôm một con mèo nhỏ. Hạ Nhi dùng chân đạp tứ tung trong không khí, cũng không thể làm Dung Lạc buông lỏng cô nửa phân. Hơi thở của Dung Lạc lúc này rất gần, hương trầm dịu nhẹ hòa quyện vào hơi thở hỗn loạn của cô, khiến cô đầu váng mắt hoa.
Khi đến trước cửa phòng thử đồ, chuông báo động mãnh liệt vang lên trong đầu Hạ Nhi, cô bỗng dồn hết sức đẩy Dung Lạc, miệng gào lớn:
"Cô buông tôi ra. Muốn tôi thử chiếc váy đó thì thả tôi xuống. Tôi thử! Tôi thử nó là được chứ gì!!!"
Dung Lạc nhướng mày, bàn tay rảnh rỗi còn lại đưa tới trước mặt cô, ngón tay thon dài duỗi ra lướt đến đôi má cô, chậm rãi đi xuống, khẽ giữ lấy chiếc cằm nhọn tinh tế, nâng lên...
"Em còn dám cãi lời không?"
Câu hỏi bất ngờ khiến toàn thân Hạ Nhi chấn động. Đôi mắt hổ phách mở lớn nhìn Dung Lạc.
"Trả lời tôi." Thần sắc Dung Lạc dịu dàng điềm tĩnh vô cùng, ngay cả giọng điệu cũng chưa từng gắt lên. Hạ Nhi nhìn khóe miệng đẹp đến tà mị kia vẫn giữ nguyên ý cười sâu xa khó đoán, đôi mắt xanh biếc nhuốm đầy vẻ tàn ác, rất thức thời lên tiếng thoả hiệp:
"Không! Tôi không cãi nữa."
"Hạ Nhi! Đối với em tôi đã rất nhượng bộ rồi. Em nên hiểu tôi đã vì em mà nhẫn nhịn bản thân cực khổ đến mức nào." Giọng nói Dung Lạc trầm trầm lại vang lên lần nữa, vẫn yên ả như trước...
Giây phút này Hạ Nhi thoáng rùng mình. Hiện tại ngoại trừ nguy hiểm, cô còn có cảm giác khẩn trương, trái tim đập rộn ràng không ngớt, ánh mắt Dung Lạc quá mức trầm tĩnh, trầm tĩnh đến nỗi làm cô hít thở khó khăn. Câu nói trầm ấm kia vang lên lại đánh thẳng vào lòng cô, nặng tựa như tảng đá chồng chất, đè ép khiến cô không thở được. Cô có thể cảm thụ được phân lượng quyền uy trong lời nói của Dung Lạc, tuy rằng ngữ điệu luôn nhè nhẹ như mặt nước, không tí gợn sóng, lại ẩn chứa biết bao nhiêu đè nén cùng không cam lòng. Hạ Nhi ngay lập tức ngoan ngoãn, cố nén giọng để nghe thật tự nhiên, khuôn mặt nhu hòa mà điềm đạm:
"Dung Lạc! Chúng ta có gì từ từ nói. Tôi sẽ nghe lời cô thử chiếc váy đó. Tuyệt đối không phản kháng. Chỉ là... cô có thể thả tôi xuống không?"
Dung Lạc nhìn vẻ mặt khẩn cầu của cô, thoáng chốc bật cười thành tiếng. Cũng không làm khó cô nữa, nhẹ nhàng buông tay thả cô xuống.
Hạ Nhi vừa được thả, cô nhanh chóng muốn đứng dậy lại bị một bàn tay của Dung Lạc vững vàng đè lại, rồi chặn ngang giữ nguyên tư thế và khoảng cách sát rạt không đến hai centimet, lạnh giọng trêu chọc:
"Vốn dĩ muốn tự tay hầu hạ em thay đồ thử chiếc váy đó. Nhưng em ngoan ngoãn như vậy, tôi đành chiều theo ý em một lần."
"Dung tiểu thư! Cô yên tâm, tôi không cụt tay cụt chân, càng không bại liệt hay tàn phế. Việc thay quần áo thử đồ tôi thật sự không cần người khác giúp đỡ." Ngữ khí của Hạ Nhi vô cùng thong thả, tựa như vị ngọt thanh nhẹ của hoa cúc. Dung Lạc nhìn cô cười nhẹ, hơi thở từ đôi môi lượn lờ quanh chóp mũi cao thẳng của cô:
"Em ngoan như vậy, tôi có nên hôn em một cái để thưởng không, em thấy thế nào?"
Hạ Nhi sửng sốt, nghẹn đến mức suýt nhổ ra búng máu.
Hôn thưởng? Thưởng cái con mẹ ngươi ấy!!!
Ngay lúc này, một nữ nhân viên hấp tấp đem chiếc váy dạ hội đến, khom người dõng dạc nói:
"Tiểu thư! Váy của cô đây ạ! Xin mời cô thử."
Hạ Nhi nhướng mày nhìn Dung Lạc.
Dung Lạc cúi đầu bật cười khe khẽ, cũng lùi lại một bước, nhường đường cho Hạ Nhi lách người tiến vào phòng thử đồ.
Mười phút sau, Hạ Nhi từ trong phòng thử đồ đi ra, vẻ mặt cô có chút cứng ngắc, bàn tay nhỏ nhắn liên tục che chắn trước ngực, biểu hiện trên khuôn mặt vô cùng quái dị.
Thế nhưng khi cô vừa bước ra, tất cả nhân viên cửa hàng đều trợn tròn mắt nhìn cô, vẻ mặt không che giấu được sự kinh ngạc tột độ. Nhân viên giúp Hạ Nhi thử váy đứng bên cạnh nói nhỏ:
"Tiểu thư, cô mặc chiếc váy dạ hội này thật sự rất đẹp."
Dung Lạc sau khi thấy Hạ Nhi, thoáng chốc ngây người vài giây, đôi mắt xanh biếc ánh lên nguồn sáng không tên, nhìn cô thật lâu không chớp mắt.
Váy dạ hội màu đen tôn lên làn da nõn nà trắng như ngọc, phần thân váy kết hợp với nhiều tầng voan mỏng, kết quanh phần eo là những viên kim cương óng ánh càng thêm sự quyến rũ và bí ẩn, giống như bầu trời đêm được điểm xuyến thêm những vì sao tinh tú xán lạn, khiến người khác phải mở mắt thật to ra nhìn. Tà váy mềm mại nhẹ nhàng buông thõng một bên, hiện ra vẻ đẹp nóng bỏng, mê người.
Hạ Nhi lúc này như hoa lan lặng nở trong hang tối, rực rỡ tỏa sáng.
Dung Lạc cùng nhân viên trong cửa hàng dường như bị hớp hồn vì vẻ đẹp choáng ngợp này, Hạ Nhi bị nhìn đến bối rối, giận dữ lên tiếng: "Chiếc váy này phần lưng phía sau và cổ áo khoét lớn như vậy, tôi không quen."
"Rất đẹp!" Giọng nói Dung Lạc trầm thấp, dễ nghe như đang khẳng định một điều gì đó.
Hạ Nhi nhướng mày, cô bước tới trước nhưng sợ giẫm phải váy, đành dùng tay chậm rãi vén váy lên, bàn tay còn lại liều mạng che chắn trước ngực, rồi bước từng bước cẩn thận tới trước mặt Dung Lạc.
Dung Lạc nhìn theo từng cử động của cô, ánh mắt cố định nhìn bàn tay thon thả đang dè dặt giữ phần cổ áo của chiếc váy dạ hội, mái tóc xoăn dài dịu dàng, xõa bồng bềnh trên vai, phụ họa cho động tác lướt đi uyển chuyển, phần cổ áo khoét trước ngực nhẹ nhàng đung đưa, cô tựa như một thiên thần sa ngã xuống trần gian, đôi mắt hổ phách thoáng ánh lên sự sinh động đến mức rung động lòng người. Dung Lạc đang ngồi trên sofa bỗng chốc đứng dậy, đi về phía cô, vốn dĩ Hạ Nhi đang bước đến, nhìn thấy hành động của Dung Lạc, cô bất ngờ, vô thức lùi về sau.
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh nhìn cảnh này, đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt ngập tràn nghi hoặc.
Thấy cô lui về sau, Dung Lạc cau mày không vui, bàn tay nhanh chóng vươn ra, dùng lực kéo cô đến trước mặt mình.
"Bỏ tay xuống." Dung Lạc trầm giọng ra lệnh.
Hạ Nhi càng giữ chặt cổ áo, vẻ mặt hết xanh rồi lại trắng:
"Dung Lạc! Cô có thôi ngay đi không? Chiếc váy này khiến tôi không thoải mái."
Nói chưa hết câu, Dung Lạc trực tiếp nắm tay cô kéo xuống.
Hạ Nhi cứng đơ người.
Dung Lạc đang ở rất gần cô, ngay trước mặt, gần đến mức chỉ hơi nhích nhẹ liền có thể chạm phải.
Hạ Nhi bất giác lùi về sau, trái tim không ngừng đập mạnh. "Em mặc chiếc váy này rất đẹp." Dung Lạc lên tiếng, giọng nói thản nhiên, ẩn chứa cả sự tán thưởng.
Nhân viên cửa hàng lúc này mới bước lại, vẻ mặt tràn đầy ao ước, nói:
"Tiểu thư thật có mắt nhìn, chiếc váy này quả thật rất hợp với dáng người của vị tiểu thư đây."
Hạ Nhi lúc này mới xoay người, nhìn bản thân ở trong gương. Nữ nhân trong giương một bộ dạng nhu hòa thanh nhã, ngay cả cô cũng không nhận ra mình.
Thường ngày cô hay mặc những bộ trang phục màu sắc nhẹ nhàng tươi sáng, nhưng chiếc váy màu đen này trên người cô lại toát lên một vẻ đẹp thần thoại cổ xưa. Cổ váy khoét sâu quyến rũ tôn lên khuôn ngực đẹp căng tròn, làn váy nhiều lớp buông lơi càng tăng thêm khí chất mềm mại uyển chuyển. Thiết kế chiếc váy vô cùng tinh tế, lại không kém phần gợi cảm, phần váy phía sau được cắt may hở lưng hoàn toàn, làm lộ rõ tấm lưng trần nõn nà hoàn mỹ, đẹp không sao tả xiết. Nhìn bản thân trong gương, Hạ Nhi quả thực kinh ngạc, kỳ thực, cô chưa bao giờ nghĩ bản thân mình có thể xinh đẹp một cách kì lạ như vậy.
"Thích không?"
Giọng Dung Lạc trầm thấp lần nữa vang lên phía sau cô, hơi thở đầy tà mị quyến rũ như một loại rượu vang đỏ tinh khiết.
Hạ Nhi không nói gì cả, chỉ chăm chú nhìn hình bóng mình trong giương.
Nữ nhân trong giương thành thục chững chạc, vẻ mặt lại có chút gì đó ngây thơ e ấp, không ngờ mắt thẩm mỹ của Dung Lạc cũng rất độc đáo, trong cửa hàng nhiều sự lựa chọn đến vậy, nhưng nữ nhân kia chỉ một cái liếc mắt đã vô cùng quả quyết chọn ngay chiếc váy dạ hội này.
Thấy cô không nói gì, Dung Lạc lãnh đạm cười khẽ, nói với nhân viên cửa hàng:
"Được rồi, thanh toán đi."
Sắc mặt nhân viên cửa hàng thoáng hiện lên vẻ mừng rỡ, lập tức rời đi. Hạ Nhi nghe thấy lời Dung Lạc nói lập tức xoay người, bởi vì khoảng cách rất gần nên cô gần như phải ngẩng mặt lên đối diện với Dung Lạc, tư thế này làm cô không thể né tránh, vừa muốn cúi đầu, lại nghe Dung Lạc nói:
"Đừng nhúc nhích."
Dung Lạc giơ tay, ngón tay thon dài chậm rãi hướng về đôi má của cô.
Đôi mắt đẹp của Hạ Nhi bỗng dưng mở to, muốn làm gì? Muốn vuốt ve khuôn mặt cô sao?
Ngón tay ấm áp đan vào mái tóc cô, vén phần tóc đang phủ trên đôi má sang bên thái dương, ngón tay thon dài mang theo mùi hương trầm nhè nhẹ, dễ dàng làm người ta bấn loạn mất đi hô hấp, mất đi ý thức, dần dần khiến người ta mất đi phương hướng, vĩnh viễn trầm luân.
Bàn tay Dung Lạc xuôi theo đôi má mịn màng tới vành tai cô, cảm giác nhồn nhột làm Hạ Nhi bỗng chốc run rẩy.
Khóe miệng Dung Lạc khẽ cong lên, bàn tay lướt xuống bờ vai trần của cô, khiến đôi vai tinh tế của cô căng cứng, đầu ngón tay hồng nhuận vuốt nhẹ vai cô mang đến xúc cảm trơn bóng như ngọc. Một nhân viên cửa hàng thấy vậy, cũng tinh ý nhận ra được một chút gì đó, vội vàng nói thêm vào:
"Tiểu thư, bạn gái của cô quả thực rất xinh đẹp. Bộ trang phục này rất phù hợp với vóc dáng của cô ấy. Hai người trông thật sự rất đẹp đôi."
Hạ Nhi vừa nghe hai chữ 'bạn gái', đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó mới có chút phản ứng.
Cô quay đầu định lên tiếng giải thích thì Dung Lạc đã lên tiếng:
"Quả thật "bạn gái" của tôi mặc chiếc váy này rất xinh đẹp. Vì thế, trang phục trong cửa hàng này, tất cả, đóng gói lại hết cho tôi."
Giọng nói Dung Lạc đều đều, trầm thấp dửng dưng, như có như không nhấn mạnh hai chữ "bạn gái".
Tất cả nhân viên trong cửa hàng đứng xung quanh đều ồ lên, sau đó là thái độ hưng phấn tột cùng.
Là mua hết toàn bộ y phục trong cửa hàng!!! Trời ơi!
Bọn họ hôm nay sẽ đạt doanh thu kinh người. Ngày hôm nay doanh thu buôn bán sẽ đạt kỳ tích chưa từng có trong lịch sử.
Hạ Nhi có chút líu lưỡi, trơ mắt nhìn nhân viên cửa hàng hào hứng như nhìn thấy mặt trời lúc rạng đông, cả đám nhân viên vui vẻ tươi cười không khép miệng lại được.
Quản lý cửa hàng cũng tức khắc chạy đến, niềm nở một cách cung kính vô vàn:
"Vị tiểu thư này! Xin chờ một chút, chúng tôi lập tức thanh toán..."
Dung Lạc không đợi quản lý cửa hàng nói xong, đưa mắt ra hiệu cho Thất Thúc.
Thất Thúc trực tiếp đi đến bên cạnh quản lý cửa hàng, làm thủ tục thanh toán và đưa địa chỉ dinh thự.
Quản lý cửa hàng cùng nhân viên trong lúc làm thủ tục thanh toán, len lén đưa mắt nhìn địa chỉ dinh thự mà há hốc mồm kinh ngac.
Hoá ra là Dinh thự Bel Dia, thảo nào... Sau khi nhìn thấy địa chỉ Dinh thự Bel Dia, đám nhân viên cùng quản lý cửa hàng càng cung kính niềm nở vội vã đóng gói tất cả trang phục rất nhanh chóng.
Lương Hạ nhìn nguyên một cửa hàng bận rộn đi tới đi lui, cô nàng bước nhanh tới níu lấy cánh tay Hạ Nhi, thì thầm hỏi nhỏ:
"Hạ Nhi, Dung Lạc muốn mua những thứ này về làm gì? Cậu và tớ cũng không thể nào mặc hết một đống quần áo như thế. Cho dù là lấy lòng cậu cũng không cần khoa trương như vậy nha.!"
Hạ Nhi sắc mặt xám xịt, nhìn về phía Dung Lạc đang chậm rãi ngồi xuống ghế thư thả uống trà do quản lý cung kính đem tới, bộ dạng không khác gì một nữ vương cao cao tại thượng, nhàn nhã tự đắc, cô trừng mắt liếc Dung Lạc, khẽ lên tiếng:
"Bệnh thần kinh!"
Dung Lạc rõ ràng là thính tai nghe được nhưng cũng không để tâm, chỉ nở nụ cười càng thêm mê người. Tưởng Đường đứng bên cạnh thấy Dung Lạc không tiếc vung tiền để mua tất cả trang phục của một cửa hàng xa xỉ như thế, nhẹ giọng cảm thán:
"Cửa hàng này kinh doanh cũng thật khá, khiến chủ nhân hài lòng đến mức muốn mua toàn bộ đồ trong cửa hàng."
Đám vệ sĩ nghe thấy thế cũng gật đầu phụ hoạ, tuy không nói nhưng cả đám vệ sĩ đều cảm thấy chủ nhân bọn họ thật sự rất ngầu a.
Là một chủ nhân vô cùng có tiền! Vô cùng bá đạo! Vô cùng khí chất luôn!
Thất Thúc vốn đứng một bên đợi người trong cửa hàng làm thủ tục thanh toán, nghe thấy Tưởng Đường cảm thán một câu như thế, liếc nhìn về phía Dung Lạc đang lười biếng suиɠ sướиɠ hưởng thụ, nhìn khoé môi đẹp đến yêu nghiệt đang cong lên một nụ cười hài lòng đến không thể hài lòng hơn, sau đó không tiếng động ghé sát vào tai Tưởng Đường, thấp giọng giải thích: "Cậu thật chả tinh ý gì cả. Không phải là cửa hàng này kinh doanh tốt, cũng chả phải y phục ở đây hợp mắt của chủ nhân. Mà là nhân viên ở đây quá biết cách nói chuyện...."
Tưởng Đường bây giờ mới ngây ra, sau đó ha ha cười một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Thất Thúc giải thích xong cũng nhẹ giọng thở dài, trong lòng cảm thán không ngớt.
Đúng là khi yêu! Một nữ nhân cho dù có hoàn mỹ hay thông minh tuyệt đỉnh đến cỡ nào cũng sẽ biến thành một kẻ điên.