Lương Hạ đi phía sau Hạ Nhi tới cổng trường, nhìn thấy chiếc xe Maybach dừng ở cổng không xa, bên cạnh là Khương Tình đang dựa lưng vào cửa xe, hai chân bắt chéo, áo sơ\-mi đen đơn giản nhưng rất tinh tế sang trọng, một tay đút vào túi quần âu dài thanh lịch cùng tông, tay còn lại cầm điện thoại lướt lên màn hình, dáng vẻ lười biếng nhàn nhã, thân người vốn đã rất cao nhưng nhờ đôi giày đen tuyền cao gót vừa phải khiến Khương Tình càng thêm mảnh mai xinh đẹp, mái tóc không dài cũng không ngắn buông xoã trên vai vô cùng có trật tự, chân mày nhíu lại, môi mỏng hơi mím hồng hào nổi bật trên làn da trắng sứ, toàn thân Khương Tình toả ra một loại mị lực không phân biệt giới tính, thu hút rất nhiều nữ sinh vây quanh với ánh mắt đầy hâm mộ, tụ tập lén lút quan sát, mang theo tâm tình hàm xuân nhộn nhạo. "Soái thật đấy!" Nữ sinh A không tiếc lời khen ngợi. "Ừ! Chị ấy thật sự rất cao, thân mình lại quá chuẩn. Đẹp đến không nói nên lời." Nữ sinh B nắm chặt hai tay ánh mắt toả sáng lấp lánh nhìn Khương Tình. Lương Hạ đi phía trước nghe thấy liền bĩu môi, quay đầu nhìn Hạ Nhi đang sắc mặt bình thản không có phải ứng. Lương Hạ nhỏ giọng chắc nịch nói: "Chị ấy đang đợi cậu!" "Mặc kệ chị ta!" Hạ Nhi lạnh giọng, ánh mắt không hề liếc tới Khương Tình dù chỉ một cái, quay đầu rẽ qua hướng xe Hạ Gia đang đổ gần cổng trường. Quản gia Trần hôm nay tới đón cô, vừa thấy Hạ Nhi liền bước tới khom người lễ độ nói: "Tiểu thư!" Hạ Nhi gật đầu, quản gia Trần như có như không liếc về phía Khương Tình, thấy Khương Tình đang chậm rãi hướng về phía Hạ Nhi, hơi do dự không biết nên mở cửa xe cho Hạ Nhi hay không. Hạ Nhi ngẩng đầu nhìn Trần quản gia liền thấy Khương Tình đang từ từ đi đến, tay Hạ Nhi vươn ra muốn tự mở cửa xe bước vào. Khương Tình nhìn thấy liền bước nhanh tới, thoáng cái đã đưa tay chặn cửa xe Hạ Nhi rồi đóng mạnh lại, ánh mắt nâu sẫm quyến rũ nhìn Hạ Nhi mang theo chút tức giận, vươn tay muốn bắt lấy tay cô. Hạ Nhi nhíu mày lui về sau. Khương Tình thả lỏng tay, thanh âm lành lạnh dịu dàng nói: "Em đừng như vậy nữa!" Hạ Nhi không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn Khương Tình, ánh mắt quật cường lại có chút thản nhiên. Khương Tình buông tầm mắt, thở dài tiến tới trước, Hạ Nhi ngay lập tức lui về sau. "Hạ Nhi! Tôi đưa em về. Rồi mình nói chuyện sau được không?" Khương Tình dịu dàng ôn nhu nói. Hạ Nhi nhìn Khương Tình rồi đưa tay che miệng cười khẽ, ánh mắt hổ phách loé lên tia sáng không rõ. "Chị về đi! Tôi không muốn lại gần chị." Thanh âm Hạ Nhi lạnh lùng đến cực điểm. Khương Tình nghe thấy liền nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nói: "Bảo Bối! Tôi không cố ý để Bối Vy chạm vào người. Em không thích thì từ nay tôi sẽ không để bất kì ai lại gần tôi. Em đừng giận nữa! Được không?" Hạ Nhi ngưng cười, nghiêng đầu tỏ vẻ không sao cả châm chọc nói: "Bối Vy! Người ta quan trọng với chị như thế, còn vô cùng thân cận như vậy, chị bỏ được sao?" Khương Tình nghe Hạ Nhi nói liền có chút dở khóc dở cười, khoé môi cong lên độ cong khó phát hiện, nhẹ giọng hỏi: "Hạ Nhi! Ngoài em ra tôi không muốn ai chạm vào mình cả! Chuyện của Bối Vy, là do tôi sơ xuất." Hạ Nhi nghe thấy liền cười khẽ gật nhẹ đầu, tỏ ý mình đã hiểu, nhưng ánh mắt mang theo lạnh nhạt rất rõ, nhẹ giọng nói: "Nhưng cô ta cũng đã ôm chị rồi, còn đứng trước mặt tôi mà ôm lấy chị, chị còn vô cùng hưởng thụ mà ôm lại cô ta, hai người còn nắm tay nhau nữa. Hạ Nhi tôi tính tình lại không được tốt lắm, thấy hai người thân thiết đụng chạm nhau như thế liền không muốn lại gần chị chút nào cả! Vì thế hôm nay tôi sẽ tự về. Được chứ?" Khương Tình nghe xong cúi đầu thấp giọng cười khe khẽ, lát sau giọng ôn nhuận chậm rì rì nói: "Tôi chỉ hưởng thụ khi chạm vào em thôi. Với người khác tôi vốn dĩ không có cảm giác. Em cũng biết rõ từ trước đến giờ tôi cũng không cho phép ai lại gần tôi mà. Chỉ vì Bối Vy về nước có chút bất ngờ, tôi không kịp trở tay, Bảo Bối! Đừng giận nữa được không?" Hạ Nhi nhìn Khương Tình rồi cúi đầu trầm mặc. Khương Tình bước một bước lại gần Hạ Nhi, Hạ Nhi liền lui về sau, ngẩng đầu thản nhiên nói: "Chị về tắm đi! Tôi không muốn ngửi thấy mùi nữ nhân khác trên người chị. Còn những chuyện khác... tính sau." Khương Tình nghe thấy liền đứng lại, nhìn Hạ Nhi cười khổ. Hạ Nhi xoay người đi vòng qua đầu xe, tay kéo theo Lương Hạ đang trố mắt nhìn Khương Tình và cô, nhanh tay mở cửa xe liền nhét Lương Hạ vào, sau đó dứt khoát leo lên cùng. Ra hiệu Trần quản gia cho xe rời đi. Trần quản gia cúi người chào Khương Tình. Khương Tình gật nhẹ đầu với Trần quản gia, đợi đến khi xe Hạ Nhi lướt đi, Khương Tình liền cúi đầu trầm mặc, thần sắc vừa ảo não vừa như có khổ không thể nói, ánh mắt thoáng lên chút buồn bã không rõ, cô quay đầu tính rời đi liền thấy An Tranh đứng sau lưng mình, cười như không cười nhìn cô: "Chỉ đôi ba câu nói đã dỗ Hạ Nhi ngoan như vậy. Khương Tình cậu thật có bản lĩnh dỗ dành nữ nhân." Giọng An Tranh nói đầy châm chọc. Khương Tình nghe thấy liền cười khẽ, ôn nhuận nói: "Nữ nhân của tôi, tất nhiên tôi sẽ dỗ dành cô ấy, còn cậu vĩnh viễn cũng không có tư cách đó." An Tranh thấp giọng cười, thanh âm mang ba phần khiêu khích, bảy phần xem thường: "Để rồi xem!" Nói xong liền xoay người bỏ đi. Khương Tình lẳng lặng nhìn bóng lưng An Tranh, ánh mắt nâu sẫm phút chốc tối sẫm lại không có một tia sáng.
An Tranh thản nhiên bước về phía chiếc Ferrari màu đỏ kế bên cổng trường, cúi đầu mở điện thoại lướt tới phần tin nhắn cô vừa nhận được từ Bối Lạc. \[Tối nay 7h, nhà hàng TD\] Khoé môi An Tranh liền cong lên ý cười nhạt nhẽo.
Sau khi Hạ Nhi về tới cổng biệt thự Hạ Gia, liền nghe Trần quản gia thông báo rằng Dương Tuyết Hy sáng nay đã tới, còn cãi nhau một trận với ông Hạ, khiến ông Hạ vô cùng tức giận, kêu vệ sĩ đuổi Dương Tuyết Hy ra khỏi cổng, không cho phép người hầu mở cổng cho Dương Tuyết Hy bước vào Hạ Gia dù chỉ nửa bước. Hạ Nhi nghe thấy liền nhíu mày, trong lòng dâng lên một ngọn lửa tức giận cùng phẫn nộ. Người phụ nữ đó thật như âm hồn không tan, cô thật sự rất muốn giết chết bà ta. Hạ Nhi tức giận nện từng bước vào cửa lớn liền thấy ông Hạ và Hạ Minh Phát đang ngồi ở phòng khách, ông Hạ khuôn mặt vẫn bình thản, dường như cố ý không để lộ ra thần sắc không vui cùng tức giận của mình. Hạ Minh Phát giương mặt hơi tái xanh, đôi mắt tràn đầy phẫn hận cùng kìm nén. Hạ Nhi đưa túi xách cho người hầu mang lên phòng rồi bước tới trước mặt ông Hạ lớn tiếng nói: "Ông để bà ta vào nhà làm gì?" Ông Hạ ngẩng đầu lên, ánh mắt trách cứ liếc về phía Trần quản gia, sau đó quay đầu nhìn Hạ Nhi cười ôn hoà nói: "Dương Tuyết Hy đến muốn đưa di vật của Thừa nhi, ta chỉ muốn lấy lại nó nên đã để Dương Tuyết Hy vào nhà." Hạ Nhi nghe thấy, cơn giận không hề giảm đi còn có xu hướng bùng lên càng dữ dội, nhìn Ông Hạ lạnh giọng phẫn nộ nói: "Di vật! Di vật! Mấy năm nay ông thu gom những di vật đó của bà ta còn chưa đủ sao? Bà ta biết rõ ông luyến tiếc và thương yêu ba con nên không ngừng mang mấy vật chết đó để lấy sự chú ý của ông. Ông còn không nhận ra mà cố sức tiếp nhận nó. Bà ta đã bán không biết bao nhiêu di vật của ba con để nuôi một đám đàn ông rồi. Ông còn giúp bà ta nhặt về những vật đó để làm gì?" Ông Hạ nghe thấy chỉ biết im lặng cúi đầu, khuôn mặt gia nua đầy tang thương khổ sở. Hạ Minh Phát không nhịn được liền nói với Hạ Nhi. "Cũng không thể trách ông con được, bà ta đem tới là nhật kí của ba con. Muốn tranh thủ chút tình cảm mà quay trở về Hạ gia. Ông con chỉ muốn giữ lại nhật kí của ba con cho con thôi. Đó còn là nhật kí liên quan đến con, những năm ba con còn sống đã mong chờ và yêu thương con đến thế nào. Ông nội con cũng là bất đắc dĩ." Hạ Nhi cười lạnh, đôi mắt hổ phách lại nhuốm sự đau thương tột độ nói: "Con chả cần phải giữ lại nhật kí của một người vì mụ đàn bà muốn giết con mà mặc cảm tội lỗi rồi tự vẫn, bỏ lại đứa con gái của mình để chọn cái chết. Nếu ba yêu thương con, ông ta phải sống tiếp mà bảo vệ con mới đúng! Người đàn ông yếu đuối muốn vứt bỏ con gái mình vì một kẻ như bà ta, chỉ biết trốn chạy, con quan tâm ông ta yêu thương con thế nào để làm gì?" "Hạ Nhi!!!" Ông Hạ tức giận đập bàn đứng dậy quát lên. Hạ Nhi nhìn ông Hạ, cười như không cười nói: "Con đã nói với ông! Người con quan tâm duy nhất hiện tại là ông, ông không hề nghe lời con, để cho người phụ nữ đó bước vào nhà rồi chọc ông tức giận. Con chỉ còn ông là người thân ruột thịt duy nhất, tại sao ông không thể bỏ qua quá khứ mà mạnh khoẻ sống an yên kia chứ? Biết rõ bà ta không hề có ý tốt, còn muốn hại ông, hại cả con. Tại sao ông không cứng rắn một lần dập tắt cái hi vọng hão huyền đó của bà ta đi?" Ông Hạ nghe thấy, cơn giận liền rút đi như thuỷ triều, chỉ còn lại sự ưu thương tột độ, nhẹ giọng ôn tồn nói: "Thế lực Hạ Gia lớn mạnh, việc chấm dứt Dương Tuyết Hy là điều ta làm rất dễ dàng, nhưng dù gì nó cũng là mẹ ruột của con. Con đã mất đi ba, từ nhỏ chưa từng có tình yêu thương của cha mẹ, ta chỉ muốn một ngày nào đó Dương Tuyết Hy có thể quay đầu, hoặc nếu như nó có thể yêu thương con, dành cho con tình thương của một người mẹ. Ta cũng không thể xuống tay với người phụ nữ mà con trai ta yêu được." Hạ Nhi cười châm chọc, ánh mắt toả ra ánh sáng lạnh giá như băng tuyết ngàn năm, thấp giọng nói: "Con không cần một người mẹ tàn nhẫn muốn giết chết đứa con của mình, không cần người phụ nữ giết chết đi cha đứa con của mình. Bao năm qua bà ta đối xử với con như thế nào? Ông là người rõ ràng nhất. Ông nghĩ một kẻ như bà ta có thể quay đầu lại yêu thương con? Dù cho bà ta có quay đầu, con cũng khinh thường tiếp nhận. Con chỉ muốn xé xác bà ta ra. Ông hiểu chưa?" Ông Hạ im lặng trầm mặc, thần sắc có chút đau lòng. Hạ Nhi lại tiếp tục, thanh âm rét lạnh như sương tuyết tháng hai, nói: "Nếu ông đã không thể xuống tay với bà ta. Thì để con!" Hạ Nhi nói xong liền xoay người đi lên lầu, bỏ lại một bóng lưng phẫn nộ giận dữ. Ông Hạ hơi sững người ngã ngồi xuống ghế sô pha. Hạ Minh Phát nhìn thấy thần sắc ông Hạ tái nhợt liền nhỏ giọng nói: "Hạ Nhi từ nhỏ đã trầm lặng, nhưng con biết nó là đứa nhỏ rất tàn nhẫn, nhất là đối với những ai động chạm đến những người mà nó quan tâm, lực công kích sẽ vô cùng mạnh mẽ và tuyệt tình, con bé dùng bề ngoài yên tĩnh để che giấu bản tính đó của nó thôi." Ông Hạ cúi đầu thở dài nói: "Ta biết!" Hạ Minh Phát liền nhẹ giọng nói: "Ba nên quyết tâm chặt đứt cái niệm tưởng đó của Dương Tuyết Hy đi. Một khi Hạ Nhi không kiểm soát được, vì bảo vệ ba, nó sẽ không tiếc mà mạnh tay với chính mẹ ruột của nó đâu." Ông Hạ đưa tay vuốt nhẹ mi tâm, đôi mắt nhuốm tang thương cùng vô tận đau xót.